Nguyệt Lão

Chương 6

Hồn ma nữ này không có điểm gì gọi là đã chết, tướng mạo làm người ta cảm thấy rất đẹp, thật chẳng biết cái tướng mạo người Châu Phi này của tôi có điểm gì thu hút người ta nhỉ?

Cô ấy nói:

“Theo ta.”

Rồi nhảy xuống nước.

Tôi vội vã trườn vào trong hồ, nhìn theo nha đầu đó lặn xuống rồi lặn xuống.

Cô ấy bơi ra khỏi hồ nước chảy ngược đó rồi dẫn tôi bước xuống những bậc thang mây, vượt qua vách núi rồi rừng Hỏa Diệm, cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với tôi.

“Xưng hô với cậu như thế nào thì tốt? Ở đây mỗi một chúng ta đều có một cái tên khác với nhân gian, cậu tự nghĩ tên cho mình đi.”

Hồn ma nữ lạnh lùng nói.

Tôi nghĩ đến Dao Thái Rau rồi nói:

“Gọi tôi là Darlie vậy, còn cậu?”

Linh hồn nữ nói:

“Mọi người đều gọi tớ là Tiểu Thư Màu Hồng, Pink Lady.”

Tôi nhìn cậu ấy, phát hiện ra làn da đúng là màu hồng nhạt, rất đẹp, chỉ có điều có chút kỳ quái.

“Kỳ lạ phải không? Cậu mới tới địa ngục chưa bao lâu, nhìn người chết còn quá ít. Cậu đoán xem tớ là chết như thế nào?”

Tiểu Thư Màu Hồng lại quay một vòng để cho tôi kiểm tra những vết thương trên người cô ấy.

Tôi nhìn kĩ một lúc, nhưng không phát hiện ra vết tích bị thương hay vết cắt cổ tay nào.

“Là Ga.”

Tiểu Thư Màu Hồng nói.

Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi! Người bị nhiễm độc khí ga thì da sẽ hiện ra màu hồng rất đẹp. Nó được gọi là cách chết mĩ lệ.

Tôi không kìm được bèn buông tiếng thở dài:

“Thật đáng tiếc, còn trẻ như vậy lại không cẩn thận bị nhiễm độc khí ga mà chết…”

Tiểu Thư Màu Hồng dừng bước, nhìn tôi chăm chăm rồi nói:

“Tớ không phải không cẩn thận bị nhiễm độc mà là bị mưu sát.”

Tôi sững sờ:

“Xin lỗi.”

Tiểu Thư Màu Hồng cười nhạt:

“Xin lỗi cái đầu cậu ấy, cậu không phải hung thủ thì xin lỗi làm gì.”

Tôi vốn nghĩ Tiểu Thư Màu Hồng là một cô gái lạnh lùng, bây giờ nhìn thấy cô ấy cười, tôi mới đặt được tảng đá trong lòng xuống.

Thực ra tôi không thích người nghiêm túc... Ừ thì… Cũng không thích hồn ma nghiêm túc.

Sau khi đi ra khỏi rừng Hỏa Diệm, Tiểu Thư Màu Hồng chọn một tảng đá lớn bảy màu để ngồi, có ý để cho tôi ngồi bên cạnh.

“Giới thiệu một chút về bản thân đi, cậu chết như thế nào?”

Tiểu Thư Màu Hồng hỏi.

“Lúc tôi đang cầu hôn bạn gái thì bị một tia sét đáng chết đánh trúng.”

Tôi nghiêm túc nói, lo sợ Tiểu Thư Màu Hồng nghĩ rằng tôi đang nói đùa.

“Thảm quá, còn đáng tiếc hơn cả tớ.”

Tiểu Thư Màu Hồng vừa nghịch mấy đầu sợi chỉ tuột ra từ chiếc sườn xám vừa nói tiếp:

“Nhưng ít nhất trước lúc chết cậu còn có người yêu cậu sâu đậm, còn tớ lại bị người tớ yêu gϊếŧ chết.”

“Vậy tại sao cậu không tham gia vào đoàn Thần Chết?”

Tôi thắc mắc.

Tiểu Thư Màu Hồng lấy ra hai miếng pha lê màu vàng từ trong chiếc áo sườn xám:

“Sau này cậu nhất định sẽ hiểu. Này, cầm lấy đi, một miếng là của cậu, một miếng là của tớ. Đây là đá quý dùng để xuyên qua thời gian và không gian, cần phải giữ gìn thật kỹ, không được làm mất, nếu bị người phàm lấy được thì thê thảm đấy.”

Tôi gật đầu, nhận lấy một miếng pha lê.

Tiểu Thư Màu Hồng nói:

“Đi thôi, địa ngục thật buồn chán, chúng ta đến nhân gian đi, tớ sẽ giới thiệu cho cậu nhiệm vụ của một Nguyệt Lão và một số chuyện vụn vặt khác.”

Nói xong, Tiểu Thư Màu Hồng lấy miếng pha lê màu vàng nhẹ nhàng quét vào không trung, vạch ra một khe hở.

Có lẽ là vết nứt không gian giữa hai giới âm dương!

Tiểu Thư Màu Hồng kéo lấy tôi, bước vào dương gian xa cách đã lâu.

***

“Đã lâu không gặp.”

Tôi nhìn đám đông dưới những tòa nhà cao tầng, trong lòng cảm thấy bùi ngùi xúc động.

Bước qua tuổi hai mươi sáu chưa bao lâu, sự nghiệp cũng vừa đi vào quỹ đạo, Tiểu Mi yêu thương của tôi cũng đồng ý lời cầu hôn, ôi, thế mà một tia sét xuyên qua vạn cây cao chót vót khổng lồ kia, lại chọn đúng tôi mà đánh chết, đây chính là vận mệnh.

Nhưng trong lòng lại cảm thấy kỳ lạ, không biết là đang lo lắng vì điều gì.

“Á! Bây giờ chẳng phải đang là ban ngày sao?”

Tôi kinh ngạc kêu lên, phát hiện mình đang ngồi dưới ánh nắng mặt trời ở trên mái một tòa nhà cao tầng.

Tiểu Thư Màu Hồng xinh đẹp nói:

“Darlie, chỉ cần cậu mang theo miếng pha lê này, thì đã mang thân phận là Thần, Thần thì làm sao mà sợ mặt trời được?”

Tôi sờ miếng pha lê mang theo bên chiếc quần, trong lòng thầm nghĩ:

“Đúng là bảo bối.”

Tiểu Thư Màu Hồng cùng tôi ngồi ở trên mái tòa nhà này ít nhất cũng cao đến ba mươi tầng, hai đôi chân đung đưa, thật ra cũng có chút lãng mạn.

Có điều tôi biết rõ chỉ có tôi là người cảm thấy lãng mạn. Cạnh tôi là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, quyến rũ, nhưng ngồi bên cạnh cô ấy lại chẳng phải là anh chàng đẹp trai, mà là một cục than không thể đen hơn được nữa. Nhưng tôi cũng không thấy đáng tiếc, dù sao lúc còn sống tôi cũng chẳng phải là chàng trai tuấn tú.

Tiểu Thư Màu Hồng lấy ra một hộp màu đen đựng túi kim chỉ rồi mở ra cho tôi xem, bên trong chính là những cuộn chỉ màu đỏ như tôi đoán.

“Nhìn thấy mục tiêu rồi sao? Là ai vậy?

Tôi căng mắt nhìn những khuôn mặt nhỏ nhắn vốn không được rõ ràng ở dưới chân mình.

“Vẫn chưa bắt đầu làm việc đâu, chỉ là cho cậu thấy Pháp bảo sau này của chúng ta thôi.”

Tiểu Thư Màu Hồng cẩn thận cất lại chỉ đỏ rồi nói:

“Cậu không có gì để hỏi sao? Không cần phải sợ tớ, tớ chỉ làm Nguyệt Lão sớm hơn cậu một năm thôi, cũng coi là người cũ nhưng tay nghề còn non.”

Tôi đã xem qua giảng giải về Nguyệt Lão trong quyển sổ tay quy tắc địa ngục, nhưng đó cũng chỉ là tóm tắt đơn giản mà thôi, đối với tình huống chi tiết hơn thì tôi lại không hề biết.

Tôi suy nghĩ rồi hỏi:

“Vậy thì một năm sau, tớ cũng trở thành người lão luyện sao? Rồi cũng giống cậu, nhận một thành viên mới sao?”

Tiểu Thư Màu Hồng ngẩn ra một lúc sau đó nói:

“Cũng không nhất thiết, trừ khi hai người hiện tại không hợp nhau, không tách ra không được, nếu không vẫn có thể tiếp tục hợp tác.”

Tôi cười:

“Vậy cậu với người trước kia không hợp nhau sao? Nhất định là cậu không cần người ta chứ gì?”

Tiểu Thư Màu Hồng đỏ mặt, ngập ngừng nói:

“Là anh ta không cần tớ!”

Người đẹp ở địa ngục tuyệt đối là đồ quý hiếm thấy, tôi thầm kinh ngạc, ai lại đi từ chối một cô gái mặc sườn xám dễ thương như vậy làm người cộng sự chứ?

Tiểu Thư Màu Hồng cúi đầu, dùng đôi mắt to tròn vô tội nhìn tôi.

“Cậu có ngoan không?”

Cô ấy hỏi.

Gì chứ?

Tôi có ngoan không ấy hả?

“Chắc không ngoan.”

Tôi mạnh dạn nói.

Tiểu Thư Màu Hồng chu miệng, một lúc lâu không nói gì.