Đường Thi rời đi đó lúc ba giờ chiều, mặc cho Đường Duy có níu kéo không cho cô đi, thì cô vẫn nhẫn tâm rời đi.
Trong lòng cô có một nỗi sợ hãi mờ mịt, đó là cô rất có thể sẽ thua Bạc Dạ, cho nên... rất có thể sẽ mất đi Đường Duy như thế.
Cô phải để Đường Duy quen với cuộc sống một mình, cho dù làm như vậy là có hơi tàn nhẫn với cậu bé, nhưng đó chính là cách dạy cậu bé trưởng thành hơn.
Đường Thi lau mắt và bắt taxi về nhà, không... cho dù vẫn còn một tia hy vọng, cô vẫn muốn con trai trở về bên cạnh cô!
Hôm nay An Như lại đến công ty của Bạc Dạ tìm anh, buổi sáng cô ta còn mang theo bữa sáng tình yêu đến nữa, nhưng không ngờ Bạc Dạ lại anh ăn rồi, sau đó liền để qua một bên, An Như cảm thấy rất tủi thân, cô ta thầm nghĩ buổi tối nhất định phải quấn lấy Bạc Dạ theo anh về nhà mới được, Bạc Dạ thật sự là không thể lay chuyển được cô ta, anh chỉ có thể yêu cầu cô ta ngoan ngoãn, cư xử thật tốt thì đưa cô ta về nhà.
Đường Duy tương đối bình tĩnh và không mấy quan tâm khi thấy Bạc Dạ Cậu bé đang cầm một ly sữa nóng, sắc mặt vẫn còn hơi nhợt nhạt sau lại đem phụ nữ trở về nhà một lần nữa. cơn sốt cao, cậu bé nói: "Chào mừng cha về nhà, cậu chủ Bạc."
Giọng nói non nớt mà lại rất bình tĩnh.
Bạc Dạ lại bị tức giận vì cái giọng điệu này của cậu bé, đứa nhỏ này ngày nào cũng bày ra cái vẻ mặt đó với anh, ngày nào cũng đối đầu với anh!
Bạc Dạ không nói lời nào, trực tiếp đưa cho An Như một đôi dép lê mà Trình Y Y đi lần trước, An Như kinh ngạc khi nhìn thấy Đường Duy, mà Đường Duy dường như lại rất thản nhiên như không có chuyện gì.
"Cháu... cháu là con của anh Dạ hả, trông cháu rất giống anh ấy."
Giả dối, giọng điệu giả dối.
Đường Duy khẽ cau mày, nhưng vẫn cố gắng tự nhiên lên tiếng đáp lại: "Cháu đúng là con trai của Bạc thiếu."
Trên người thằng nhóc này lại một loại cảm giác khiến người lớn thấy khϊếp sợ.
An Như nhìn chằm chằm đứa nhỏ trước mặt, trong đầu bỗng lóe qua một suy nghĩ, cuối cùng cũng bày ra nét mặt tươi cười tiến lên bắt tay Đường Duy: "Xin chào, chị là An Như, em gái của An Mật."
An Mật? Một cái tên quen thuộc. Đường Duy cũng học theo nụ cười của cô ta và đưa tay nắm lấy: "Em chào chị An Như."
Điều này khiến Bạc Dạ lại nhìn Đường Duy bằng ánh mắt kinh ngạc, thằng nhóc xấu xa này từ lúc nào lễ phép như vậy? Trước đây không phải luôn lạnh lùng dọa người sao? Hôm nay đổi tính nết rồi hả?
Chỉ có Đường Duy mới biết An Như trước mặt này nhất định không đơn giản gì, cho nên lúc này gây hấn với cô ta thì sẽ không có gì tốt đẹp cả, mà ngược lại càng khiến cho Bạc thiếu càng thêm ghét cậu bé mà thôi.
Dù sao người lớn đều thích diễn kịch, vậy nên cậu bé liền diễn cùng cô ta là được rồi.
Đường Duy cười ngọt ngào nói: "Có phải chị đến đây là để qua đêm với Bạc thiếu phải không ạ?"
Một câu hỏi này của cậu bé chính là tương đương với việc ám chỉ An Như là một công cụ giường chiếu mà Bạc Dạ tùy ý mang về nhà, sắc mặt của An Như biến sắc đúng như dự đoán: "Không... mối quan hệ của chị với bố em không phải như vậy..." cô ta còn muốn nói Bạc Dạ còn chưa từng chạm vào cô ra...
"Vậy ạ? Vậy chị là nữ quản gia mà Bạc thiếu mang về sao?" Đường Duy bỗng nhiên mỉm cười: "Hoan nghênh chị An Như, chị đừng ngại, cứ coi như đây là nhà của mình nhé."
Ấy vậy mà An Như lại bị một đứa trẻ trêu chọc đến mức nói không nên lời.
Chết tiệt, có chuyện gì với thằng nhóc này vậy? Tại sao nghe như thể nó đang có ý đồ riêng muốn chế giễu cô ta? Hơn nữa, đứa trẻ này rõ ràng là con trai của Bạc Dạ, tại sao nó không gọi thẳng là cha, thay vào đó nó cứ luôn miệng gọi anh là Bạc thiếu một cách xa lạ như vậy?
An Như nhìn chằm chằm đứa trẻ trước mặt, đầu óc rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.
Đường Duy cười tủm tỉm nhìn người phụ nữ trước mặt, sau đó nhảy khỏi ghế sô pha, làm một động tác cúi chào rất tiêu chuẩn với Bạc Dạ rất, như thể Bạc Dạ không phải người thân của nó mà là người ngoài: “Vậy con lên lầu nghỉ ngơi trước, chúc chị An Như và Bạc thiếu ngủ ngon."