Cô Gái Đồ Long

Chương 40: Thôn nữ áo vải

Do chỉ biết oán trách Vô Kỵ, y không nghĩ tới tự y nghĩ hết kế này, mưu nọ để hãm hại Vô Kỵ nên mới có kết cục ngày nay như vậy. Mà y chỉ thấy đối phương quá may mắn còn mình thì quá sui xẻo tuy vậy y vẫn cố nén lửa giận xuống làm ra vẻ tươi cười hỏi tiếp:

- Vậy cuốn Cửu Dương Chân Kinh đâu? Cho tôi xem chốc lát có được không?

Vô Kỵ liền nghĩ thầm:

- Cho ngươi xem cũng không sao, chẳng lẽ trong chốc lát mà ngươi lại nhớ được hết ngay hay sao?

Nghĩ đoạn chàng liền đáp:

- Tôi đã chôn ở trong thung lung kia rồi, để ngày mai tôi sẽ mang sang đây cho bác xem.

Trường Linh lại hỏi:

- Sao chú chóng lớn thế? Mà người chú to lớn như vậy thì làm sao mà chui được vào cái hang nhỏ kia?

- Cái hang đó cũng không nhỏ hẹp cho lắm. Quý hồ cứ rụt người lại dùng sức chém mạnh một cái thì sẽ qua được ngay.

- Chú bảo tôi có thể chui qua được không?

- Ðược, ngày mai chúng ta thử xem. Bên trong đó rộng lớn và có nhiều cảnh đẹp lắm, chứ quanh năm ngày tháng ở trên cái bình đài nho nhỏ này chịu sao nổi.

Nói tới đó chàng nghĩ thầm:

- Chắc Trường Linh không thể nào chui lọt được đâu nhưng ta vận công nắn bóp xương vai, ngực và hông cho y may ra có thể giúp y chui qua được .

Trường Linh thấy Vô Kỵ đang nghĩ ngợi vừa cười vừa nói tiếp:

- Chú em tử tế thật, không nhớ những mối thù cũ. Trước kia có những điều gì không phải xin chú lượng thứ cho!

Nói xong, y vội chắp tay vái chào.

Vô Kỵ trả lễ xong liền đáp:

- Bác Trường Linh! Hà tất bác phải đa lễ như thế làm gì? Ngày mai chúng ta nghĩ cách ra khỏi nơi đây.

Trường Linh cả mừng vội hỏi:

- Chú bảo có thể rời khỏi nơi đây?

- Những con khỉ còn có thể ra vào thung lũng được thì tại sao chúng ta lại không qua được?

- Sao chú không ra ngay từ những ngày trước mà lại phải chờ đến bây giờ mới ra?

- Trước kia tôi không muốn đi ra là vì tôi không muốn bị người ta hà hϊếp. Nhưng bây giờ tôi không sợ nữa, muốn ra thăm Thái sư phụ cùng sư thúc, sư bá tôi nữa.

Trường Linh ha hả cười vỗ tay tán thành:

- Hay lắm! Hay lắm!

Rồi y lui lại hai bước, đột nhiên thấy thân hình y lảo đảo kêu "ối chà" một tiếng.

Vô Kỵ thấy y một chân dẫm hụt về phía sau, người té xuống vực thẳm.

Vô Kỵ kinh hãi vô cùng vội nhoài người ra ngoài sườn núi cúi đầu xuống gọi:

- Bác Trường Linh, bác có việc gì không?

Chàng liền nghe thấy bên dưới có tiếng kêu rên rất nhỏ vọng lên.

Chàng mừng rỡ vô cùng nghĩ thầm:

- Cũng may, y không té xuống vực, nhưng lúc này chắc thế nào y cũng bị thương nặng .

Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của Trường Linh chàng đoán Trường Linh bị té cách sườn núi chừng mấy trượng thôi.

Chàng liền định thần nhìn kỹ thì thấy bên dưới có một cây thông lớn mọc nhô ra lưng chừng núi.

Trường Linh đang nằm vắt ngang trên cành cây, không hề cử động chút nào.

Vô Kỵ nhận xét tình thế, chàng biết mình với công lực bây giờ có thê nhảy xuống bên dưới ẳm Trường Linh rồi lại nhảy lên bình đài được nên chàng nhịn hơi, nhằm một cành cây bên dưới rồi tung mình nhẹ nhàng nhảy xuống.

Ngờ đâu lúc chân chàng sắp đυ.ng tới cành cây, chỉ còn cách độ nửa thước nữa là đến nới thì đột nhiên thấy cành cây đó gãy rời rơi xuống vực liền.

Thế là chàng không còn có chỗ nào để hạ chân nữa.

Dù chàng có luyện được Cửu Dương Thần Công tuyệt đỉnh rồi nhưng chàng cũng vẫn là người đâu phải là chim chóc đâu mà lúc đang rơi có thể bay lên được.

Sự việc xảy ra nhanh như điện chớp, chàng hiểu ngay gian kế của Trường Linh.

Chàng nghĩ thầm:

- Thì ra y dùng gian kế để hại ta. Y đã bẻ gãy cành cây đó cầm trên tay chờ lúc ta nhảy xuống liền buông tay cho cành cây rơi xuống .

Lúc này tuy đã biết rõ gian kế của Trường Linh nhưng đã quá muộn rồi vì người chàng đang lao vun vυ't xuống vực thẳm.

Trường Linh ở trên bình đài nhỏ này suốt bốn năm ròng nên một ngọn cỏ, một hòn đá y đều biết rõ hết.

Trong lúc đêm tối y liền giả tảng bị té ngã bị thương xuống vực.

Y đoán chắc Vô Kỵ thế nào cũng nhảy xuống cứu y.

Quả nhiên y đã thi hành được gian kế đó.

Vô Kỵ đã bị mắc lỡm ngã xuống vực thẳm muôn trượng.

Y ha hả cười, leo theo sợi dây mây dài ở cạnh cây thông lên trên bình đài.

Vừa leo y vừa nghĩ thầm:

- Lần đầu tiên ta không thể chui lọt được cái hang ấy chắc vì ta nóng lòng sốt ruột chui qua mà bị gãy xương sườn. Lúc này thằng nhỏ còn to lớn hơn ta nhiều, nó có thể chui qua được thì tất nhiên ta cũng có thể chui qua được. Ta lấy được cuốn Cửu Dương Chân Kinh rồi sẽ tìm đường về nhà. Sau này ta luyện thành công môn Cửu Dương Thần Công đó sẽ là thiên hạ vô địch. Như vậy cũng không phí công ta bị giam lỏng nơi này mấy năm trời. Thực khoái quá, hà hà...

Y càng nghĩ càng khoái chí liền chui ngay vào trong hang, bò được một quãng đã tới chỗ bốn năm trước y bị đè gãy xương sườn.

Y liền nghĩ thầm:

- Người thằng nhỏ to lớn hơn ta, nó chui lọt tất nhiên ta chui lọt chứ !

Y nghĩ như vậy rất phải trừ một điều y không nghĩ tới là Vô Kỵ đã luyện thành công phương pháp Xúc Cốt Công trong Cửu Dương Thần Công rồi còn y thì chưa.

Trường Linh bình tâm tĩnh trươnø từ từ chui vào trong động.

Y từng tấc một tiến vào phía trong.

Quả nhiên lần này y đã tiến bộ hơn bốn năm trước nhiều.

Y đã len vào hơn được một trượng nhưng chỉ tới mức đó chứ không thể nào tiến lên thêm được một li nào nữa.

Trường Linh tự biết nếu cố gượng len vào thì cũng sẽ bị gãy xương sườn như bốn năm trước nhưng y vẫn định thần và cố hết sức ép người lại chui thêm.

Quả nhiên y lại bò thêm được ba thước nữa nhưng lúc này y đã thấy nghẹt thở, tim đập mạnh như trống đánh, sắp sửa chết giấc đến nơi.

Y biết có vào nữa thì chỉ có ngạt thở mà chết thôi nên phải lui ra trước rồi tính toán sau.

Ngờ đâu lúc vào thì dùng sức đầu ngón chân đẩy có thể đưa người vào được, bây giờ lui ra thì hai tay không thể nào lấy sức như chân mà đẩy ngược lại được.

Thế là y đành thúc thủ nằm yên tại chỗ chịu chết nghĩ thầm:

- Thân hình của Vô Kỵ cao lớn hơn ta nhiều, y đã chui qua được sao ta lại không chui được? Tại sao ta lại chịu bó tay nằm nơi đây ?

Có ngờ đâu trên đời có nhiều chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng được.

Cũng vì thế mà một tay cao thủ võ lâm, văn võ toàn tài bị kẹt chặt trong hang đá, tiến không được mà thoái cũng không xong.

Lại nói về Vô Kỵ mắc phải gian kế của Trường Linh, người bị rơi thẳng xuống vực.

Trong lúc chàng đang bị rơi trong lòng cứ tự hận nghĩ thầm:

- Vô Kỵ ơi! Vô Kỵ ơi! Mi thật là đồ vô dụng quá. Mi đã biết rõ Trường Linh là một kẻ gian trá vô cùng, tại sao ngươi lại còn mắc hỡm y? Ðáng chết lắm! Ðáng chết lắm!

Tuy chàng vẫn tự mắng chửi thầm nhưng chàng vẫn cố nghĩ cách để cứu mình.

Chàng cảm thấy chân khí trong người vẫn lu thông như thường liền vận khí tung mình nhảy lên để khỏi rơi nhanh như vậy thì lúc tới mặt đất sẽ tan xương nát thịt.

Nhưng người đang lơ lửng ở trên không, không có chỗ để mượn sức thì làm sao mà nhảy trở lên được.

Chàng chỉ nghe tiếng gió thổi qua tai kêu vù vù và hai mắt lòa đi vì ánh sáng do tuyết phản chiếu tới.

Vô Kỵ biết lúc này sự sống chết của mình như chỉ mảnh treo chuông.

Chàng bỗng thấy chỗ cách xa hơn trượng có một đống tuyết lớn.

Chẳng cần biết dưới đống tuyết đó là vật gì chàng liền lộn một vòng đâm thẳng về đống tuyết đó, cố tung mình nhảy lên một cái.

Nhưng chàng từ trên cao muôn trượng rớt xuống, sức mạnh biết bao nếu là người thường thì đã nát bấy thành đống thịt vụn trên đống tuyết đó rồi.

Nhưng Vô Kỵ nhờ có oai lực của Cửu Dương Thần Công nên chàng chỉ nghe mấy tiếng "cách" và hai dùi thì đau nhức vô cùng.

Thì ra xương dùi của chàng đã bị gãy hết.

Tuy chàng bị thương nặng nhưng thần chí vẫn tỉnh táo.

Chàng thấy những thanh củi bay tứ tung cùng với tuyết.

Hóa ra dưới đống tuyết chàng rơi xuống là củi và cỏ khô của người nông dân nào đó tích trữ cho mùa đông.

Chàng nghĩ thầm:

- Nguy hiểm thật! Nếu dưới đống tuyết này không phải là củi và cỏ khổ mà là một tảng đá thì có phải ta đã ô hô ai tai rồi không!

Chàng dùng tay từ từ bò ra khỏi đống củi và lăn xuống dưới đất rồi chàng xem xét lại hai chân. Thở nhẹ một cái chàng bắt đầu nối lại những chỗ gãy và nghĩ thầm:

- Ít nhất ta cũng phải nằm yên nơi đây một tháng hai chân mới có thể lành lại và đi lại được.

Như vậy cũng không sao, dù hai chân chưa kịp khỏi không đi lại được chăng nữa, hai tay của ta vẫn còn lành lặn chả đến nỗi bị ngồi yên một chỗ mà chết đói đâu. Ðống củi này tất nhiên là củi nhà nông tích trữ như vậy gần đây thế nào cũng có người ở .

Chàng định kêu la cầu cứu nhưng chợt nghĩ:

- Trên thế gian này người ác nhiều quá. Một mình ta nằm ở nơi đây trên đống tuyết này dừơng thương còn hơn là cầu cứu nhầm phải người ác còn nguy hại hơn .

Vì vậy chàng cứ nằm yên trên mặt tuyết đợi cho những chỗ xương gãy từ từ liền lại chứ không lên tiếng kêu cứu.

Chàng ngủ liền ba hôm thấy bụng đã đói ran nhưng chàng biết lúc mới tiếp xương không nên cử động làm ảnh hưởng đến chỗ nối.

Chỉ một sơ xuất nhỏ có thể là lệch xương khiến suốt đời tàn tật liền.

Cho nên chàng chỉ ăn tạm vài nắm tuyết cho đỡ đói.

Trong ba ngày đó chàng ngẫm nghĩ :

- Từ nay trở đi ta phải cẩn thận lắm mới được bằng không ta sẽ bị mắc hỡm phải kẻ khác ngay. Phải biết rằng sau này ta chưa chắc đã được gặp may như từ trước đến nay, gặp toàn những chuyện thật nguy nan nhưng đều thoát chết như vậy .

Ðêm hôm thứ tư chàng đang nằm yên sử dụng thần công cảm thấy trong người nhẹ nhàng dễ chịu, vết thương ở dùi chàng tuy nặng thật nhưng thần công của chàng lại luyện cao thêm được mấy thành.

Trong lúc bốn bề im lặng như tờ chàng bỗng nghe thấy đằng xa có tiếng chó sủa vọng tới. Tiếng chó càng ngày càng gần.

Hình như là có mấy con chó săn đó đang đuổi theo thú dữ vậy.

Vô Kỵ giật mình kinh hãi nghĩ thầm:

- Chẳng lẽ lại là mấy con chó săn của chị Chu Cửu Chân nuôi chăng? Chó của chị ta đã bị Trường Linh đánh chết hết cả rồi nhưng có lẽ trong bốn năm qua biết đâu chị ta lại chẳng nuôi được lứa khác rồi .

Chàng ngửng đầu lên nhìn về phía tiếng chó sủa thì thấy có một người đang chạy tới, đằng sau có ba con chó rất to đuổi theo, vừa sủa vừa cắn.

Người đó có vẻ mệt mỏi vô cùng nên hai chân loạng choạng, chạy được vài bước lại ngã một cái nhưng người đó sợ mấy con chó dữ kia lại gượng đứng dậy chạy tiếp.

Vô Kỵ nghĩ tới mấy năm trước mình cũng bị lũ chó bao vây tấn công, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Chàng định ra tay cứu người kia nhưng khổ nỗi hai chân chàng bị gãy không sao đi lại được. Ðột nhiên chàng nghe thấy người kia rú lên một tiếng rất thảm khốc rồi ngã lăn ra đất tức thì. ba con ác khuyển liền nhảy lên lưng người đó cắn xé luôn.

Vô Kỵ cả giận quát gọi:

- Ác cẩu, có giỏi lại đây!

Ba con chó hình như nghe hiểu tiếng người, chúng tức thì quay đầu lại nhảy xổ tới nhanh như bay.

Chúng đánh hơi thấy Vô Kỵ không phải là người quen thuộc liền sủa lên mấy tiếng rồi xông vào định cắn.

Vô Kỵ muốn thử xem môn thần công của mình mới luyện được có oai lực ra sao liền chìa tay ra búng vào mũi mỗi con ác khuyển một cái.

Ba con chó lần lượt chết liền. Vô Kỵ không ngờ mình chỉ ra tay rất nhẹ như vậy mà đã gϊếŧ chết ba con chó liền.

Chàng thấy oai lực của Cửu Dương Thần Công như thế cũng phải kinh hãi thầm.

Chàng lại nghe thấy tiếng người nọ rêи ɾỉ .

Tiếng kêu của anh ta rất yếu ớt, chàng liền lên tiếng hỏi:

- Vị đại huynh kia, bị chó cắn ra sao? Có bị nhiều vết thương không?

Người nọ đáp:

- Tôi... tôi...có lẽ chết mất... tôi...

- Hai đùi của tôi đã gãy mất không làm sao đi lại được. Mời huynh hãy cố bò lại đây để tôi xem xét vết thương cho!

- Vâng.. vâng...

Người nọ vừa trả lời vừa thổ ra máu cố gượng bò về phía Vô Kỵ.

Nhưng y chỉ có thể bò tới cách chỗ Vô Kỵ nằm chừng hơn trượng kêu "ối chà" một tiếng rồi gục xuống đất không sao cựa quật được nữa.

Hai người cách nhau hơn trượng, một người không thể bò tiếp được nữa còn một người không thê lết lại được.

Vô Kỵ lại hỏi:

- Ðại ca bị thương ở đâu thế?

- Tôi...ngực...bụng... đều bị chó cắn...ruột đã lòi ra ...

Vô Kỵ nghe nói giật mình kinh hãi. Chàng biết ruột đã lòi ra thì khó mà sống được lắm nên chàng lại hỏi tiếp:

- Tại sao lũ chó ấy lại đuổi theo cắn huynh như vậy?

- Tôi...nửa đêm đi đuổi theo heo rừng...có một tiểu thư với một công tử đang ngồi dưới một gốc cây trò chuyện...Tôi thấy không thấy rõ mới chạy tới gần xem...Tôi...ối chà!

Y kêu lớn một tiếng rồi nằm yên lặng ngay.

Người nọ chưa dứt lời Vô Kỵ đã đoán được thế nào hai người đó cũng là Cửu Chân và Vệ Bích đêm khuya rủ nhau ra nơi đó hò hẹn chứ không sai.

Sau vì người quê mùa này không may bắt gặp Cửu Chân mới thả chó cắn chết y.

Chợt có tiếng vó ngựa ngày một gần rồi chàng thấy có hai người cỡi ngựa tiến đến nơi.

Từ khi luyện Cửu Dương Thần Công tới giờ mắt chàng sắc bén hơn lúc trước rất nhiều.

Tuy ở trong đêm tối chàng vẫn trông thấy rõ hai người cưỡi ngựa đó một nam một nữ.

Thiếu nữ nọ đột nhiên thất thanh la lớn:

- Ủa tại sao cả ba Bình Tây tướng quân của em đều chết hết thế này?

Người lên tiếng đó chính là Chu Cửu Chân và ba con chó bị Vô Kỵ gϊếŧ chết là của nàng.

Người đi cạnh nàng chính là Vệ Bích.

Y vôi xuống ngựa kinh ngạc nói:

- Lạ thật, có hai người chết tại đây nữa!

Vô Kỵ nghe thấy Vệ Bích nói như vậy liền nghĩ :

- Nếu bây giờ chúng lại hãm hại ta thì phen này ta nhất định không tha cho chúng đâu .

Cửu Chân thấy người nhà quê bụng bị chó cắn rách, lòi cả ruột ra chết rất thảm khốc còn Vô Kỵ thì quần áo rách rới khôn tả, mặt mũi đầy râu mọc xồm xoàm đang nằm yên dưới đất không thấy cử động, chắc cũng bị chó cắn chết.

Nàng còn muốn tiếp tục chuyện trò với Vệ Bích nên không muốn ở lại đó lâu.

Nàng vội nói:

- Biểu ca, chúng ta đi thôi! Hai tên chân lấm tay bùn này láo thực! Lúc sắp chết còn cố gắng đánh chết ba vị tướng quân của em.

Nói xong, nàng quay đầu ngựa về phía tây di liền.

Tuy Vệ Bích thấy ba con chó đều chết một cách kỳ lạ trong lòng đang thắc mắc nhưng thấy Cửu Chân đã phóng ngựa đi xa.

Y không kịp xem xét kỹ nữa cũng vội vàng nhảy lên mình ngựa phóng theo luôn.

Vô Kỵ nghe tiếng cười nói của Cửu Chân ở đằng xa vọng tới trong lòng càng tức giận thêm.

Chàng cũng lấy làm lạ, bốn năm trước đây lúc mới gặp Cửu Chân chàng coi nàng như một nàng tiên.

Lúc bấy giờ nàng chỉ giơ một ngón tay lên chỉ, dù nàng có bảo Vô Kỵ nhảy vào núi lửa hay vào vạc dầu sôi chàng cũng làm ngay không do dự chút nào.

Nhưng tối hôm nay gặp lại, không hiểu sao sức hấp dẫn của Cửu Chân như biến mất rồi. Chàng cứ tưởng là nhờ đã luyện thành Cửu Dương Thần Công mà nên.

Nhưng chàng đâu có biết mối tình đầu bao giờ cũng vậy, tới rất nhanh mà đi cũng vậy.

Sau này khi đầu óc tỉnh táo mỗi khi nghĩ tới những chuyện si mê của mình trước đây Vô Kỵ lại tự cười thầm.

Sáng sớm hôm sau, trên trời đã thấy một con chim ưng lượn di lượn lại định ăn có xác người và mấy con chó chết ở trên mặt đất.

Nhưng có lẽ nó không ăn xác chết cũng nên vì nó không lao xuống mổ xác người nông phu và mấy con chó mà lại bay xà xuống mổ Vô Kỵ.

Chàng ta giơ tay ra đã bắt ngay được cổ con ác điểu, chỉ khẽ bóp một cái, con chim ưng đã chết liền.

Chàng vừa mừng vừa lẩm bẩm nói:

- Thật là trời tặng cho ta bữa ăn sáng này.

Chàng vội nhổ lông chim ưng và xé đùi nó ra ăn ngấu nghiến.

Tuy thịt con chim còn sống, nhưng chàng đã nhịn đói ba ngày nên thấy ngon vô cùng.

Chàng chưa ăn hết con thứ nhất thì con thứ hai đã bay tới, một mặt chàng bắt chim ăn cho đỡ đói, một mặt nằm yên trên tuyết để dưỡng thương, đợi chờ xương gãy liền lại.

Mấy ngày liền trên cánh đồng hoang đó không có người nào đi qua cả, bên cạnh có ba cái xác chó chết và một cái xác người, may lúc đó đang mùa đông giá lạnh nên mấy cái xác đó không hui thúi và chàng là người đã từng quen sống cô độc nên cũng không thấy buồn tẻ và đau khổ gì.

Chiều một ngày nọ, chàng đang luyện công bỗng thấy hai con chim ưng bay lượn trên không một hồi lâu mà không dám bay xà xuống.

Mải nhìn con chim ưng ở trên không lượn đi lượn lại, thấy những điệu bay bổng của nó rất đẹp, Vô Kỵ đang ngẩn người ra nhìn, bỗng nghe từ đằng xa có tiếng chân người đi tới, tiếng chân đi rất nhẹ, hình như tiếng chân phụ nữ vậy.

Chàng quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy có một thiếu nữ, tay đang xách một cái giỏ đi tới.

Nàng nọ trông thấy xác người và xác chó nằm ngổn ngang trên mặt đất liền kêu "ủa" một tiếng rồi ngừng bước lại, ngẩn ra nhìn.

Vô Kỵ định thần ngắm kỹ, thấy thiếu nữ nọ tuổi chạc độ mười bẩy mười tám, ăn mặc quần áo vải, hiển nhiên là một thiếu nữ nghèo nàn ở trong làng.

Tóc vàng và bù rối, da mặt ngăm ngăm đen, trán và gò má gồ cao, mồm méo, mũi xếch trông thật xấu xi vô cùng.

Nhưng đôi mắt nàng rất đẹp và thân hình lại đẹp khôn tả.

Nàng thôn nữ đó tiến gần một bước, thấy Vô Kỵ trợn mắt nhìn mình, liền giật mình kinh hãi và hỏi:

- Người...người chưa chết hay sao?

Vô Kỵ đáp:

- Tôi chưa chết.

Người hỏi đã vô lý mà người trả lời cũng rất lý thú.

Cả hai người nghĩ lại đều không sao nhịn được cười rồi đồng thanh cười xoà.

Thiếu nữ nọ cười xong mới lên tiếng hỏi tiếp:

- Thế anh nằm ở đây làm chi? Có đói không?

- Tất nhiên là đói lắm chứ nhưng tôi không đi được đành phải nằm đây phó thác số mạng cho trời.

Thiếu nữ xấu xí liền nhếch mép cười rồi nàng lấy trong giỏ ra ba cái bánh bao đưa cho Vô Kỵ.

Vô Kỵ liền nói:

- Cám ơn cô nương!

Chàng vừa nói vừa đỡ lấy mấy cái bánh đó nhưng không ăn ngay.

Thiếu nữ đó lại hỏi tiếp:

- Anh sợ bánh của tôi có thuốc độc hay sao mà không dám ăn như thế?

Vô Kỵ đã bốn năm không nói chuyện với ai cả, thỉnh thoảng chỉ nói với Trường Linh ở trong hang núi vài câu nhưng chàng không thấy có thú vị gì hết.

Bây giờ chàng thấy thiếu nữ mặt mũi tuy xấu xí nhưng lời lẽ ăn nói rất phong phú trong lòng mừng rỡ vô cùng liền đáp:

- Cô nương cho bánh này tôi quý lắm nên không nỡ ăn!

Lời nói của chàng hơi có vẻ đùa giỡn.

Xưa nay chàng là một người rất thành thật, trung hậu, không bao giờ biết lẻo mép như thế cả.

Nhưng không biết tại sao trước mặt một thiếu nữ xấu xí như thế này chàng lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm và bỗng nhiên lại thốt ra những lời đùa cợt như trên.

Thiếu nữ nọ nghe chàng nói như vậy hai mắt bỗng lộ vẻ tức giận, bằng giọng mũi "hừ" một tiếng.

Vô Kỵ hối hận vô cùng vội cầm bánh lên ăn vì hoảng sợ chàng ăn ngấu nghiến nên bị tắc nghẹn ở trong họng, sặc sụa một hồi.

Thiếu nữ nọ thấy vậy đang nổi giận bỗng bật cười rồi nói:

- Cám ơn trời đất! Ngươi tên bát quái xấu xí kia chắc cũng không phải là người tử tế gì cho nên ông trời mới phạt ngươi như vậy! Tại sao người khác không bị té gãy dùi mà ngươi lại bị té ngã như vậy?

Vô Kỵ thấy nàng cười, hai mắt lộ vẻ rất giảo hoạt tinh quái, trong lòng kinh hãi nghĩ thầm:

- Sao đôi mắt của nàng lại giống mắt của mẹ ta thế? Lúc mẹ ta sắp tắt thở lừa dối lão hòa thượng Thiếu Lâm Tự đôi mắt của người cũng giống hệt như thế này .

Nghĩ tới đây chàng bỗng ứa nước mắt ra.

Thiếu nữ nọ hiểu lầm vội nói:

- Tôi không cướp bánh lại của anh nữa đâu, anh đừng khóc! Không ngờ anh lại là một tên ngu ngốc vô dụng đến thế!

Vô Kỵ đáp:

- Có phải tôi sợ cô nương cướp lại bánh mà tôi khóc đâu. Ai thèm mấy chiếc bánh này. Tôi đang nghĩ tới việc riêng của tôi đấy chứ.

Thiếu nữ nọ đã bỏ đi được mấy bước rồi bỗng nghe chàng nói như vậy vội quay người lại hỏi:

- Tâm sự gì thế! Không ngờ anh ngô nghê ngốc nghếch như thế này mà cũng có tâm sự gì nữa !

Vô Kỵ thở dài một tiếng rồi đáp:

- Tôi nghĩ đến mẹ tôi. Mẹ tôi đã khuất núi rồi!

Thiếu nữ nọ phì cười hỏi tiếp:

- Mẹ anh vẫn hay cho anh ăn bánh luôn phải không?

Vô Kỵ đáp:

- Tất nhiên mẹ tôi vẫn cho tôi bánh luôn nhưng vừa rồi sở dĩ tôi nhớ đến mẹ tôi là vì lúc cô cười trông giống mẹ tôi lắm!

Thiếu nữ nọ nổi giận hỏi tiếp:

- Chết đến nơi mà còn lẻo mép như thế phải không? Tôi già lắm phải không? Già như mẹ anh có phải không?

Nói xong, nàng cúi xuống nhặt một que củi đánh Vô Kỵ mấy cái.

Lúc này chàng muốn cướp que củi của nàng dễ như trở bàn tay nhưng chàng cứ để nguyên cho nàng đánh mồm vẫn ung dung nói:

- Lúc mẹ tôi qua đời, mặt xinh đẹp lắm!

Thiếu nữ nọ vênh mặt hỏi tiếp:

- Anh cười tôi xấu xí lắm phải không? Như vậy tức là anh không muốn sống nữa, để tôi lôi cái dùi anh cho anh biết thân!

Nói xong, nàng cúi xuống định kéo dùi Vô Kỵ.

Thấy vậy Vô Kỵ kinh hãi vô cùng đến biến sắc mặt vì lúc ấy xương dùi của chàng mới bắt đầu liền, sợ nàng ta kéo một cái thì công tiếp xương của mình đều tiêu tan hết.

Cho nên chàng nhặt vội một nắm tuyết vo lại chờ, nếu thiếu nữ mà đυ.ng vào dùi mình thì chàng ném luôn vào nhân trung nàng cho nàng chết giấc luôn tại chỗ.

Cũng may thiếu nữ nọ chỉ có y định dọa nạt Vô Kỵ thôi, thấy chàng biến sắc mặt như vậy liền cất tiếng hỏi ngay:

- Xem anh chàng hoảng sợ đến thế kia kìa! Ai bảo anh nói bông tôi?

Vô Kỵ đáp:

- Nếu tôi định tâm nói bông cô nương thì cái dùi của tôi khỏi rồi sẽ bị té ngã luôn ba lần nữa và suốt đời không bao giờ lành lặn lại được!

Thiếu nữ nọ thấy chàng thề độc như vậy cười khúc khích rồi hỏi tiếp:

- Mẹ anh là một mỹ nhân, tại sao anh lại lấy ba ta mà ví với tôi? Chẳng lẽ anh thấy tôi cũng đẹp hay sao?

Vô Kỵ ngẩn người ra trong giây lát rồi đáp:

- Tôi cũng không hiểu tại sao? Chỉ nhận thấy cô có vẻ rất giống mẹ tôi thôi. Tuy cô không đẹp bằng mẹ tôi nhưng tôi thích nhìn mặt cô lắm.

Thấy hình dáng và điệu bộ của nàng ta trông giống như mẹ mình nên Vô Kỵ ngẩn người ra nhìn một cách ngây ngất.

Thiếu nữ quay đầu lại thấy mặt chàng ngớ ngẩn như vậy vội hỏi:

- Tại sao anh lại thích ngắm nhìn tôi? Anh phải kể cho tôi nghe đi!

Ngơ ngác giây lát Vô Kỵ lắc đầu đáp:

- Tôi không thể nói ra được! Tôi chỉ cảm thấy trông cô rất giống mẹ tôi, trông thấy cô là trong lòng tôi khoan khoái và dường như được an ủi vô cùng, chỉ mong cô đừng có lừa dối khinh miệt và hãm hại tôi thôi!

- Hà! Hà! Thế thì anh nhầm to rồi! Tôi là người thích hãm hại người khác.

Nói tới đây nàng đột nhiên gõ luôn hai que củi vào dùi gãy của Vô Kỵ. hành động của nàng quá đột ngột và thanh củi nàng gõ đúng vào chỗ xương gãy làm cho Vô Kỵ thất kinh la lớn:

- Ối chà!

Chàng thấy thiếu nữ cười khúc khích quay đầu lại làm mặt xấu trêu mình.

Rồi nàng đi xa dần mà chân chàng thì đau nhức không chịu nổi.

Vô Kỵ đang nằm mơ chợt tỉnh giấc nghĩ tới một việc mà xưa nay chàng chưa hề nghĩ tới bao giờ:

- Không hiểu tại sao mẹ ta lại cứ thích làm cho người khác đau khổ như thế? Mắt của nghĩa phụ chính mẹ ta đã làm mù. Dư tam sư bá bị tàn phế cũng chính do mẹ ta mà nên. Cả nhà Long Môn Tiêu Cục ở phủ Lâm An cũng bị mẹ ta tàn sát gϊếŧ sạch. Không hiểu mẹ ta là người tốt hay người xấu?

Nghĩ tới đó chàng lại nhìn lên trời ngắm trăng sao một hồi lâu rồi thở dài một tiếng lẩm bẩm:

- Bất cứ mẹ ta là người xấu hay tốt cũng vậy, bà vẫn là mẹ của ta!

Rồi chàng lại nghĩ tiếp:

- Nếu mẹ ta còn sống trên cõi đời này thì ta thương yêu mẹ ta biết bao!

Chàng nghĩ tới thôn nữ kia không hiểu tại sao nàng bỗng dưng đánh vào hai đùi gãy của mình như thế nên chàng lại nghĩ ngợi triền miên.

Vô Kỵ cứ nghĩ vơ vẫn như vậy và nằm trên mặt tuyết hai ngày nữa cũng không thấy thiếu nữ kia quay trở lại nữa.

Chàng đoán chắc nàng ta không bao giờ trở lại nữa.

Ngờ đâu chiều ngày thứ ba thôn nữ kia tay cầm cái rổ ở phía sau núi đi tới hỏi:

- Trư Bát Giới xấu xí ới, đã chết đói chưa?

- Mới chết đói nửa người thôi còn nửa kia chưa chết!

Thiếu nữ nọ thấy chàng trả lời như vậy cười khúc khích ngồi xuống cạnh chàng.

Ðột nhiên nàng giơ chân đá bộp vào chân đau của chàng một cái và hỏi:

- Nửa này chết hay còn sống?

Vô Kỵ lớn tiếng kêu la:

- Ối chà! Cô nương này vô lương tâm thực!

Thiếu nữ lại hỏi:

- Sao anh bảo tôi vô lương tâm? Anh đối với tôi đã tử tế gì chưa?

Vô Kỵ ngẩn người ta giây lát rồi nói:

- Hôm trước cô nương đánh tôi đau như vậy mà tôi không giận cô. Hai ngày hôm nay tôi còn nhớ cô nữa là khác!

Thiếu nữ mặt đỏ bừng đang định nổi giận nhưng cũng cố nén nói:

- Ai khiến anh, Trư Bát Giới xấu xí nhớ nhung tôi làm chi? Những cái gì mà anh nghĩ tới chắc không hay ho gì cả? Chắc trong bụng anh đang chửi tôi vừa xấu vừa độc ác chứ gì?

Vô Kỵ đáp:

- Cô không xấu nhưng không hiểu tại sao cô cứ muốn làm cho người khác đau đớn mới thích thú như thế?

Thiếu nữ nọ cười khúc khích trả lời:

- Người khác không đau khổ thì làm sao tỏ được niềm thích thú của tôi?

Nàng thấy Vô Kỵ có vẻ không vui nên nàng không nói tiếp nữa. Sau nàng lại thấy tay chàng đang cầm chiếc bánh ăn dở, nàng thấy cách ba ngày rồi mà chàng ta vẫn chưa ăn hết chỗ bánh đó liền hỏi:

- Miếng bánh này để mãi đến giờ mà chưa ăn hết! Có phải vì bánh không ngon đấy không?

- Không phải thế! Vì tôi thấy bánh này là của cô nương nên không nỡ ăn đấy thôi!

Thiếu nữ biết chàng nói thật bỗng cảm thấy bẽn lẽn nói tiếp:

- Tôi đã đem bánh mới đến đây cho anh ăn.

Nói xong, nàng lấy trong rổ ra rất nhiều thức ăn.

Ngoài mấy thứ bánh lại còn có một con gà quay và một cái đùi dê thui thơm phưng phức cầm trên tay vẫn còn nóng hổi.

Vô Kỵ mừng rỡ vô cùng vì hơn bốn năm nay chàng chỉ ăn có hoa quả với nhái huyết và thật chim nướng ngoài ra chưa được ăn thật gia súc chín.

Bây giờ chàng được ăn đùi gà quay nên thấy thơm ngon vô cùng.

Thiếu nữ nọ thấy chàng ăn có vẻ rất ngon lành liền tủm tỉm cười ngồi xếp chân bằng tròn xuống ngắm chàng ăn và nói:

- Trư Bát Giới xấu xí kia ăn trông ngon miệng thế! Tôi trông anh ăn cũng lấy làm thích thú lắm. Tôi đối với anh đúng là khác hẳn. Dù tôi không hại anh, anh cũng có thể làm cho tôi vui thú được.

Vô Kỵ vội đỡ lời:

- Người ta thích thú cô cũng thích thú thật chứ?

Thiếu nữ nọ cười nhạt đáp:

- Hừ! Tôi đã nói cho anh biết trước rồi trong lòng tôi lúc này đang thích thú nên không hại anh. Chưa biết chừng một ngày nào nếu tôi cảm thấy không còn thích nữa tôi lại làm cho anh bán sống bán chết ngay. Lúc ấy anh đừng có trách cứ tôi nhé!

Vô Kỵ lắc đầu nói:

- Từ thủa bé tới giờ tôi đã bị những người xấu hãm hại cho tới lớn rồi. Càng bị hãm hại bao nhiêu tôi càng cứng cỏi bấy nhiêu...

- Thôi anh đừng tự phụ nữa! Ðấy, rồi anh sẽ thấy!

- Chỗ đùi tôi lành hẳn tôi sẽ đi thật xa. Lúc ấy cô nương có muốn hành hạ tôi hay hại tôi cũng không kiếm thấy nổi tôi nữa.

- Nếu vậy trước hết tôi chém gãy lìa chân của anh trước để anh không thể rời xa tôi được nữa.

Nghe nàng nói vậy Vô Kỵ rùng mình sợ hãi vì chàng biết ai chứ cô thôn nữ này đã nói thì làm.

Thiếu nữ kia thấy Vô Kỵ ngẩn người ra nhìn mình liền thở dài biến sắc mặt lên tiếng hỏi:

- Bát Giới xấu xí kia, anh không xứng đáng để tôi chặt gãy đôi cẳng chó của anh chút nào cả!

Nói xong, nàng bỗng đứng phắt dậy, cướp lại những miếng thật gà, đùi dê mà Vô Kỵ chưa kịp ăn tới vứt ra xa và còn nhổ một bãi nước bọt vào mặt Vô Kỵ nữa.

Vô Kỵ ngẩn người ra nhìn, thấy nàng không có vẻ giận giữ, cũng không có vẻ khinh mình. Trái lại mặt nàng trông rất khổ não như đang có nỗi đau đớn phải giấu điếm đi không thể thổ lộ ra cho ai biết.

Vô Kỵ vốn là người hay động lòng trắc ẩn nên định khuyên giải nàng vài câu nhưng lúc này không nghĩ ra câu gì thích hợp để khuyên nhủ cả.

Thiếu nữ thấy thái độ của Vô Kỵ như vậy liền đột nhiên quát hỏi:

- Bát Giới đang nghĩ ngợi gì thế?

- Tại sao bỗng dưng cô nương lại buồn bực? Cô nương có thể cho tôi biết được không?

Thấy lời nói của chàng dịu dàng ngọt ngào nàng không sao giữ được lòng sắt đá nên ngồi phịch xuống cạnh Vô Kỵ ôm mặt khóc.

Thấy nàng thiểu não như vậy Vô Kỵ lại hỏi:

- Ai hà hϊếp cô nương? Cứ cho tôi hay, sau khi chân tôi lành lặn tôi sẽ đi trả thù cho cô nương.

Thiếu nữ nín khóc ngay quay mình lại đáp:

- Không ai hà hϊếp tôi cả, chỉ tại số kiếp của tôi xui xẻo mà nên, vì tôi nhớ thương một người và không bao giờ quên nổi người đó được.

Vô Kỵ gật đầu hỏi:

- Có phải hắn còn trẻ tuổi và đối đãi với cô nương rất bất nhân phải không?

- Phải, hắn còn trẻ, tính tình rất kiêu ngạo. Tôi bảo hắn theo tôi đi để gần gũi bên nhau suốt đời, hắn không chịu đi theo thì chớ lại còn sỉ nhục tôi, mắng tôi, đánh tôi, lại còn cắn tôi chảy máu nữa!

Vô Kỵ cả giận nói tiếp:

- Người đó hung ác và bướng bỉnh như vậy từ giờ trở đi cô nương đừng nghĩ tới hắn nữa!

Thiếu nữ nọ nước mắt lng tròng đáp:

- Nhưng...Nhưng không hiểu tại sao tôi cứ nhớ hắn. Hắn đi thật xa lánh mặt tôi còn tôi thì tìm hắn khắp nơi mà không thấy.

Nghe thiếu nữ nói Vô Kỵ nghĩ thầm:

- Tình yêu lạ thật, mình không thể nào cưỡng ép được.

Cô nương đây mặt tuy xấu xí nhưng lòng dạ thật chí tình. Tính nết nàng có vẻ lạ lùng nhưng cũng có lẽ vì mối đau thương này gây nên cả .

Nghĩ đoạn chàng liền dịu giọng khuyên nhủ:

- Cô nương khỏi phải đau lòng như thế làm chi! Trên thế gian này thiếu gì đàn ông, cô nương hà tất phải lưu luyến một người đàn ông độc ác và phụ bạc như thế làm chi?

Thiếu nữ thở dài, ngước mắt nhìn về phía xa bâng khuâng.

Vô Kỵ biết nàng vẫn không sao quên được người yêu nên mới nói thêm:

- Dù sao người đàn ông đó cũng chỉ mới đánh cô nương có một lần thôi, hoàn cảnh của tôi còn bi đát hơn hoàn cảnh của cô nương nhiều.

- Anh nói gì? Anh bị một cô gái đẹp lừa dối hay sao?

- Thật ra nàng không định tâm lừa dối tôi mà chính tôi vì thấy nàng đẹp quá mà mê mẩn.

Ngẫm cho cùng tôi không xứng kết duyên với nàng.

Trong lòng tôi cũng không nghĩ tới điều đó nhưng hai cha con nàng đã ngầm bày độc kế đặng hãm hại tôi một cái thảm khốc vô cùng.

Nói xong, chàng vén tay áo lên cho thiếu nữ kia xem những vết sẹo chằng chịt trên cánh tay và nói:

- Cô nương xem, đây là những vết răng lũ chó của cô ta nuôi. Chúng đã cắn tôi, làm tôi đau đớn quằn quại.

Thiếu nữ nọ thấy tay chàng có nhiều vết sẹo như vậy liền nổi giận:

- Có phải con tiện tỳ Chu Cửu Chân hại anh đấy không?

Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao cô lại biết rõ như vậy?

- Con tiện tỳ ấy ưa thích nuôi chó dữ. Quanh vùng này mấy trăm dặm ai ai cũng đều biết rõ.

- Những vết thương này lành lặn đã lâu rồi và tôi cũng đã từ lâu không thấy đau nữa. Tôi còn sống sót là đủ, tôi cũng không giận cô ta làm chi.

Thiếu nữ và Vô Kỵ nhìn nhau không chớp mắt, nàng không tìm thấy có vẻ gì hằn học thoáng qua trong đôi mắt chàng nên hỏi:

- Tên họ anh là gì? Sao anh lại tới đây?

Vô Kỵ nghĩ thầm:

- Từ khi ta trở về Trung Thổ đến giờ, ai ai cũng muốn dò la tung tích của nghĩa phụ ta. Họ dùng tới tất cả Những mưu kế hoặc quyến rũ, hoặc lừa gạt hoặc cưỡng bức nên ta mới khổ sở thế này. Từ nay về sau ta cứ coi như là Trương Vô Kỵ đã chết rồi. Trên thế gian này không còn ai biết đến chỗ ở của Tạ Tốn, nghĩa phụ ta nữa. Dù sau này có gặp người lợi hại gấp mười lần Trường Linh ta cũng sẽ không lọt vào âm mưu của người đó nữa. Chúng cũng không thể nào hại nghĩa phụ ta nổi .

Nghĩ đoạn chàng liền trả lời:

- Tên tôi là A Ngưu, cô cứ gọi là thằng Bò cũng được!

Thiếu nữ nọ mỉm cười hỏi tiếp:

- Thế họ là gì?

Vô Kỵ nghĩ thầm:

- Ta không nên dùng họ "Trương", họ "Hân" hay họ "Tạ". Chữ "Trương"

Với chữ "Hân" thiết âm là "Tăng" thì ta cứ dung họ là "Tăng" vậy. Nghĩ đoạn chàng liền đáp:

- Tôi họ Tăng, còn cô nương tên họ là gì?

Thiếu nữ thấy Vô Kỵ hỏi như vậy rùng mình một cái đáp:

- Tôi không có!

Một lát sau nàng lại từ từ nói tiếp:

- Cha tôi không nhận tôi là con, hễ thấy tôi là định gϊếŧ chết tôi ngay, như vậy tôi theo họ của cha tôi sao được. Mẹ tôi lại bị tôi gϊếŧ chết, tôi không thể theo họ mẹ được. Tôi xấu xí như thế này, từ nay trở đi anh cứ gọi tôi là Xú cô nương hay cô bé xấu xí cũng được rồi!

Vô Kỵ kinh ngạc hỏi tiếp:

- Cô...Cô gϊếŧ chết mẹ cô? Làm gì có chuyện ấy!

- Việc này nói ra thì dài lắm. Tôi có hai người mẹ, người mẹ sinh ra tôi là cả, mãi cũng không có con. Tới khi cha tôi lấy bà mẹ hai, bà này sinh được hai anh và một chị đều được cha tôi mừng lắm. Sau này mẹ tôi sinh ra tôi mà tôi lại là con gái. Bà mẹ hai được cha tôi tin cậy và nuông chiều và bên ngoại của bà ta lại có vây cánh nên mẹ tôi thường bị bà ta hà hϊếp. Mẹ tôi chỉ có khóc thầm thôi. Hai anh và chị tôi lại lợi hại lắm cứ giúp bà hai hà hϊếp mẹ tôi. Anh bảo tôi biết làm sao được cơ chứ?

- Ðáng lẽ cha cô phải công bằng đối xử mới phải.

- Chỉ vì cha tôi bênh bà hai nên tôi mới dùng dao đâm chết mẹ hai tôi.

Vô Kỵ nghe nàng kể tới đó kêu "ủa" lên một tiếng kinh ngạc vô cùng. Chàng tuy là người Võ lâm, mấy năm nay cũng đã được trông thấy người ta gϊếŧ người luôn. Ðáng lẽ không lấy gì làm lạ nhưng chàng nghe một cô gái quê tầm thường như thế này mà dám dùng dao gϊếŧ người đã là lạ rồi mà trong lúc kể chuyện vẻ mặt nàng trông lại rất bình thản không có vẻ gì là khích động cả. Sau chàng lại nghe nàng từ từ nói tiếp:

- Mẹ tôi thấy tôi gây ra mối họa lớn ấy liền bảo vệ tôi đào tẩu ngay. Nhưng chi tôi đã theo dõi đuổi tới, bắt tôi đem trở về. Mẹ tôi ngăn cản không được nên đã tự tử chết ngay tại chỗ.

Anh thử nghĩ xem có phải tính mạng của mẹ tôi cũng do tôi gϊếŧ hại không? Nếu cha tôi trông thấy tôi thế nào cũng gϊếŧ chết tôi ngay có phải thế không?

Vô Kỵ nghe lời nói đó trống ngực đập rất mạnh nghĩ thầm:

- Tuy số ta xui xẻo thật, cha mẹ đều mất sớm nhưng hồi còn sống êm ai biết bao. cả hai người đều thơng yêu ta khôn tả. So sánh với cảnh ngộ của cô bé này thì cuộc đời ta còn sung sướиɠ hơn nhiều .

Nghĩ tới đó chàng càng thông cảm với thiếu nữ kia liền dịu giọng hỏi:

- Cô rời khỏi nhà từ bao lâu rồi? Từ khi rời khỏi nhà cô vẫn sống một mình bên ngoài hay sao?

Thiếu nữ nọ gật đầu.

Vô Kỵ lại hỏi tiếp:

- Cô định đi đâu thế?

- Tôi cũng không biết nên đi đâu cả. Trên thế gian này bao la biết bao. Tôi chạy hết Ðông lại sang Tây chỉ mong đừng có gặp phải cha, anh chị tôi thôi.

Nàng càng kể Vô Kỵ càng cảm thấy nàng rất đáng thương. Năm xưa chàng không quản vạn dặm xa xôi hộ tống Bất Hối lên tới miền tây này cũng chỉ vì thấy cô bé tội nghiệp thôi. Lúc này chàng thấy thiếu nữ kia rất tội nghiệp liền lên tiếng hỏi tiếp:

- Chờ chân tôi lành lặn, tôi sẽ đưa cô đi tìm đại ca nọ, hỏi xem y có còn thương cô nữa không?

- Nếu anh ấy đánh tôi cắn tôi thì sao?

- Hừ! Nếu y dám động đến người hay một sợi tóc của cô thì tôi cũng không để cho y yên đâu!

- Nếu anh ấy không nghĩ đến tôi, không thèm nói chuyện với tôi nửa lời thì sao?

Thấy nàng hỏi như vậy Vô Kỵ ngẩn người ra không biết trả lời ra sao cho phải.

Chàng nghĩ thầm:

- Dù Võ công của ta cao siêu đến đâu ta cũng không thể bắt buộc một người đàn ông yêu một thiếu nữ mà y không ưng được...

Nghĩ đoạn chàng liền cương quyết đáp:

- Tôi sẽ cố hết sức giúp cô!

Thiếu nữ đột nhiên ha hả cười hoài, cời đến nỗi cúi mình người ngả nghiêng trông như người khùng.

Vô Kỵ ngạc nhiên vô cùng hỏi:

- Tại sao cô lại cười như thế?

- Anh thử nghĩ xem, anh là người như thế nào mà bắt buộc được người khác phải nghe theo lời anh? Hơn nữa tôi đã đi tìm kiếm chàng ta khắp nơi cũng không thấy. Không biết bây giờ anh ấy có còn sống ở trên đời nữa không? Anh có tài ba gì mà anh bảo sẽ cố hết sức giúp tôi? Ha..Ha...

Vô Kỵ định trả lời tiếp nhưng thấy thiếu nữ kia cười đến mặt đỏ bừng không nói nên lời nên chàng cũng không dám nói tiếp nữa.

Thấy chàng ngập ngừng như vậy nàng liền mỉm cười hỏi:

- Anh muốn nói gì thế?

- Nếu cô còn cười tôi tôi sẽ không nói nữa!

- Hừ! Anh bảo tôi đừng cười nhưng tôi đã trót cười rồi...

- Tôi có lòng tốt và thành tâm muốn giúp cô như thế thật mà cô lại cười tôi như vậy thì cô thật không phải với tôi.

- Tôi hỏi anh, vừa rồi anh định nói gì thế?

- Tôi thấy cô sống cô đơn, có nhà mà không được về như vậy thật đáng thương vô cùng.

Còn tôi đây cũng giống cô, cha mẹ tôi cũng khuất núi rồi. Tôi không có một người anh chị em nào hết. Vừa rồi tôi định nói nếu chàng hung ác kia không còn đếm xỉa gì tới cô nữa thì chúng ta cùng kết bạn với nhau. Lúc cô buồn tôi có thể nói chuyện để cô khỏi sầu muộn nhưng cô bảo tôi không xứng đáng thì tùy cô vậy!