Nguyệt Lão

Chương 27

“Người đầu tiên, tên là Trần Trí Trung, còn trẻ tuổi nhưng lai lịch không nhỏ, cậu ấy là con trai của Trần Thủy Biển, đang học ở khoa luật của Đại học Đài Loan, tuy thiên cơ không thể tiết lộ, nhưng chúng tớ cho rằng ý của bên trên là để cho ông ấy đến với Đảng cầm quyền, vì thế cơ hội Trần Thủy Biển được chọn làm Tổng thống là rất lớn, mà Trần Trí Trung chín chắn trầm ổn, nổ lực cố gắng, lại có bóng của bố, Tiểu Mi cùng với anh ta nhất định không bị thiệt thòi.” Dao Thái Rau nói.

Tôi lắc đầu:

“Tiểu Mi không thích hợp với nhà làm quan. Nếu Trần Thủy Biển không trúng cử Tổng thống thì thôi, nhưng nếu thực sự ông ta làm Tổng thống thì Tiểu Mi bước vào nhà giàu như rơi vào biển sâu, sau này nhất định bị các tạp chí nhìn chằm chằm bàn luận về chuyện gia đình, Tiểu Mi không thích trải qua cuộc sống như vậy.”

Dao Thái Rau lấy sợi dây tơ hồng thứ hai nói:

“Không sao. Người đàn ông thứ hai mọi người đều biết - Lưu Đức Hoa. Tuy già một chút, nhưng là một người đàn ông chuẩn mực, đóng phim tuy bận rộn nhưng kiếm tiền rất nhanh, sau thì hiếu thuận với bố mẹ, đối đãi với người khác thì hòa nhã, hơn nữa, qua sự điều tra của Nguyệt Lão ở Hồng Kông, khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© của anh ấy một trăm phần trăm là người khác giới, vì thế Tiểu Mi lấy anh ta nhất định sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.”

Tôi nắm lấy đầu tóc đã cháy quăn lại của mình nói:

“Chết tiệt! Tiểu Mi đích thị rất thích Lưu Đức Hoa…”

Tiểu Thư Màu Hồng ngồi xổm bên tôi nói:

“Vậy thì Lưu Đức Hoa đi, hai người bọn họ rất xứng đôi, nhất định sẽ nhận được lời chúc phúc của mọi người.”

Tôi giậm chân nói:

“Giờ tớ có phần ghen tị… Trước… Nói cho tớ thông tin của người đàn ông thứ ba đi!”

Dao Thái Rau cầm lấy sợi dây thứ ba nói:

“Người đàn ông thứ ba, là nhà âm nhạc trẻ tuổi đầy tài năng, tuy vẫn chưa có thành tựu to lớn xuất sắc, nhưng sắp rồi, tài hoa của anh ta sẽ không làm tên tuổi anh ta bị chôn vùi. Anh ấy từng có một người bạn gái, nhưng cô gái đó đã qua đời vào mười năm trước trong một lần tai nạn xe, điều này làm anh ấy vô cùng đau buồn và cần sự giúp đỡ từ một người con gái tốt, nhưng mấy năm nay những dây tơ hồng mà Nguyệt Lão giúp anh ấy buộc lên đều không có tác dụng.”

Vết Lốp Xe thở dài nói:

“Chọn anh ấy được không?”

Tôi cắn móng tay hỏi:

“Tại sao? Lưu Đức Hoa không phải tốt hơn sao?”

Vết Lốp Xe rơi nước mắt:

“Tôi là người bạn gái mười năm trước đã chết của anh ấy.”

Tôi buông thõng tay, kinh ngạc hỏi:

“Cậu là bạn gái của anh ta?”

Vết Lốp Xe nhìn xa xăm nói:

“Từ sau khi tôi chết, anh ấy ngoài điên cuồng sáng tác ra, cuộc sống chỉ là một mớ hỗn độn, tôi tự tay mình buộc lên cho anh ấy đến mấy dây tơ hồng, mà anh ấy vẫn chỉ muốn giữ mối quan hệ bạn bè với đối phương… Tôi nghĩ, tơ hồng Thất Duyên nhất định có thể giải thoát thế giới tình cảm bị đóng kín của anh ấy, xin lỗi, tôi đã lợi dụng cậu để cậu đi lấy trộm dây tơ hồng Thất Duyên… Là tôi quá ích kỷ.”

Tôi mỉm cười đáp:

“Người yêu của cậu là một người tốt si tình sao?”

Vết Lốp xe gật đầu khóc.

Tôi nhìn dây tơ hồng Thất Duyên hỏi:

“Anh ấy có bằng lòng đỡ đạn giúp người anh ấy yêu hay không?”

Vết Lốp Xe gạt đi nước mắt nói:

“Hãy tin tôi.”

Tôi đưa một đầu dây tơ hồng Thất Duyên vào lòng bàn tay của Vết Lốp Xe:

“Hi vọng anh ấy tốt hơn Lưu Đức Hoa.”

Vết Lốp Xe nín khóc, cười nói:

“Cám ơn cậu.”

Dao Thái Rau nhìn Tiểu Thư Màu Hồng nói:

“Người đàn ông mà cậu chọn thật sự rất đặc biệt.”

Tiểu Thư Màu Hồng cười hì hì, cầm lấy một đầu khác của dây tơ hồng Thất Duyên nói:

“Chuyện vẫn chưa được giải quyết, làm thế nào để buộc lên cho Tiểu Mi là một vấn đề lớn.”

Tôi ngại làm liên lụy đến mọi người, thế nên bèn nói:

“Một mình tớ xông vào buộc, các cậu chỉ cần giúp tớ đánh lạc hướng chú ý của bọn họ là được rồi.”

Mọi người nhìn nhau, bởi vì nhóm Thần Chết thực sự rất mạnh, không chỉ có hai mươi tinh anh ở bên cạnh Tiểu Mi mà có cả hàng nghìn Thần Chết tập trung lại với nhau, không biết là cần phải thực hiện kế hoạch lớn kinh người gì nữa.

Nhất định là hồn bay phách tán chắc rồi.

“Có bảo bối gì bảo vệ cho hồn phách không? Cái gọi là kim giáp thần y, vô địch bảo giáp chẳng hạn? Tớ đi mượn Đại Nguyệt Lão vài cái để mang?”

Tôi tưởng chừng như đang nói nhảm.

Vết Lốp Xe lắc đầu nói:

“Không biết, có lẽ là có.”

Ánh mắt Tiểu Thư Màu Hồng sáng lên khác thường:

“Đội các cậu chia làm hai, Darlie cầm một đầu dây tơ hồng Thất Duyên đi Nam Đầu(*), Vết Lốp Xe cầm đầu dây còn lại đi buộc vào nhà âm nhạc kia, tôi đi tìm quân tiếp viện, đến lúc đó gặp ở Nam Đầu!”

(*)

Nam Đầu: là huyện lớn thứ 2 tại Đài Loan. Đây cũng là huyện duy nhất nằm hoàn toàn trong lục địa ở Đài Loan. Ở đây có địa điểm du lịch nổi tiếng hồ Nhật Nguyệt.

“Ở đâu ra quân tiếp viện?!”

Dao Thái Rau cảm thấy nghi hoặc.

“Chờ xem đi.”

Tiểu Thư Màu Hồng nhảy lên ngọn gió, quay đầu nói:

“Nếu như gió đủ mạnh, nhất định sẽ kịp!”

Tôi nhìn bóng dáng Tiểu Thư Màu Hồng rời đi, cầm dây tơ hồng Thất Duyên nói:

“Cho dù có viện binh hay không, tôi nhất định cũng phải buộc dây tơ hồng này lên.”

Vết Lốp Xe cảm kích nói:

“Cám ơn cậu.”

Tôi quay người nhảy lên ngọn gió, bay về hướng Nam Đầu.

Tôi phải tự tay kết thúc tình yêu của chính mình.