Giữa lúc đó từ bên bìa rừng một chuỗi cười quái dị nổi lên tiếp theo sau giọng nói :
- Y Mộng Lăng! Thì ra chú em này cũng còn nhớ đến chuyện đi Cùng Lai sơn!
Vừa dứt tiếng, một bóng người đột nhiên xuất hiện giữa tràng như một bóng ma. Người đó mặc bộ quần áo vải thô sơ. Chân đi giày cỏ, đội một cái nón lá rộng vành che kín cả mặt.
Người ấy chính là Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu.
Liễu Liễu thần tăng cặp mắt lấp lánh dị quang khẽ niệm Phật hiệu, cất tiếng hỏi :
- Hề thí chủ không lẽ ngài cũng có mặt nơi đây?....
“Hắc”! Sau tiếng cười nhạt lạnh lùng, Hề Công Cửu nói :
- Lão hòa thượng! Ngài là một vị cao tăng mà cũng có mặt tại Thiên Quỷ giáo Hoàng cung được thì đâu phải chuyện lạ.
Dứt lời ông ngửa cổ rú lên một tiếng ngân dài. Đồng thời cánh tay vung lên, ánh đao quang sáng lòa bay lượn kèm theo tiếng réo u u!
Phi Long Thần Đao đã đột nhiên thi triển, thanh trường đao dài non một trượng quấn ngang lưng.
Đến khi tiếng rú của ông ta vừa dứt, âm thanh còn vang vọng trong không gian, thì thanh trường đao đã ngừng vũ lộng, dựng ngược trước mặt ông ta tỏa ra những luồng hơi lạnh ghê người. Tiếp theo là một loạt những thân cây chung quanh ngã xuống rào rào.
Thủ pháp mau lẹ kỳ dị có một thanh thế hãi người!
Phi Long đao pháp. Một đao pháp thần kỳ xứng tuyệt nhất thời, đột nhiên xuất hiện trên một lão đầu quê mùa, mù cả hai mắt khiến mọi người tại tràng đều kinh hãi hoảng hốt.
Hầu như câu chuyện sắp giải quyết xong về Y Mộng Lăng, lại gặp trở ngại.
Nét mặt của Liễu Liễu thần tăng biến đổi, thân hình ông ta không thấy nhích động mà đã tiến sát Hề Công Cửu hơn ba bước, trầm giọng quát hỏi :
- Hề thí chủ, người định làm gì thế?
- Làm gì hả?
Hề Công Cửu đột nhiên ngửng mặt, hướng hai lỗ mắt sâu hoắm về phía Liễu Liễu thần tăng thản nhiên nói :
- Rất đơn giản. Tiểu Vân Tước Nhi an nhiên rời khỏi đây. Y Mộng Lăng cũng bình an ra khỏi nơi này. Có thế thôi!
- Không được!
Âm điệu phát ra vẫn trầm lặng hãi người, nhưng cứ nhìn sắc mặt Liễu Liễu thần tăng cũng đủ rõ ông ta đã khích nộ đến kịch liệt.
Đương nhiên câu chuyện ông ta đã phí biết bao tâm huyết sắp đặt, đâu có thể để cho Hề Công Cửu phá hoại một cách dễ dàng như thế được?
- Không được! Ha ha ha!....
Hề Công Cửu nhắc lại hai tiếng “không được” của Liễu Liễu thần tăng, rồi đột nhiên ngửa cổ cất tiếng cười sằng sặc như điên.
Ông ta cười ngặt nghẽo, nghiên ngửa, thanh trường đao cũng rung động mãnh liệt tỏa ra những đạo hàn quang khí rợn người. Dứt tiếng cười, mũi trường đao của ông bỗng chỉ về hướng Liễu Liễu thần tăng, giọng lạnh lùng :
- Kẻ nào nói hai tiếng “không được” sẽ ngã xuống như những thân cây vừa rồi!
Rồi không đợi Liễu Liễu thần tăng trả lời, ông ta đã quay sang phía Y Mộng Lăng :
- Ở đây không có chuyện gì dính líu đến chú em nữa, hãy dẫn Tiểu Vân Tước Nhi đi đi!
Y Mộng Lăng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nhướng mày mỉm cười :
- Hề lão tiền bối, thái độ tự tin và khẳng định của lão tiền bối thật đáng khâm phục quá!
- Hà hà hà!....
Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu cũng cất tiếng cười khoái trá tỏ ra vô cùng khâm phục phong thái an nhàn thản nhiên của Y Mộng Lăng.
Để chọi lại tiếng cười của Hề Công Cửu, một chuỗi cười khác cũng không kém phần cuồng ngạo vang động trong không khí.
Người phát ra tiếng cười đó là Thần Phiến thư sinh Trương Vân Hạc, Kim đường Đương chủ Tường Vi hội. Và giọng nói của ông ta cũng vô cùng cuồng ngạo sau chuỗi cười :
- Hà! Không dè một lão già quê mùa cục kịch như thế này mà lại là Phi Long Thần Đao may mắn có hư danh năm xưa!
Vừa nói lão ta vừa xòe ra cụp lại cái quạt đang cầm trên tay một vòng phát ra hai tiếng xoẹt xoẹt, rồi lại theo ngón tay giữa của lão ta xoay nhanh hai vòng trông rất đẹp mắt. Đồng thời thân hình lão ta xê dịch đến cách chỗ đứng Hề Công Cửu độ ba thước, nói tiếp :
- Lão các hạ nói nghe đơn giản quá, nên Thần Phiến thư sinh mỗ muốn xem các hạ bằng vào cái gì mà dám quả quyết như thế!
Nói xong là lão ra tay liền, không chần chờ gì cả. Chiếc quạt trong tay lão với tiếng gió veo veo, nhanh như luồng điện chớp điểm vào ba yếu huyệt : Trung Cực, Thiên Cổ và Mạch Môn của đối phương.
Thủ pháp vừa mau lẹ, vừa lang độc, dây chính là một chiêu lợi hại Tam Hoàng Ấn Nguyệt trong pho Tuy Vân kiếm pháp.
Phi Long Thần Đao không buồn ngửng đầu, chỉ khẽ hất cổ tay một cái, chuôi thanh trường đao đã bật lên.
“Cạch”. Chuôi trường đao chạm vào đầu quạt, Thần Phiến thư sinh bị dội lui hai bước.
“Hắc”! Sau tiếng cười lạnh lẽo, Hề Công Cửu hỏi :
- Thiết Phiến lão nhân Trương Tràng Thủy là người thế nào đối với tiểu tử.
- Là thân phụ mỗ.
Trong giọng nói của Trương Vân Hạc đượm vẻ bi phẫn.
Hề Công Cửu lật chiếc nón rộng vành, hai lỗ mắt sâu hoắm hướng về phía Trương Vân Hạc gặng lời :
- Là phụ thân nhà ngươi?
Ngừng một chút, ông ta lại tiếp :
- Vậy thì nhà ngươi hãy về hỏi lại phụ thân ngươi xem cây quạt trong tay ông ta năm xưa gặp thanh trường đao này xảy ra như thế nào sẽ rõ!
Lúc này sắc mặt Thần Phiến thư sinh lại càng biến đổi khó coi. Vì lời nói của Hề Công Cửu đã làm hắn ta thương tâm không ít. Chẳng những hắn nhục nhã mà còn nhục nhã lây đến cha hắn nữa.
Hắn nghiến răng ken két, không thèm đối đáp nửa tiếng, chưởng phiến cùng tung ra cùng một lượt về phía đối phương.
- Nhà ngươi muốn chết!
Trong tiếng quát mang luồng sát khí ghê người. Đồng thời thân hình Phi Long Thần Đao đã xảo diệu lách sang bên cạnh nửa thước. Tiếp theo hai tay ông ta hất nhẹ thanh trường đao bay vọt lên không uốn lượn như một con linh xà phát ra tiếng réo vu vu.
Đao pháp thần kỳ tuyệt diệu ghê người. Chiêu Long Tự Tà Phi trong pho Phi Long đao pháp.
Trong bóng đao lấp loáng, nét mặt Thần Phiến thư sinh hiện vẻ hoảng loạn kinh hãi đến cực độ. Cã những người đứng chung quanh cũng sợ hãi tháo mồ hôi hột lo thay cho tính mạng của người trong cuộc.
Trong một thoáng giây nguy hiểm đó. Bỗng nhiên một tiếng thét giận dữ lanh lảnh ngân vang. Hai đạo quang mang rực đỏ xẹt về phía Phi Long Thần Đao. Đó là hai chiếc Ngọc Kim câu từ trong tay Bạch Tường Vi hội chủ phát ra.
Cùng một lượt Thắng Tự Kỳ, Tang Cửu Đồ, Hữu Hiệp giám Tường Vi hội cũng nhanh như chớp phất cây đại kỳ chữ “Thắng” to lớn công về phía Hề Công Cửu ba chiêu liên tiếp.
Mọi động tác tuy xảy ra có trước có sau nhưng hầu như đều trong một chớp mắt. Chỉ thấy thanh trường đao trong tay Hề Công Cửu nhoáng lên một vòng rồi tắt lịm.
Một tiếng gào thê thảm như xé rách tâm can mọi người làm át hẳn cả mấy tiếng loảng xoảng.
Hai chiếc Ngọc Kim câu trên tay Bạch Tường Vi bị đánh văng đi hơn hai trượng. Ngọn đại kỳ chữ “Thắng” chỉ còn trơ lại cái khúc cán. Trong vầng huyết quang, Thần Phiến thư sinh Trương Vân Hạc bị cụt một cánh tay nằm gục dưới đất mê mang.
Tất cả những thảm trạng chỉ xảy ra trong vòng nháy mắt.
Thanh trường đao kỳ dị đã mau lẹ cuốn gọn trong lưng Phi Long Tthần đao Hề Công Cửu. Ông ta vẫn đứng nguyên một chỗ từ từ xoay người một vòng hướng về phía Y Mộng Lăng :
- Y Mộng Lăng sao không đi còn đứng đây làm gì nữa?
Y Mộng Lăng vội vàng nắm tay Tiểu Vân Tước Nhi Lăng Ngọc Vũ vừa định dợm bước. Bỗng thấy Liễu Liễu thần tăng băng mình chạy ra nói :
- Hề thí chủ! Thí chủ đã dồn ép thái quá bần tăng đành phải phá lệ xuất thủ vậy!
- Tốt lắm! - Hề Công Cửu thản nhiên khẽ đáp. - Vậy thì hãy coi trường đao!
Hai cánh tay ông ta hất nhẹ một cái, thanh trường đao ảo hóa thành hình con rồng uốn khúc bay về phía đối phương.
- A Di Đà Phật!
Liễu Liễu thần tăng khẽ niệm Phật hiệu, thân hình thấp thoáng bộ pháp ba tiến hai thoái đã mau lẹ tiến sát Hề Công Cửu năm bước dưới oai lực thần kỳ diệu tuyệt của pho đao pháp tuyệt học Phi Long tự.
Ông ta đã thi triển bộ pháp “Phật Số Liên Hoa bộ”, tuyệt học độc đặc trong Dưỡng Tâm thất của Thiếu Lâm phái.
Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu hơi biến sắc mặt, ngửa cổ cất tiếng rú dài, thanh trường đao đột nhiên biến thế hóa thành nhiều bóng thần long nhe nanh múa vυ't chụp xuống giữa đầu Liễu Liễu thần tăng với một thanh thế rất lăng lệ kỳ dị!
Chiêu thế “Long Tự Nghịch Phi” trong pho đao pháp Phi Long.
Trong tiếng thét vang động, Liễu Liễu thần tăng bị đánh bật lui ba bước.
Hề Công Cửu khẽ rùng thấp thân hình, uốn cong lưỡi trường đao một cái rồi nhanh như chớp, chĩa thẳng mũi đao vào giữa ngực đối phương. Thủ pháp thật mau lẹ lang độc!
Đó là chiêu thế “Phi Long Xạ Nhật”, tiếp theo ngay sau chiêu thế “Long Tự Nghịch Phi”.
- Ối! Á!....
Mấy tiếng kêu la hoảng hốt vang động không khí đấu tràng, chứng tỏ tất cả đều lo sợ thay cho tính mạng một vị Thiếu Lâm thần tăng đã từng oai vọng hiển hách nhất thời.
Giữa lúc tình trạng muôn phần nguy hiểm đó, đột nhiên tiếng niệm Phật oai nghiêm vang động cao vυ't tận mây xanh như xé rách màng tai mọi người.
Liễu Liễu thần tăng vẫn đứng nguyên thân hình, hai tay cặp lại giơ ngang ngực.
Lập tức không khí đấu tràng như chìm trong tình trạng im lìm ghê rợn!.
Chỉ có thanh trường đao trên tay Hề Công Cửu là vẫn dựng ngược giữa không trung, thân đao không ngừng rung động tỏa hào quang ghê người.
Rồi chỉ trong giây thoáng sau đó, mũi đao đã bị hai tay Liễu Liễu thần tăng kẹp chặt vào giữa. Đứng ngoài, không ai hiểu hai người đã dùng thủ pháp gì?
Chỉ nghe Liễu Liễu thần tăng nghiêm giọng nói :
- Hề thí chủ, ngài có còn điều gì muốn nói nữa không?
- Có chứ! - Hề Công Cửu cười nhạt một tiếng, nói tiếp :
- Ngài nhất thời kềm chế được Hề mỗ, nhưng thử hỏi ngài có thể nhúch nhích được gì hơn không?
Liễu Liễu thần tăng bất giác biến sắc, vì ông ta cũng tự hiểu rõ hiện tại dù có muốn buông tay cũng không dễ gì. Ông ta đã dùng nội gia tuyệt học Thiên Phật chưởng bí truyền môn phái Thiếu Lâm để kẹp giữ mũi đao của đối phương, chẳng qua chỉ là thế bất đắc dĩ. Đến khi thấy từ mũi đao của đối phương từng đợt tiềm kích tuôn ra như sóng dâng nước chảy cuồn cuộn không ngường thì bất giác ông ta cũng thầm kinh hãi vô cùng.
Phi Long Thần Đao quả là một tay kình địch, dưới tình trạng hiện tại, Liễu Liễu thần tăng khó mà thu thế. Mặc dầu bề ngoài hai người đều tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng ai cũng rõ đây mới chính là cuộc long tranh hổ đấu, tính mạng nguy hiểm chỉ trong đường tơ kẽ tóc.
Riêng Ma Diện công tử Y Mộng Lăng, chàng vô cùng thán phục hai người quả là những bậc võ lâm kỳ tài nhất thời.
Một con người tự phụ cuồng ngạo như chàng mà có được tâm trạng như thế chẳng phải chuyện vừa.
Hề Công Cửu vừa thi triển nội lực đối chọi với địch thủ vừa hướng về Y Mộng Lăng giọng có vẻ gắt :
- Y Mộng Lăng! Vừa rồi ta đã nói gì với chú em?....
- Lão tiền bối, tại hạ muốn....
- Muốn cái con khỉ!
Vừa nói ông ta vừa đưa chân đá thanh trường kiếm màu bạc của Y Mộng Lăng bị rớt dưới đất ban nãy làm thành một vệt sáng dài bay về phía chàng như một ánh chớp nhưng không chút kình lực.
Y Mộng Lăng vừa giơ tay bắt được chuôi kiếm, Hề Công Cửu đã lại lớn tiếng quát :
- Hãy đi ngay!
Tiếng quát đè trầm có một oai lực khiếng ta không thể kháng cự.
Giữa lúc đó Hề Công Cửu vì giây phút phân tâm nói chuyện với Y Mộng Lăng nên đã bị Liễu Liễu thần tăng dồn nội lực áp đảo. Chỉ thấy ông ta đỏ mặt, thân hình từ từ thấp xuống.
“Rắc!” thanh trường đao bỗng bị gãy làm hai đoạn.
Hai bóng người cũng đột nhiên như hai bóng ma thấp thoáng hợp rồi lại phân, phân rồi lại hợp, chỉ trong nháy mắt đã trao đổi ba chiêu năm thức.
Kình lực bay cuộn ào ào khiến ai nấy đều như ngộp thở.
Thân hình hai người vừa hợp lại phân, chiếc nón lá rộng vành của Hề Công Cửu đã bị xé rách một vệt dài.
Liễu Liễu thần tăng ngửa cổ cười ha hả đắc ý.
Hề Công Cửu quát giận dữ :
- Tiểu tử! Sao không chạy đi còn đứng làm gì nữa?....
Dứt tiếng quát, nửa thanh đao còn lại trong tay ông ta với một oai lực vô cùng dũng mãnh, không hướng về Liễu Liễu thần tăng mà lại hướng về phía Y Mộng Lăng và Tiểu Vân Tước Nhi Lăng Ngọc Vũ.
Thân hình chàng và nàng bị bắt buộc phải triển dụng khinh công tuyệt học Thiên Mã Hành Không bay bổng lên cao là là bay lượn.
Trong những tiếng quát tháo hò hét, bóng người thấp thoáng, gương mặt Y Mộng Lăng vẫn giữ nguyên nét tươi cười thần bí đặc dị. Tuy nhiên trong tình trạng này, chàng ta không còn có thể do dự được nữa vì chàng đã hiểu thâm tâm Phi Long Thần Đao, dù có phải hy sinh thân mình để cứu thoát ba mạng nhà họ Đặng ở Cùng Lai sơn, ông ta cũng cam, mà cái công tác nặng nề ấy, ông ta lại phó thác cho chàng. Do đó, trong lúc đảo lượn trên không, chàng đã quyết định và lớn tiếng nói :
- Xin Hề lão tiền bối hãy bảo trọng, vãn bối đi trước đây!
Dứt tiếng, chàng nhẹ nhàng kéo tay Tiểu Vân Tước Nhi tung mình nhảy lên ngọn dãy tùng bách kế cận.
Một tiếng quát lớn “chạy đâu hả?” tiếp theo là mấy bóng người nhảy vυ't lên theo. Trong số những người nhảy lên có Ngọc Nữ Băng Tâm Bạch Tường Vi, Tiêm Chưởng Phong Vân Chu Tiểu Phân, Thiên Quỷ giáo chủ Thúc Gia Ngọc, ngoài ra còn có cả Liễu Liễu thần tăng nữa.
Nhưng một tiếng gầm thét vang dậy, thân hình Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu cũng nhẹ nhàng như ánh điện chớp, nửa thanh trường đao trong tay ông ta phóng vụt ra như đạo cầu vồng bạc, ánh đạo quang sáng rực đầy trời như muôn ngàn con rồng bay lượn múa vυ't, thanh thế oai lực thật dũng mãnh vô cùng. Ông ta đã thi triển chiêu tuyệt học “Vạn Long Phi Đằng”, chiêu thế oai lực nhất trong pho đao pháp Phi Long. Và đây cũng là lần thứ hai ông ta thi triển chiêu tuyệt học này từ khi xuất đạo giang hồ, ông đã thi triển lần thứ nhất trong cuộc so tài với Thiên Lý Phân Vân truyền nhân đời thứ ba của Đặng Thị Thế Gia tại Cùng Lai sơn.
Bóng đạo quang vừa nháng lên, từng loạt những tiếng gào thét thê thảm nổi dậy bốn phía, đến khi nửa thanh trường đao trở về trong tay Hề Công Cửu thì đã sực mùi máu tanh ghê tởm.
Bịch! Bịch!
Hai vị Hương chủ thuộc Kim Ngân lưỡng đường của Tường Vi hội là Thần Phiến thư sinh Trương Vân Hạc và Phiên Long Giang Long Nguyên đều chết gục dưới vũng máu tươi. Bả vai Ngọc Nữ Băng Tâm Bạch Tường Vi bị xẻ một vết dài nửa thước, máu thấm đỏ áo....
Cả Liễu Liễu thần tăng cũng bị hớt mất một nửa vạt áo tăng bào dưới oai lực của chiêu thế Vạn Long Phi Đằng.
Nhờ giây phút chậm trễ ấy, Ma Diện công tử Y Mộng Lăng đã cùng Tiểu Vân Tước Nhi từ trên ngọn tùng nhảy xuống phóng đi được hơn hai trượng.
Lập tức đoàn bộ hạ Thiên Quỷ giáo bố trí chung quanh với những thanh Quỷ đầu đao sáng loáng đã như bầy kiến lúc nhúc xuyên qua xuyên lại bày thành Thiên Quỷ trận pháp để chuẩn bị ngăn cản.
Thình lình....
Một chuỗi cười sắc nhọn như tiếng quỷ gào sói tru nổi dậy.
“Khịt khịt khịt....” Tiếp theo là một bóng người thấp thoáng như bóng ma quỷ nhảy vυ't ra, mang theo một đạo kình phong như trận gió lốc.
Thân hình Y Mộng Lăng và Tiểu Vân Tước Nhi đang phi lượn trên không bỗng bị sức mạng của đạo kình phong kéo tụt xuống đất, lọt vào giữa trận Thiên Quỷ với hàng loạt Quỷ đầu đao dựng ngược sáng loáng!
Bóng người như bóng ma quỷ phát ra chuỗi cười khìn khịt quái dị cũng đồng thời xuất hiện giữa tràng. Là một lão thái bà tóc bạc trắng xóa phủ xuống ngang vai, thân hình gầy đét như que củi, mắt tam giác, mũi cú vọ, miệng rộng, răng nanh chìa ra ngoài, làn da thiết bì thâm sịt trông ghê sợ kinh tởm vô cùng. Mụ ta chính là Thiên Quỷ giáo hoàng Quỷ Cưu bà bà. Mụ quét ánh mắt lạnh lùng nhìn toàn tràng một lượt, nhếch mép nói :
- Hừ! Các người toàn là đồ vô dụng, để cho mấy đứa con nít vào tận Thiên Quỷ Hoàng cung phá rối!....
Tướng mạo mụ ta đã hãi người lại thêm giọng nói the thé càng làm cho người nghe phải rùng mình phát tởm.
Cuối cùng mụ ta dừng ánh mắt về phía Hề Công Cửu nói tiếp :
- Còn tên mù này, chắc mi hết muốn sống rồi hẳn?
“Hắc”! Phi Long Thần Đao hồi đáp bằng một tiếng cười lạnh lẽo. Đồng thời khẽ lắc thân hình bay bổng lên cao đáp xuống giữa trận Thiên Quỷ, hướng về phía Y Mộng Lăng và Tiểu Vân Tước Nhi, không hề e ngại về nguy hiểm đe dọa.
Sở dĩ ông ta theo sau Y Mộng Lăng đến Tổng đàn Thiên Quỷ giáo và có hàng động như vậy, chủ yếu là giúp cho chàng ta được an nhiên thoát hiểm để làm tròn công việc mà ông ta nhờ chàng đến Cùng Lai sơn.
Khịt khịt khịt!....
Lại một chuỗi cười quái dị thốt ra từ miệng Quỷ Cưu bà bà, tạo thành một vầng sát khí ghê rợn kèm theo một giọng nói lạnh lùng :
- Tên mù này quả đã đến ngày tận số!....
Vừa nói mụ vừa ngửa cổ hếch cái mũi nhọn khoằm như mỏ cú vọ, từ hai lỗ mũi tia ra hai đạo huyết quang kèm theo tiếng gió ro ro nhằm xẹt ngay giữa mặt đối phương.
Á!.... Huyết!.... Bích Huyết Phi Cổ!....
Đúng vậy, chỉ có loại vua trong loài cổ độc Bích Huyết Phi Cổ mới có tiếng kêu ro ro kỳ dị làm rúng động tâm thần địch thủ.
Bích Huyết Phi Cổ có thể khắc chế mọi loài độc cổ, cần phải dùng ngay khí huyết của bản thân người sử dụng nuôi dưỡng. Mà tính tình loài độc cổ này cũng hung ác vô cùng, mỗi khi phóng ra, nếu không được no nê bằng tinh huyết của địch thủ tất sẽ bay về cắn lại chủ, mà người sử dụng cũng hết sức tổn hại chân nguyên.
Quỷ Cưu bà bà đã nuôi dưỡng loại độc cổ này từ mấy chục năm, trường hợp không gặp cảnh nguy khốn cùng cực, mụ ta không thể phóng ra, thế mà hôm nay, đối phó với Hề Công Cửu, vừa xuất thủ mụ đã sử dụng ngay Bích Huyết Phi Cổ đủ rõ mụ ta đã quyết tâm sát hại cho bằng được đối phương.
Dưới tiếng kêu ro ro kỳ dị, sắc mặt Hề Công Cửu biến đổi rất khó coi.
Khi vừa trụ vững thân hình, ông ta đã vội vàng gạt tréo song chưởng, nửa thanh trường đao nhanh như ánh chớp tạo thành một vầng đạo quang bao phủ quanh mình. Ông ta đã triển dụng đến chiêu tuyệt học “Long Tự Tứ Phi” oai lực lớn nhất trong pho đao pháp Phi Long.
Vù vù!.... Hai tia huyết quang bị làn đao quang chặt thành mấy đoạn! Nhưng Hề Công Cửu cũng rùng mình thốt tiếng kêu hự, ngã gục xuống giữa trận.
Khịt khịt khịt!....
Quỷ Cưu bà bà phát ra chuỗi cười quái dị giọng đắc ý :
- Bích Huyết Cổ con ơi! Hôm nay các con được một bữa no nê thỏa thích nhé!...