Thợ Săn Và Siêu Trộm

Chương 9

Thấm thoát đã hơn một tháng trôi qua, từ ngày gặp Thái Sơn trở về mọi thứ lại diễn ra một cách bình thường, đối với Nemo giống như là một giấc mộng vậy.

Buổi trưa, bên trong nhà háng Ánh Dương.

Chris sau khi bóc xong vỏ một bát tôm thì đưa cho Nemo, anh nói: “Tinh Anh cũng năm tuổi rồi đúng không?”

Nemo tự nhiên nhận lấy bát tôm, cô gật đầu. Chris thấy vậy nói tiếp: “Cũng đến lúc cho đi nhà trẻ rồi.”

“Tại sao phải đi nhà trẻ? Tôi định để nó vào lớp một luôn.”

“Như vậy không sợ sau này con sẽ thua thiệt với người khác à?” Chris vừa nói, tay anh vừa tiếp tục bóc tôm, lần này là cho chính anh.

“Mới có năm tuổi mà đã phải học viết học toán, trước đây tôi cũng đâu có phải học sớm như vậy, vẫn giỏi mười hai năm liền.” Nemo nhún vai, trên mặt cô tỏ vẻ học hành chỉ là “easy game”.

“Nhưng Tinh Anh đâu phải con ruột của em.” Vừa nói xong Chris mới nhận ra anh lỡ lời, Nemo đã từng nói qua Tinh Anh là con ruột của cô. Nghĩ thế nào anh lại có thể mồm nhanh hơn não, nói ra câu đó chứ? Một tháng qua tình cảm giữa anh và cô có chút tốt lên, bây giờ thì vì cái miệng này mà đổ sông đổ bể hết rồi.

Mà Nemo, cô dường như đọc được suy nghĩ trong đầu Chris, cô nhẹ nhàng rút khăn lau tay rồi nói: “Tôi muốn đây là lần cuối cùng nghe thấy câu này.”

Chris thấy vậy cũng bỏ con tôm đang bóc dỡ vào bát: “Em biết anh không có ý này mà.”

“Nhưng mà lời từ miệng anh mà ra, trong đầu anh hẳn là lúc này cũng nghĩ như vậy, thậm chí là mặc định như vậy.”

Lần này Chris không đáp, Nemo chăm chú nhìn bát tôm anh bóc cho cô vẫn còn chưa ăn hết, cô nói tiếp: “Hình như là anh thích nhà hàng này lắm nhỉ?”

“Câu này em hỏi rồi mà.” Chris cầm lấy cái bát mới rồi múc một bát súp đặt trước mặt Nemo.

Cô nhìn bàn ăn thịnh soạn trước mắt nhưng trong miệng lại không có chút khẩu vị. Nhận lấy bát súp từ anh, Nemo nói tiếp: “Trước đây nghe Anna nói thường đồ trộm được chỉ bán được có nửa giá hoặc hai phần ba, có đúng như vậy không?”

“Thì sao?”

“Nếu vậy sao anh còn đồng ý mua xe cho tôi?”

Nghe vậy người đàn ông bật cười: “Chiếc xe đó là tiền túi của tôi, tiền bán viên kim cương kia một đồng tôi cũng không động đến.”

Nemo không đáp, Chris nói tiếp: “Thích cảm giác có nhiều tiền không?”

Cô bật cười: “Có tiền ai mà không thích chứ.”

“Vậy em thích không?” Chris nói xong thì rút khăn ướt lau tay, sau đó anh nhìn chằm chằm Nemo, chờ cô trả lời.

Nemo cũng nhìn anh: “Không thích.”

Nghe vậy, người đàn ông có chút ngạc nhiên, anh vẫn nhìn chằm chằm cô chờ đợi lí do. Nemo đáp: “Mười năm nay tôi sống không thiếu tiền, thậm chí còn có một số tiền tiết kiệm trong tài khoản. Cho dù có tiêu xài phung phí thì cũng đủ để tôi sống dư giả đến cuối đời.” Nói đến đây, Nemo lại bật cười, cô như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt có chút tinh nghịch nhìn anh: “Thật ra đi gϊếŧ người kiếm tiền nhiều không bằng ăn trộm một món bảo vật, biết như vậy từ đầu tôi nên đi theo anh thì đúng hơn.”

“Chân lí này đến bây giờ em mới ngộ ra tuy là có hơi muộn, nhưng mà không sao.”

Hai người lại trải qua một khoảng lặng, thời gian cứ như vậy chầm chậm trôi. Bữa trưa đã dùng xong, cũng không còn lời gì để nói nhưng họ lại cứ như vậy ngồi với nhau, một chữ cũng không nói.

Trên đường trở về, Chris ghé qua trung tâm thương mại mua mấy món đồ chơi xe điều khiển cho cu Tin, Nemo có ngăn cản nhưng anh vẫn mua. Từ lúc đưa cu Tin lên thành phố, số đồ chơi mà Chris mua cho nó không phải nói quá đâu, nhưng mà thật sự là chất thành một núi rồi. Cứ hai đến ba ngày lại mua về một đống, có những đồ vừa mới chơi qua một lần đã bị nó đẩy sang một bên rồi quên mất.

Sáng hôm sau, tại căn cứ.

Bên trong phòng họp, mọi người đều ngồi tại vị trí của mình, trên màn hình là sơ đồ tổng quát của công ty giải trí GG. Món đồ tiếp theo bọn họ cần phải trộm, là một USB chứa kế hoạch phát triển công ty trong năm năm tới.

“Chiếc USB này khả năng cao sẽ do đích thân người đứng đầu công ty bảo quản, nhưng để chắc chắn thì ta cần phải thăm dò thật kỹ càng để tránh sai sót.” Chris nói.

“Vụ này bao nhiêu?” Nemo hỏi

Chris nhìn cô: “Có thể mua cho em thêm mười chiếc Ferrari.”

Nemo bật cười, còn chưa kịp đáp lời thì Anna đã lên tiếng: “Làm nốt vụ này thì giải tán căn cứ đi. Có mười chiếc Ferrari trong tay còn cần làm việc vất vả sao?”

Chris nhìn Anna, Nemo lúc này mới nói: “Những vụ thế này tốt nhất đừng nên nhận.”

“Lí do?” Chris hỏi, cả phòng họp đều tập trung vào Nemo. Cô khoanh tay trước ngực, lưng tựa vào ghế rồi chầm chậm giải thích: “Những vụ thế này khả năng cao là cạnh tranh trong kinh doanh. Công ty giải trí GG là công ty top đầu của nước ta, nếu FB bị sờ gáy thì chúng ta cũng khó thoát.”

“Sao em biết người thuê chúng ta là FB?”

“FB từng là công ty giải trí top một nước ta, nhưng sau khi GG thành lập thì bị đẩy lại phía sau. Một người từng đứng đầu nhưng lại bị người khác chen vào rồi hạ bệ thì nhất định rất khó mà nuốt cục tức này. Hơn nữa nếu là cạnh tranh trong kinh doanh thì FB là công ty có khả năng cao nhất.”

Người đàn ông khẽ cười, anh tiến đến chiếc ghế chủ tọa rồi ngồi xuống: “Em thông minh hơn anh nghĩ đấy.”

Kim ngồi một bên lúc này cũng lên tiếng: “Em thấy Nemo nói đúng, dù sao FB cũng là công ty giải trí, nếu bị sờ đến gáy thì sẽ không chết một mình đâu. Trước đây chúng ta ăn trộm được đều bán vào chợ đen, xem như là chặt đứt dấu vết, cho dù có tìm được cũng không tìm ra chúng ra. Nhưng mà vụ này xem có vẻ không khả quan lắm.”

“Em theo Kim.” Mun nói.

Chris khẽ nhịp tay bên bàn, anh im lặng một lúc rồi mới nói: “Thật ra từ đầu anh cũng không định nhận vụ này, cũng không phải là chuyên môn của chúng ta.”

Anna nói: “Nhưng vụ này cũng bộn tiền, bỏ đi thì hơi tiếc.”

Cô vừa mới dứt lời, cả phòng liền chìm vào yên lặng. Thật ra ai nói cũng đều có lí, số tiền nhận được sau phi vụ lần này đúng thật là rất nhiều, nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, việc này quá nguy hiểm.

“Vậy cuối cùng anh định thế nào?” Kim là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng ấy. Chris nghe xong thì im lặng không đáp, một lúc lâu sau anh mới lên tiếng: “Hôm nay đến đây thôi, việc này để anh xem lại đã.”

“Tôi thấy thời gian tổ chức hoạt động cũng không phải ngày một ngày hai, thật ra nếu bỏ vụ này chúng ta vẫn còn cơ hội kiếm tiền. Đây không phải là phi vụ cuối cùng đâu, dây vào quả thật không nên.” Nemo nói xong thì đứng dậy rồi rời khỏi phòng họp, hôm nay cô đã hứa sẽ đưa cu Tin đi trung tâm thương mại.

Trong khoảng thời gian một tháng nay, không ngày nào là Nemo thấy nhẹ nhõm. Nguyên nhân cũng do lần gặp gỡ kia giữa cô và Thái Sơn. Sau khi rời khỏi phòng họp, Nemo đi thẳng về phòng nghỉ của mình, cô đánh thức con trai dậy rồi tắm rửa cho cu cậu, sau đó cả hai mẹ con liền đến trung tâm thương mại.

Sau một hồi đi dạo chơi, Nemo một tay thì dắt tay cu Tin, tay còn lại thì cầm quần áo cô vừa mua cho cậu nhóc. Trông nhóc con hôm nay rất vui, cái miệng nhỏ xíu cứ líu lo không ngừng khiến những phiền muộn trong đầu cô cũng vì vậy mà vơi đi một ít.

Nhưng mà dân gian có câu, chạy trời không khỏi nắng. Hôm nay cô gặp lại Thái Sơn tại trung tâm thương mại. Nhìn thấy cô, anh lập tức buông tay người phụ nữ đi cùng mình rồi tiến nhanh về phía cô.

Ánh mắt người đàn ông hướng về phía cu Tin, anh nói: “Hai mẹ con đi đâu vậy?”

“Mua cho nó thêm mấy bộ đồ thôi, bây giờ chuẩn bị về rồi.”

Nemo vừa mới nói xong, người phụ nữ đi cùng Thái Sơn cũng tiến đến trước mặt cô. Cô ta nhìn thấy Nemo đang vật lộn với mấy túi đồ trên tay thì bật cười: “Nemo, lâu rồi không gặp. Không ngờ bây giờ cô lại rửa tay gác kiếm, tôi có hơi bất ngờ đấy.”

Nemo nhìn cô ta, cô biết người phụ nữ này. Cô ấy và cô đều được huấn luyện trong cùng một khóa, nhưng thành tích của Nemo luôn cao hơn một bậc, vì vậy kể từ khi Nemo bị loại khỏi tổ chức thì cô ta thuận thế thay chỗ trước đây của Nemo, trở thành cánh tay đắc lực của Thái Sơn.

Cô đáp: “Đã đi qua hơn nửa cuộc đời rồi, tôi không muốn nửa cuộc đời còn lại vẫn phải làm con chó ngoắc đuôi chạy phía sau chủ của mình. Sống yên bình mỗi ngày vẫn tốt hơn.”

Cô ta nghe vậy không giận mà cười, ánh mắt hướng về phía cu Tin: “Đây là con trai cô à? Trông chẳng giống cô chút nào.” Nói xong lại khoác tay lên khuỷu tay người đàn ông, nhưng anh lại nhíu mày sau đó đẩy ra.

Nemo thấy vậy thì nói: “Cũng không còn sớm nữa, tôi về trước.”

Thời khắc cô vừa mới xoay người rời đi, Thái Sơn mới lên tiếng: “Nemo, vẫn là đề nghị trước đây. Em quay về tổ chức đi.”

Cô không xoay người, nói: “Tôi đã quyết định rồi, sẽ không về đó nữa. Sau này đừng tìm tôi nữa, tôi sẽ không thay đổi quyết định của mình.” Nói xong, Nemo cầm tay cu Tin đi nhanh ra khỏi trung tâm thương mại, mãi đến khi đã ngồi vào xe cô vẫn còn cảm giác tim mình đập nhanh. Mỗi lần đứng trước Thái Sơn, cô đều không tự chủ được mà run rẩy.

Mà lúc này, bên trong trung tâm thương mại. Sau khi Nemo rời khỏi, người phụ nữ kia lại lần nữa khoác tay Thái Sơn. Lúc này anh không đẩy ra nữa, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi không thích phụ nữ không nghe lời.”

Cô ta nghe vậy thì bật cười: “Nemo đúng là người không biết trời cao đất dày…”

“Tôi không nói cô ấy.” Thái Sơn ngắt lời cô, lúc này anh mới đẩy tay cô ra: “Khi nào cô có thể đứng ngang hàng với cô ấy, lúc đó cô được phép không nghe lời.”