Nguyệt Lão

Chương 22

Mũi tên dừng lại.

Dừng lại trước chiếc nhẫn mà Tiểu Mi đưa lên, giống như mãi mãi sẽ bị ngăn lại.

Mũi tên tình yêu được mệnh danh là rung động đất trời, trăm năm khó lắm mới được bắn ra, lẽ ra không có người đàn ông nào là không hối hả, cũng không có người phụ nữ nào kìm được, cái gì mà khủng long hay phụ nữ độc thân ngàn năm, lúc này cũng sẽ như uống một năm trăm bát xuân dược mà khát vọng theo đuổi tình yêu.

Nhưng, mũi tên khổng lồ lúc này, lại gượng gạo dừng lại trước mặt Tiểu Mi, không dám tiếp tục tiến lên.

“Vì sao ta không tiến lên được?”

Mũi tên tình yêu khổng lồ nhìn Tiểu Mi.

“Có một số chuyện, vạn năm cũng sẽ không thay đổi.”

Tiểu Mi vuốt ve mũi tên khổng lồ nói:

“Xin lỗi.”

Thần Cupid già dẫn đầu gào lớn:

“Mũi tên! Ngươi điên rồi!”

Chỉ thấy mũi tên tình yêu khổng lồ đổ mồ hôi lạnh:

“Nếu thực sự lao vào, tôi sẽ vỡ thành trăm mảnh, đến lúc đó xem ngươi ăn nói như thế nào với Thượng Đế?”

Các Nguyệt Lão đột nhiên cười ầm ầm, đến nỗi làm cho các Thần Cupid vô cùng lúng túng, chỉ còn cách hậm hực vác mũi tên lên vai rồi cất vào hộp cùng với cung tên.

“Chết tiệt! Tôi chưa bao giờ gặp điều khó tin như vậy!”

(Nguyên văn: “Damn it!I never met such unbelievable thing!”)

Thần Cupid chửi lầm bầm, một nghìn con chim lớn đành chịu liền bay lên bầu trời, hóa thành nghìn chấm đen.

“Cám ơn các bạn vị tất cả!” Tôi hét lớn.

(Nguyên văn: “Thank you all in all!”

“Đúng là truyền kỳ.”

Nguyệt Lão trăm tuổi chết không chịu đầu thai thở dài nói.

“Đừng làm phiền hai người đó nữa! Chúng ta giải tán thôi! Công việc đều chậm trễ hết rồi!”

Dao Thái Rau quát lớn, nhìn tôi cười rồi cùng với tất cả mọi người cưỡi gió bay đi, ánh chiều tà trên đầu Dao Thái Rau tỏa sáng chói mắt.

Trong phòng chỉ còn lại một người, hai con ma, và một con mèo bị dọa cho sợ đến ngây ngốc.

“Em muốn gả cho anh.”

Tiểu Mi nhìn tôi, trìu mến nói.

Tôi cười đến miệng không khép lại được:

“Anh biết.”

Tiểu Mi cắn răng nói:

“Đợi em vài năm, đợi khi bố mẹ em qua đời rồi, em nhất định đi tìm anh.”

Tôi gật mạnh đầu:

“Không vội, không vội.”

Lúc này Tiểu Mi nhìn xung quanh, giống như đang tìm gì đó.

“Cộng sự của anh đâu?”

Tiểu Mi hỏi.

Tôi sững sờ một lúc.

“Chắc là Tiểu Thư Màu Hồng giải tán cùng với mọi người rồi.”

Tôi nói, có phần áy náy.

Thực sự thì lòng tôi đang rối như tơ vò.

Bởi tôi đã hại Tiểu Thư Màu Hồng không dám đi đầu thai nữa, nhưng, tôi lại…

Sau khi Tiểu Mi chết đi, tôi thực sự muốn cùng Tiểu Mi làm cộng sự, tiếp tục nhân duyên kiếp trước.

“Không nên để cho cộng sự của anh chờ quá lâu, đi tìm cô ấy đi.”

Tiểu Mi thở dài một tiếng:

“Em sớm đã nhìn ra được, cô ấy thật ra rất thích anh.”

Tôi không nói đúng sai, hôn Tiểu Mi một cái nói:

“Anh đi tìm cô ấy.”

Tiểu Mi nhìn chằm chằm tôi:

“Anh là đồ ngốc, cũng là đồ tồi.”

Tôi vẫy tay rồi bay ra ngoài cửa sổ:

“Dù sao cũng cám ơn tia sét ấy đã cho em nhìn thấy được anh.”

Tiểu Mi sờ chiếc nhẫn, cười ngọt ngào:

“Em mãi mãi là vợ của anh.”

***

Tôi đứng đợi trên con đê biển Nam Liêu Tân Trúc đã được một ngày.

Đây được coi là “chỗ quen” của tôi và Tiểu Thư Màu Hồng, cô ấy chắc là biết tôi sẽ đợi ở đây.

Nhưng, tình hình lần này lại khác…

Tôi không trách cô ấy đến trễ, cô ấy có đầy đủ lý do để giận tôi.

Tôi nhìn những con ma chết trôi đang bơi trong làn sóng, rồi nằm trên làn đường cho những chiếc xe cáng qua, thỉnh thoảng lại bay lên trời cao để tìm Tiểu Thư Màu Hồng, cứ như vậy, năm ngày năm đêm đã trôi qua.

Nghĩ về ba tháng ở cùng nhau vừa qua, nếu như để nỗi nhung nhớ đau buồn về Tiểu Mi qua một bên thì những ngày tháng mang danh hiệu “nhóm hai người hay đùa” thật sự rất vui vẻ.

Đã là ngày thứ bảy.

Tôi thật sự rất muốn bay đến Chương Hóa thăm Tiểu Mi, lại sợ Tiểu Thư Màu Hồng đến mà tôi lại không ở đây.

Khi tôi đang chống ngón tay trồng cây chuối trên đê biển thì đột nhiên có một cảm giác sợ hãi không thể giải thích.

“Có phải Tiểu Thư Màu Hồng phát điên, chạy đi đầu thai rồi?”

Tôi nghĩ vậy, vội vã lật người lại rồi lấy ra mảnh pha lê, tách thời gian không gian quay về địa ngục.

Sự rộng lớn của địa ngục làm người ta muốn chửi đổng, tôi vừa chạy vừa hét tên Tiểu Thư Màu Hồng, cho đến khi bị Quỷ quan chặn lại.

“Tôi muốn tìm người cộng sự của tôi, tôi là Nguyệt Lão!”

Tôi vội vã nói:

“Tôi sợ cô ấy đi đầu thai rồi, tôi làm sao có thể tìm được cô ấy nữa?”

Quỷ quan lắc đầu nói:

“Ngươi la hét loạn lên ở đây còn ra thể thống gì nữa? Muốn tìm cộng sự Nguyệt Lão của ngươi, có thể đi hỏi Đại Nguyệt Lão! Cho dù cô ấy có đi đầu thai, cũng phải báo cáo với Đại Nguyệt Lão mới được.”

Tôi vội vã băng qua Hỏa Diệm Sơn, đạp tầng mây cheo leo, rồi lẩn vào trong hồ nước chảy ngược, không lâu sau ngoi lên khỏi mặt nước rồi hét to:

“Đại Nguyệt Lão! Đại Nguyệt Lão!”

Đại Nguyệt Lão - Một ông lão hiền từ cưỡi một bầy chim Hỷ Thước, bay đến trước mặt tôi.

“Có chuyện gì?”

Đại Nguyệt Lão hỏi ngắn gọn.

“Tôi muốn tìm cộng sự của tôi, Tiểu Thư Màu Hồng! Đã mấy ngày rồi tôi không thấy cô ấy! Xin hỏi Đại Nguyệt Lão, Tiểu Thư Màu Hồng ở đâu, có phải đã chạy đi đầu thai rồi không?” Tôi hỏi.

Đại Nguyệt Lão vuốt chòm râu dài bảy thước, trầm mặc nói:

“Tiểu Thư Màu Hồng, để ta nghĩ xem…”

Tôi vốn nghĩ Đại Nguyệt Lão sẽ lấy ra quả cầu pha lê hay các thứ đại loại như vậy để tìm cô ấy, đằng này ông ấy lại ngu ngốc ngớ ngẩn đi hồi tưởng lại.

“À! Ta nhớ ra rồi! Cô ấy đi đầu thai rồi… Nghe nói, là biến thành một con tê tê…”

Đại Nguyệt Lão vui vẻ nói:

“Cô ấy sắp được sinh ra trên một con thuyền nhỏ ở Thái Bình Dương, một phút sau đó thì bị chết chìm, chà, ta biết ta là gừng càng già càng cay mà…”

“Chết tiệt!”

Tôi cho thẳng một cú đấm vào mặt Đại Nguyệt Lão.

Rồi một cú nữa.

Rồi thêm một cú.

Sau đó vội vàng nhảy vào trong nước.

Tiểu Thư Màu Hồng…

Tớ thật sự xin lỗi cậu.

Tớ lập tức đi Thái Bình Dương cứu cậu.