Gặp Nhau Là Duyên Phận

Chương 1: Cuộc hẹn ở "Mưa Phố"

Hôm nay là chủ nhật, một ngày chủ nhật đặc biệt đối với tôi. Vì sao đặc biệt? Vì tôi hẹn bạn quen qua game online gặp mặt ngoài đời thực, đây là bước ngoặt lớn trong nhận thức của tôi!

Ấy chết, huyên thuyên rồi. Tôi xin tự giới thiệu, tên tôi là Hồ Ngọc Nga, là nhân viên công sở, ngày làm việc tám tiếng. Không như những cô gái khác, tôi không thích shopping hay bỏ hàng giờ để buôn dưa lê. Sở thích duy nhất trong thời gian trống của tôi là chơi game online. Cũng chính vì nó mà đến tận bây giờ tôi vẫn độc thân. Ai cũng bảo tôi "Ế rồi", tôi cười đáp "Em năm nay mới hai mươi lăm mà chị", miệng cười mà lòng lo…

Hôm nay 29-4, chủ nhật đẹp trời. Tôi và "anh" hẹn gặp nhau ở quán cà phê Mưa Phố. Quán nằm cuối con phố tôi đang trọ. Tôi quen anh qua game Đế Thiên Truyền Kỳ, nick name của anh là Vô Tình, còn tôi là Huỳnh Hoa viết liền không dấu. Chúng tôi chưa biết tên thật của nhau, mặc dù đã trao đổi số điện thoại với nhau nhưng mỗi lần trò chuyện vẫn chỉ gọi nick game. Anh chưa từng tỏ tình với tôi qua điện thoại, chỉ cầu hôn tôi trong game một lần duy nhất và tôi đồng ý, thế là thành vợ chồng trong game. Giờ anh nói anh muốn gặp tôi, tôi cũng đồng ý. Tôi và anh chọn ngày, cũng chính là ngày hôm nay, tại quán cà phê này. Theo giao ước, tôi sẽ mặc áo sơ mi trắng, quần jean xanh và áo khoác len màu vàng. Còn anh sẽ mặc áo thun màu sữa hột gà, quần jean đen.

Ngẫm lại tôi thật lấy làm kinh ngạc với chính mình, tôi và anh chưa từng gặp mặt trực tiếp lần nào, chỉ là quen qua game, nói chuyện qua điện thoại vài lần, chưa thể nói là thân thiết. Vậy mà anh hẹn đến nơi này để gặp mặt tôi lại dễ dàng đồng ý. Trong đầu còn không ngừng hiện lên những hình ảnh lãng mạn của các câu chuyện dán mác "võng du", nam chính nữ chính quen nhau qua game rồi gặp mặt ngoài đời thật, nhận ra đối phương đều là trai tài gái sắc, rồi yêu nhau, tiến đến hôn nhân, hạnh phúc mỹ mãn. Bước vào thời đại công nghệ như hiện nay, một mối tình qua mạng, một kết thúc mỹ mãn không còn là điều mới lạ, với người mang danh gái ế như tôi lại càng mong nhanh chóng tìm một nửa cuộc đời thông qua internet. Không cần quá đẹp, không cần đại gia, chỉ cần tâm đầu ý hợp. Đồng ý gặp anh, trong tôi liền xuất hiện một khát khao mãnh liệt là cùng anh dệt nên một tình yêu đẹp…

Đến khi đứng trước cửa quán cà phê tôi mới thấy mình quá tin người, quá ngây thơ và sống ảo. Khát khao kia tôi biết nó sẽ không bao giờ thành hiện thực, anh là người thế nào, có vợ con gì hay chưa? Tôi phát hiện tôi không biết tí gì về anh thì nói gì đến yêu đương, đúng là ảo mộng xa vời. Trong thâm tâm muốn lui bước nhưng lại có một chút tò mò muốn biết xem người bạn quen qua game kia trông như thế nào. Trong thế giới ảo muôn hình vạn trạng, tôi không thể nói là mình đã yêu người điều khiển tài khoản game kia, nhưng cái tên nhân vật của tài khoản ấy khiến tôi có cảm tình đặc biệt sâu sắc. Vì trong trò chơi anh luôn quan tâm chăm sóc, bảo vệ nhân vật game của tôi, đơn giản chỉ như thế khiến cho tôi cảm động.

Dù tôi cố tình trể hẹn hơn hai mươi phút, vậy mà đứng trước cửa quán tôi lại do dự, hay là thôi không vào nữa. Tôi cũng chứng kiến tận mắt, nghe kể và cả phim truyện về những cuộc gặp offline không phải lúc nào cũng như mong đợi. Tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống tồi tệ nhất lúc gặp nhau nhưng khi đứng gần năm phút trước cửa quán cà phê tôi lại thối chí muốn quay về. Lúc đang định quay người trở về thì một nhân viên trong quán bước đến trước mặt tôi và hỏi:

- Chị ơi, thấy chị đứng đây nãy giờ cũng lâu, chị chờ người quen phải không? Hay là vào quán uống ly cà phê, hôm nay quán em mừng sinh nhật một tuổi nên miễn phí tất cả các loại thức uống, chị vừa uống vừa chờ người quen cũng tiện. Nếu thấy được sau này ghé ủng hộ quán em.

Tôi hơi chần chừ một chút rồi cuối cùng cũng quyết định… vào quán. Chọn một bàn tùy ý ngồi xuống và gọi một ly trà sữa, loại thức uống ưa thích nhất của tôi. Sau đó tôi mới đưa mắt quan sát chung quanh, ngoài tôi ra cách đó hai bàn có một người khách nữa, là một người đàn ông ngồi xe lăn, người ấy đang say sưa đọc báo nên tôi không nhìn rõ mặt chỉ nhìn được chiếc áo người đó đang mặc là áo sơ mi sọc ca rô xanh xen trắng, hơi sờn cũ nhưng vạt áo được bỏ vào quần trông rất gọn gàng lịch sự.

Không phải áo thun màu sữa hột gà, quần jean đen… tôi khẳng định người này không phải người hẹn gặp tôi.

Ly trà của tôi được mang lên, tôi thắc mắc hỏi cô nàng phục vụ:

- Hôm nay quán bán miễn phí sao chủ của quán không dán thông báo phía trước để mọi người biết, như vậy quán hôm nay nhất định rất đông khách.

Cô gái cười đáp:

- Hôm qua em cũng có hỏi nhưng chủ của em nói không cần làm vậy, nhiều người vì chút thức uống miễn phí mà tràn vào rất dễ gây hỗn loạn, vỡ đồ,… chủ của em chỉ muốn cho những người nào thật sự yêu thích quán của chúng em chọn hôm nay ghé vào sẽ được sự bất ngờ.

Tôi chỉ đáp lại bằng tiếng à xem như đã hiểu, chợt nhận ra câu hỏi của mình thiệt là ngu. Thấy tôi không còn ý kiến gì cô gái quay vào quầy nước, cô ta và chàng nhân viên khác thấy không có khách mới thì rỉ tai nhau điều gì đó rồi cười nói vui vẻ sau quầy.

Tôi ngồi hớp từng ngụm trà sữa, chốc chốc đưa tay xem đồng hồ, giờ hẹn qua hơn nửa tiếng, tôi vẫn không thấy người có những đặc điểm như đã hẹn xuất hiện. Quán cũng không có thêm người khách nào ngoài tôi và người ngồi trên xe lăn kia. Bên ngoài đôi lúc có vài người ghé lại trước cửa nói chuyện với mấy cô nhân viên vài câu, xong tất cả bọn họ đều bỏ đi không một ai vào. Có lẽ họ hỏi đường!

Hơn một giờ sau giờ hẹn, ly nước của tôi bây giờ chỉ còn là trà đá, tôi gọi thêm ly cà phê sữa và tiếp tục… đợi, dù sao hôm nay cũng là chủ nhật tôi chẳng phải làm gì. Buồn chán tôi lấy điện thoại ra đăng nhập vào game. Đế Thiên Truyền Kỳ là game có liên kết giữa máy tính và điện thoại. Nick game của anh tối đen nghĩa là anh đang không trực tuyến, không online cũng không đến gặp tôi, anh đang làm gì, có phải đang từ xa quan sát tôi, tôi chợt có vài ý nghĩ vu vơ như thế.

Hơn một tiếng rưỡi trôi qua tôi biết “anh” sẽ không đến. Tôi logout game đang định gọi phục vụ đến tính tiền thì người khách bên cạnh dường như đã gọi phục vụ. Anh chàng nhân viên nam duy nhất của quán chạy ra, cúi xuống dường như hỏi người kia cần giúp gì. Họ nói chuyện với nhau cực kỳ nhỏ, anh chàng bồi bàn có vẻ cung kính, hẳn người kia chẳng những là khách quen của quán mà còn là thượng khách thì phải. Người khách buông tờ báo xuống đùi để lộ khuôn mặt còn khá trẻ, anh chỉ độ hai ngoài ba mươi. Người phục vụ vừa định lui ra sau đẩy xe anh ta thì người khách khoác tay ý bảo không cần, anh ta chỉ tay xuống ly nước trên bàn, anh chàng nhân viên gật đầu. Người khách kia tự mình lăn bánh chiếc xe lăn đến ngồi đối diện với tôi, anh chàng bồi bàn cũng đặt ly nước của vị khách ấy lên bàn. Người khách kia nở nụ cười hòa nhã hướng về tôi:

- Chào em.

Tôi thấy lễ cũng cười đáp lễ:

- Chào anh.

Tiếp theo anh ta nói:

- Nãy giờ thấy em ngồi một mình lại cứ nhìn ra bên ngoài như trông đợi ai đó. Nhưng có vẻ như người kia không đến. Em cho phép anh ngồi cùng bàn với em nhé.

Tôi lịch sự cười đáp “Được, anh cứ ngồi!” nhưng trong bụng lại nghĩ “dù tôi nói tiếng không anh cũng qua đây rồi còn gì”.

- Em đợi bạn sao?

- Vâng.

- Cũng trùng hợp thật, anh cũng đang chờ bạn. Bạn anh lại vừa cho hay đang bận việc không đến được. Anh định về thấy em ngồi trong quán một mình cũng buồn nên qua ngồi cùng để trò chuyện, khi nào bạn em đến anh sẽ đi. Như vậy chắc không phiền em hả?

- À không, dù sao bạn em có lẽ... cũng sẽ không đến.

- Người bạn đó của em hay thất hẹn như vậy à? Chắc là rất thân mới khiến em đợi lâu như vậy?

- Em không biết người đó hay thất hẹn hay không, em cũng không quen thân người đó gì lắm. Chủ yếu quen qua mạng, hôm nay muốn gặp mặt nhau thôi.

Anh tỏ ra ngạc nhiên:

- Bạn quen qua mạng à? Đã gặp mặt bao giờ chưa?

Tôi cười ngượng:

- Em và người đó chưa từng gặp ngoài hiện thực bao giờ.

Anh nở nụ cười có phần giễu cợt.

- Em cũng gan quá đó, biết người ta thế nào mà vừa hẹn liền ra gặp, không sợ người đó là bọn buôn người sao? Dù sao em là con gái...

Tôi chợt nghĩ tên này thật nhiều chuyện, có bị chuốc thuốc gạt bán thì tôi bị chứ có phải anh đâu mà nói nhiều như vậy. Tôi cười trừ.

- Cám ơn anh nhắc nhở. Chỉ tại em thấy trong game người đó rất tốt với em, ngoài đời nếu là người xấu chắc cũng không quá tệ hại. Em chỉ đến để xem người đó như thế nào thôi. Không biết đã hứa chắc rồi mà sao hôm nay người đó lại không đến.

- Chẳng lẽ ngoài game ra em không có phương tiện nào khác liên lạc với người đó sao?

- Em từng nói chuyện qua điện thoại mấy lần. A… anh nhắc mới nhớ…

Anh nhắc làm tôi nhớ mình cũng có số điện thoại của “chồng” trong game của mình. Tôi vội vàng lôi điện thoại ra nhắn tin, hỏi anh hôm nay có tới hay không. Người khách trước mặt tôi nghe vậy chợt hỏi:

- Nghe qua điện thoại mấy lần như vậy nếu gặp ngoài đời em nhận ra giọng nói người đó hay không?

Tôi cười, thật thà đáp:

- Không nhận ra. Nói thật anh đừng cười, giọng nói hay mặt người em đã gặp trực tiếp nhưng người đó không để lại cho em ấn tượng gì thì ngày hôm sau em sẽ quên mặt và giọng nói người đó.

Anh hơi kinh ngạc nhìn tôi, sau đó anh cười hỏi:

- Như thế nào mới là ấn tượng?

Tôi nói luôn không cần suy nghĩ:

- Như anh vậy.

Anh hơi ngẩn người. Tôi vội tiếp luôn:

- Anh rất ấn tượng…

Anh cúi mặt nhìn xuống đôi chân của mình. Tôi giật mình hình như tôi vừa lỡ lời, đối với những người thân thể khiếm khuyết rất dễ mặc cảm, tôi nói vậy chắc chạm tự ái người ta rồi. Tôi định nói chữa lại nhưng lại thấy anh ta có vẻ không bận tâm câu nói tôi lắm, anh lấy điện thoại trong túi quần ra nhấn nhấn gì đó, môi còn nở nụ cười.

Cùng lúc đó chuông điện thoại tôi kêu lên đinh đong, tôi vội lấy ra xem, là tin nhắn "anh" trả lời tôi "anh bận việc nên không đến được, hẹn em khi khác, hôm nay thật có lỗi, xin lỗi em!". Tôi trả lời anh là không có gì, bận việc thì đành chịu. Tôi thở dài, làm người trước mặt tôi tỏ ra tò mò, tôi mỉm cười nói với anh ta:

- Bạn em cũng bận việc không tới, nên em về trước đây.

Anh cũng cười:

- Ừ em về đi.

Tôi rời khỏi quán, lang thang đi bộ qua tầng tầng dãy phố cuối cùng cũng đến nhà trọ. Tôi tắm qua loa rồi ngủ một giấc dài khi tỉnh dậy đã là tám giờ tối. Loay hoay nấu mì ăn xong tôi mang mớ giấy tờ công việc hôm sau xem qua rồi cất vào túi xách. Tôi thở hắt ra một tiếng trút bỏ phiền não, có lẽ hôm nay là ngày chủ nhật vô vị nhất của tôi.

Nằm lăn lăn trên giường một lúc, gạt bỏ những ý nghĩ vẫn vơ trong đầu, tôi mở laptop ra đăng nhập vào game. Nick game Vô Tình của anh đã sáng, tôi còn chưa định làm gì thì anh nhắn tin mật qua cho tôi.

- Chiều nay xin lỗi em, anh bận việc đột xuất không đến được.

Tôi trả lời mật lại:

- Không sao.

Chúng tôi tiếp tục gửi tin mật cho nhau. Anh nói với tôi:

- Chiều nay chắc em ngồi một mình buồn lắm.

Tôi gửi hình ảnh miệng cười và đáp lời anh:

- Cũng không buồn. Anh không đến em ngồi onl game.

Anh ngạc nhiên hỏi:

- Mọi lúc mọi nơi vậy à?

Tôi gửi ảnh cười ngặt ngoẽo:

- Nghiện rồi.

- Ặc. Vậy, mấy giờ em về?

- Nhận được tin anh em về luôn.

- Sao tới giờ mới online?

Tôi gửi icon cười:

- Ngủ quên.

- Buồn anh lắm có phải không?

- Không buồn. Bây giờ em có chút sợ gặp anh.

Tôi gửi icon lè lưỡi.

- Sao lại sợ?

- Không biết anh có phải là dê cụ hay kẻ buôn người xuyên biên giới hay không.

- Em nghe ai nói vậy?

- Người khách lạ trong quán.

- Là nam hay nữ?

- Nam.

Anh dừng lại một chút mới gửi cho tôi dòng tin dài ngoằng:

- Em sao dễ tin người quá vậy, người đó trông thế nào mà nói ra em tin liền vậy?

Tôi cười nói với anh:

- Ăn mặc lịch sự, nói chuyện lịch sự, đáng tin hơn anh.

Anh gửi hình bàn tay giơ cờ trắng:

- Hết ý kiến.

Tôi gửi cho anh một hàng dấu chấm. Sau đó anh lại hỏi tôi:

- Chắc vẫn đang giận anh phải không?

- Ban chiều có giận giờ hết rồi. Dẫn em đi phụ bản!

- Yes Madam!

Khởi đầu câu chuyện của tôi có phải nhạt như nước ốc hay không? Tôi khẳng định rằng “phải”…

Và tất cả câu chuyện về sau cũng nhàn nhạt như thế, nên đến tận cùng tôi quyết định ghi lại. Vì nếu không ghi lại tôi sợ rằng một lúc nào đó tôi quên đi mình từng sống thế nào, những ngày tháng ấy tôi đã sống nhạt nhòa như hư ảo. Chỉ duy nhất sự xuất hiện của anh như cơn gió làm xao động sự phẳng lặng của cuộc đời tôi.

(hết chương)