Thợ Săn Và Siêu Trộm

Chương 6

Nhìn thấy Nemo lái chiếc xe Chris vừa mua, đây là bản giới hạn trên thế giới chỉ có năm mươi chiếc. Đối với chiếc xe này lúc vừa mua về phải nói là Chris “cưng như trứng, hứng như hoa”. Anh em trong căn cứ hỏi mượn nhất quyết không cho dùng, ấy vậy mà hôm nay lại để Nemo lái, đã vậy còn đi hai ngày một đêm. Thật đúng là thiên vị, Anna nghĩ thầm.

Nemo tắt máy rồi xuống xe, lúc này Chris đã nhanh chóng đi đến bên ghế lái phụ rồi mở cửa ra, ôm cậu bé đang ngủ say xuống.

“Anh làm cái gì vậy?” Nemo trừng mắt nhìn anh, bộ dạng thật sự giống như muốn ăn tươi nuốt sống Chris vậy.

“Anh chỉ muốn giúp em bế nó xuống thôi…”

Nemo nhanh chóng đi lại rồi giành lấy con từ tay anh, cô nhíu mày: “Vậy anh giúp tôi đem hành lí ở sau cốp lên phòng đi.”

Chris nghe vậy chỉ biết làm theo. Hai tay anh kéo hai chiếc va-li to đùng đi theo cô vào thang máy. Anh chợt nhớ lại thái độ của cô lúc nãy, thật sự nếu anh có làm gì cậu bé ấy thật thì chắc Nemo đã một nhát chém anh rồi. Anh lại chợt nhớ đến câu nói ngày hôm qua của cô, thằng bé này chính là người mà quan trọng hơn cả chính mạng sống của Nemo.

Anna nhìn thấy bóng lưng hai người đó rời đi cô cũng nhanh chân chen vào thang máy: “Đứa bé này là ai vậy?”

Chris không đáp, Nemo cũng im lặng. Anna thấy vậy thì lại ngứa đòn, cô đưa tay định bẹo má cu Tin một cái. Nemo thấy vậy thì hoảng hốt, tay phải cô ôm chặt con trai, tay trái bóp chặt lấy cổ tay dừng lại giữa không trung của Anna.

Nemo gằn giọng: “Làm cái gì vậy?”

Anna vặn vẹo cổ tay bị bóp đến trắng bệch: “Tôi… tôi chỉ muốn nựng nó một cái.”

Nemo lạnh lùng liếc cô nàng một cái, sau đó mới hất mạnh tay. Anna loạng choạng lùi về sau mấy bước, sau đó cũng không có gì xảy ra.

Xuống đến phòng nghỉ, Nemo nhẹ nhàng đặt cu Tin lên giường, sau khi đắp chăn cho con xong cô mới đi tắm rửa. Sau khi trở ra thì thấy Chris ngồi bên bàn họp, hai tay anh bắt chéo, vẻ mặt suy tư dường như đang nghĩ ngợi gì đó.

Thấy cô, Chris lập tức đứng dậy. Anh tiến lên vài bước muốn nói gì đó nhưng Nemo lại lên tiếng trước: “Gửi lời cảnh cáo cuối cùng của tôi đến Anna. Nếu con tôi vì cô ta mà mất một sợi tóc thì tôi sẽ không ngại gϊếŧ cô ta đâu.”

Chris nhíu mày: “Bây giờ là ăn trộm rồi thì đừng hở chút mở miệng ra là gϊếŧ người được không? Anna cũng không có ý xấu, thấy trẻ con nên muốn nựng một cái. Em đừng nhạy cảm quá được không?”

“Tôi nhạy cảm, đúng.” Nemo giơ hai bàn tay thon dài đẹp mắt của mình lên trước mặt người đàn ông: “Chính bởi vì hai bàn tay này dính đầy máu tanh nên lúc nào cũng phải bật trạng thái đề phòng mọi thứ xung quanh. Đến nỗi lúc tôi ngủ chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể thức giấc. Sao vậy? Bây giờ bắt đầu ghê tởm rồi đúng không?”

Chris nắm tay cô rồi kéo cô đến gần mình, anh nói: “Đừng tự suy diễn mọi thứ nữa được không? Anna chỉ là một người bình thường, chỉ biết đi ăn trộm thôi, ngay cả con gà còn chưa từng gϊếŧ…”

“Thì sao? Lòng dạ con người là thứ khó dò nhất, anh…”

“Mẹ ơi!”

Giọng nói trẻ con trong trẻo bổng vang lên, cắt đứt không khí căng thẳng giữa hai người. Nemo xoay người lại thì thấy cu Tin đứng trước cửa phòng nghỉ, tay dụi dụi mắt rồi ngáp một cái.

Cô bước đến bế con lên rồi nói, giọng điệu nhẹ nhàng hoàn toàn khác với lúc nãy: “Sao vậy? Mẹ nói chuyện lớn quá nên đánh thức con à?”

Cu Tin thấy Chris thì tỉnh ngủ luôn, cậu bé vòng tay ôm cổ Nemo: “Mẹ ơi, chú này là ai vậy?”

“Chú này là…”

“Là người yêu của mẹ con.” Nó xong, Chris nhìn cu Tin rồi học theo Nemo nhếch nhẹ chân mày.

Nemo nghe vậy thì liếc anh một cái, sau đó lại quay sang tươi cười với con trai: “Là bạn của mẹ.”

Vừa mới dứt lời, cu cậu lại dụi đầu vào cổ Nemo, có vẻ là đi đường xa nên mệt rồi, cái miệng chúm chím còn chu chu vài cái. Chris thấy vậy thì bật cười: “Em chắc chưa ăn tối nhỉ? Có muốn ăn gì không để anh gọi người đem đến.”

“Không cần đâu, anh về nghỉ ngơi đi.” Nói xong Nemo ôm con vào phòng nghỉ rồi đóng cửa lại. Cô cẩn thận suy nghĩ về những lời Chris vừa nói. Đúng là Anna không hề có ý muốn làm hại đến cu Tin, nhưng vì để bảo đảm an toàn tuyệt đối cho con thì cô chỉ có thể cảnh giác cao độ, ngoài cô ra thì không ai có thể đến gần con trai cô.

Sáng hôm sau, tại căn cứ.

Nemo trên tay cầm khăn bông lau đi mái tóc ướt đẫm, cô khoác áo choàng tắm rồi đi đến nhìn bức bích họa trên tường. Trong tranh là một cánh đồng cỏ rộng lớn, phía xa xa hình như có hai người đang cùng nhau chơi đùa, là một nam một nữ.

Nhìn tổng thể thì bức họa này chẳng có gì nổi bậc, Chris muốn vẽ lên đây chỉ để cho căn phòng bớt đơn điệu sao? Dù sao căn cứ cũng được xây dưới lòng đất, cho dù có lắm cửa sổ thì cũng chẳng thể thấy phong cảnh bên ngoài.

Đang còn mãi đắm chìm trong suy nghĩ, tiếng gõ cửa bổng vang lên kéo Nemo trở về với hiện thực. Sau đó, Chris bước vào phòng nghỉ, trên tay là một túi cháo dinh dưỡng và bánh mì.

“Ăn sáng đi, xong rồi anh đưa em và con trai đi mua quần áo.”

Chris đặt đồ ăn lên bàn, Nemo đi đến ngồi đối diện anh: “Nó vẫn chưa dậy, anh cũng không cần phải làm như vậy đâu. Tôi sẽ tự mua.”

“Kim cương bán xong rồi, ba triệu hai.” Nói đến đây, Chris lấy trong ví một cái thẻ tín dụng: “Trong đây là tiền công của em, còn xe thì anh mua rồi, tháng sau mới có. Chiếc xe đó coi như anh tặng em, không trừ vào tiền công.”

Nemo nhận lấy bánh mì từ Chris, sau khi ngắt bỏ phần đầu bánh khá cứng và khô, cô cắn một miếng rồi nói: “Viên kim cương giả kia thì nào thì mới bị phát hiện.”

Người đàn ông nhún vai: “Anh chịu, nếu chỉ nhìn bằng mắt thường thì năm trăm năm sau cũng không phát hiện ra. Thật ra cũng có vài vụ trộm mấy năm trước đây đến bây giờ vẫn chưa bị phát hiện. Em đừng lo.”

Chris vừa dứt lời, cu Tin từ trong toilet bước ra, cu cậu thấy Nemo thì chạy nhanh đến bên mẹ rồi trèo lên đùi cô. Nemo ôm con trai vào lòng, cô nói: “Chào chú đi con.”

“Dạ con chào chú!”

Chris đẩy túi cháo dinh dưỡng đến trước mặt cu Tin, anh nhẹ nhàng nói: “Chào con, con tên gì nhỉ?”

“Dạ con tên là Tinh Anh.”

“Tinh Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Dạ năm tuổi.” Bổng nhóc con quay sang Nemo, cậu nói: “Mẹ ơi cái chai mà mẹ hay xịt lên tay trong nhà tắm bị đổ rồi.”

Nemo nghe vậy lập tức đứng lên, đặt con trai xuống ghế mình vừa ngồi, sau đó cô nhanh chóng chạy vào toilet. Chai nước hoa Chanel cô vừa mua tháng trước ấy vậy mà bị rớt xuống sàn, rớt nát luôn rồi.

Sau khi Nemo vừa đi khỏi, Chris đứng dậy rồi đến gần cu Tin, anh ngồi xuống, tay khẽ xoa đầu cu cậu rồi nói: “Chú tên là Ba, sau này con chỉ cần gọi chú là Ba thôi, nghe chưa?”

“Dạ, chú Ba.”

“Không cần gọi chú đâu, gọi mỗi Ba thôi. OK?” Người đàn ông nói xong, anh đưa tay phải lên làm dấu OK, cu cậu thấy vậy cũng giơ dấu OK đáp lại anh, sau đó mới nói: “Nhưng mà mẹ không cho nói trổng.”

“Ba cho.” Nói xong, liếc mắt thấy Nemo đang ra đây, anh liền đứng dậy rồi trở về vị trí cũ. Đợi sau khi cô ngồi vào ghế tiếp tục ăn sáng anh mới nói: “Sao vậy?”

“Chai nước hoa vừa mua tháng trước rơi vỡ rồi.”

Chris nghe vậy thì bật cười: “Bao nhiêu?”

“Không nhớ.”

“Em mua đồ mà không nhìn giá à?”

Nemo dường như không nghe ra được nghĩa bóng của câu nói vừa rồi, cô thành thật trả lời: “Thấy đẹp thì mua thôi, đồ chợ hay đồ hiệu cũng như nhau.”

Cô lấy túi cháo, xé ra rồi bón từng muỗng cho cu Tin. Sau khi cu cậu ăn xong thì được Mun và Anna dẫn đi tham quan căn cứ một vòng. Trong phòng lúc này chỉ còn Chris và Nemo, người đàn ông lúc này mới lên tiếng: “Con trai em dễ thương thật.”

Cô không đáp, anh nói tiếp: “Vẫn là đề nghị cũ, để tôi chăm sóc em được không?”

Nemo thở dài một hơi: “Anh vẫn còn nhớ chuyện cũ à?”

“Không phải nhớ, mà chưa bao giờ anh nghĩ là mình sẽ quên đi. Bây giờ anh cũng không còn trẻ nữa, đợi anh làm thêm vài vụ nữa rồi chúng ta cùng nhau ra nước ngoài sống, được không?”

Nemo chợt xoay người, cô chăm chú nhìn bức bích họa phía sau. Vậy chẳng lẽ đây là cuộc sống mà Chris mong muốn sao?