- Loại Kim Ty Độc Cổ này xem ra thật đáng sợ quá phải không?
Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu đột nhiên thốt tiếng :
- Nhưng đáng tiếc nó đã bị hút ra khỏi cơ thể của chú em, hơn nữa nó cũng bị chết theo khí chất độc hóa tan nên chẳng còn gì đáng sợ nữa.
Dứt lời ông ta buông tiếng cười ha hả rồi lẹ làng tung chưởng đẩy ra một luồng nhu phong, lập tức sợi tơ vàng cuốn chung quanh Y Mộng Lăng bị đứt thành trăm ngàn khúc rơi lả tả xuống đất.
Y Mộng Lăng hiện vẻ khích động trên khuôn mặt tươi cười thần bí, buông tiếng thở dài nhẹ nhõm :
- Cảm tạ Hề lão tiền bối, ơn đức này vãn bối xin ghi lòng tạc dạ chẳng bao giờ dám quên.
- Khỏi cần, khỏi cần nhắc đến ơn với huệ gì cả, vì lão phu còn có điều kiện....
Một cảm giác đặc biệt xao động tận nội tâm Y Mộng Lăng. Rõ ràng Hề Công Cửu đã cứu chàng, đương nhiên là người ân đối với chàng, vậy mà ông ta đã đem ra hai tiếng “điều kiện” để thủ tiêu vấn đề thụ ơn. Mà chính ra Y Mộng Lăng cũng chẳng phải là loại người thích nhận ơn. Có thể lúc còn trẻ Hề Công Cửu cũng thuộc mẫu người đặc biệt như chàng bây giờ, nên ông ta mới lượng giải cái tâm trạng của chàng ngày nay.
Nét tươi cười thần bí trên khuôn mặt đẹp trai của Y Mộng Lăng lại lay động, đối với một nhân vật đã từng gây sóng gió giang hồ trước đây, chẳng những chàng cảm kích mà tự thâm tâm chàng cũng mang một ý niệm hết sức kính trọng. Chàng nghiêm cẩn đáp lời :
- Nếu vậy vãn bối nguyện sẽ đem hết toàn lực kịp thời đến Cùng Lai sơn.
- Được! Nhưng còn một điều chú em cần nhớ kỹ là chớ bao giờ nhắc đến tên lão phu nhé!
Người muốn cứu mà lại không muốn được ai nhắc đến tên, thật là khó hiểu?....
Y Mộng Lăng đứng lặng thinh suy nghĩ, Hề Công Cửu bỗng chụp lấy cổ tay chàng, giọng hơi gắt :
- Không được nhắc đến tên ta, chú mày nghe rõ không?
Y Mộng Lăng giật mình :
- Dạ! Vãn bối xin tuân mệnh!
Hề Công Cửu thở ra một tiếng, khẽ gật đầu giơ tay vỗ nhẹ vào vai chàng nói tiếp :
- Cách sử dụng bảo vật “Uất Kim Hương Điểu” như thế nào, chú em đã rõ rồi, cứ nhớ là chất độc phóng vào cơ thể theo đường nào thì cứ theo đường đó rút ra là được.
Dứt lời ông ta đưa chiếc hộp ngọc đựng bảo vật vào tay Y Mộng Lăng.
Y Mộng Lăng như chợt nghĩ ra, khẽ nhướng mắt hỏi :
- Hề lão tiền bối! Sau khi xong việc rồi, vãn bối sẽ hoàn trả lão tiền bối món bảo vật này bằng cách nào?
Hề Công Cửu vùng cất tiếng cười dài :
- Hà hà hà!.... Nhân sinh hà xứ bất tương phùng, cần gì phải ước định thời gian với địa điểm....
Ngưng một chút, ông ta nói tiếp :
- Nói cho ngay, bảo vật ấy lưu bên mình lão cũng chẳng biết dùng vào việc gì, nếu gặp thì trả, bằng không thì chú em cứ giữ lấy. Lão tin rằng chú em chẳng đến nỗi để nó bay mất đâu mà sợ.
- Hề tiền bối! Uất Kim Hương Điểu là một kỳ trân tuyệt thế, vãn bối đâu dám....
- Có phải chú em thấy đường đất đi đến Cùng Lai sơn xa xôi diệu vợi nên không muốn đi chớ gì?
Y Mộng Lăng mỉm cười hỏi ngược lại :
- Lão tiền bối thử nghĩ xem vãn bối có phải là hạng người như thế không?
Hề Công Cửu lại cất tiếng cười ha hả :
- Thế thì được rồi!
Dứt lời ông ta thò tay vào bọc lấy một bình thuốc, đổ ra hai viên thuốc màu đỏ tươi, bốc mùi thơm phưng phức đưa cho Y Mộng Lăng, nói tiếp :
- Uống hai viên “ngọc thỏ nhỡn” này đi, nội thương của chú em sẽ mau bình phục....
- Hề tiền bối! Vãn bối đâu....
Hề Công Cửu xua tay ngắt lời chàng, giọng trầm lặng :
- Khỏi phải nhiều lời, chú em nên nhớ kỹ, đây không phải ta vì chú em, mà là ta muốn cho chú em giải quyết việc của chú em mau chóng hơn, để còn giúp ta đi đến Cùng Lai sơn. Hãy uống ngay!
Giọng nói của ông ta trầm lặng, có một sức mạnh vô hình khiến người nghe khó thể cưỡng lại.
Y Mộng Lăng đành lòng phải nhún vai thản nhiên nuốt ực hai viên thỏ ngọc nhỡn đan.
Đối với con người có cá tính kỳ quái đặc biệt như Y Mộng Lăng, thật ra phải dùng phương pháp như thế mới thành công được.
Hai viên ngọc thỏ nhỡn đan vừa nuốt khỏi cổ đã trôi ngay vào bụng, làm thành một luồng nhiệt khí hừng hực bốc nóng toàn thân, khiến Y Mộng Lăng bất giác rùng mình cảm thán về sự công hiệu thần tốc của hai viên linh đan. Gương mặt tươi cười thần bí của chàng lại bắt đầu lay động, chàng ta nhìn Hề Công Cửu mỉm cười :
- Hề lão tiền bối! Bây giờ vãn bối chuẩn bị đến Tổng đàn của bọn Thiên Quỷ giáo!
Thình lình....
“Hừ”! Một tiếng thét vang rền như sấm động làm cây cối chung quanh cũng nghiên ngã ào ào, tiếp theo là thân hình Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu bắn xẹt lên cao như một ánh điện chớp.
Lập tức hàng trăm đạo hàn quang xẹt lên xẹt xuống giăng mắc đầy trời, sáng lòa chói mắt, vệt thành hình ảnh một con rồng dương nanh múa vυ't, thanh thế thật ghê người. Đây chính là đao pháp Phi Long tự, năm xưa Hề Công Cửu đã nhờ đó chấn động giang hồ, tạo thành nhã hiệu Phi Long Thần Đao.
Thế rồi một tiếng rú dài vừa dứt, đạo quang cũng lập tức ẩn biến. Thân hình Hề Công Cửu từ từ hạ xuống trước mặt đứng ngang nhiên ngạo nghễ. Thanh trường đao dài hơn một thước đã được cuốn gọn lại ngang lưng. Trên gương mặt nghiêm trang của ông ta hằn lên nét khích động kịch liệt pha lẫn vẻ kinh dị đến mức cùng tột.
Nét tươi cười thần bí trên gương mặt của Ma Diện công tử Y Mộng Lăng cũng ngưng đọng. Ngoài vẻ kinh dị, mắt chàng ta còn đượm vẻ nghi hoặc.
Giữa lúc đó....
Rắc rắc rắc!.... Rào rào rào! Một cây cổ thụ cao hàng ba bốn trượng bỗng dưng gãy đổ. Cùng một lượt, một bóng người nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất theo sau một tiếng niệm Phật hiệu “A Di Đà Phật” vang rền như sấm động.
Một vị lão hòa thượng bảo tướng trang nghiêm với chòm râu bạc dài phủ ngang ngực. Chân vừa chạm đất, lão hòa thượng đã vòng tay hướng về phía Hề Công Cửu :
- Hề thí chủ bấy lâu mạnh giỏi chứ? Đao pháp Phi Long thần đao của thí chủ càng ngày càng thần bí tuyệt thế, nếu lão tăng không nhờ lanh tay sáng mắt có lẽ đã mất mạng dưới ngọn đao của thí chủ rồi!
Phi Long Thần Đao lớn tiếng hỏi :
- Ngài có phải là Liễu Liễu thần tăng Thiếu Lâm tự đấy không?
- Chính bần tăng đây!
Y Mộng Lăng đứng bên cạnh trố mắt nhìn lão hòa thượng không chớp, nét mặt tươi cười lại lay động.
Liễu Liễu thần tăng, một vị Chưởng môn tiền đại của Thiếu Lâm phái, từ sau khi lui vào Dưỡng Tâm thất, chỉ có một lần xuất sơn theo sự thách đấu của Thiên Quỷ giáo hoàng cho đến nay, đã hơn mười năm chưa hề xuất hiện giang hồ lần nào nữa.
Thế mà hôm nay, đầu tiên, một nhân vật khét tiếng giang hồ Phi Long Thần Đao Hề Công Cửu vừa lộ diện, tiếp theo lại đến một vị thần tăng của một môn phái đã lãnh đạo võ lâm hàng mấy trăm năm - Thiếu Lâm phái - cùng một lượt xuất hiện, sự tình quả thật có điểm kỳ dị!
Thình lình có tiếng trầm nặng của Hề Công Cửu :
- Nghe nói ngài đã chui vào Dưỡng Tâm thất để khổ tu đạo hạnh, chẳng hay hôm nay ngài lại đột nhiên xuất hiện, có điều chi chỉ giáo chăng?
Liễu Liễu thần tăng nhìn Hề Công Cửu một cái không đáp, chỉ hướng sang phía Ma Diện công tử trầm giọng :
- Tiểu thí chủ đây chắc là nhân vật gần đây mới nổi danh là Công Tử Mặt Ma Y thí chủ có phải không?
Y Mộng Lăng thản nhiên đáp cộc lốc :
- Phải!
Chàng hết sức phân vân không hiểu giữa chàng với lão hòa thượng này có liên hệ gì không, nhất là chàng lại chưa hề gặp mặt đối phương lần nào.
Trong khi đó Liễu Liễu thần tăng bước tới hai bước nói tiếp :
- Nếu thế bần tăng đang cần gặp thí chủ đây!
- Tìm gặp tại hạ?....
Nét mặt Y Mộng Lăng thoáng hiện vẻ kinh ngạc, dự cảm của chàng tức nhiên đã đúng. Liễu Liễu thần tăng bỗng nhiên xuất hiện là vì chàng! Chàng khẽ nhún vai thản nhiên :
- Ồ! Thật kỳ quá, chẳng hay thần tăng tìm tại hạ có điều gì dạy bảo?
- Có phải tiểu thí chủ định đến Thiên Quỷ giáo để tìm Tuyệt Chưởng Phong Hà Thúc Tinh Nhạc không?
- Đúng!
Liễu Liễu thần tăng chợt phóng hai đạo nhỡn quang sắc lạnh sáng quắc nhìn Y Mộng Lăng trầm giọng :
- Bần tăng chẳng cần biết thí chủ có phải là Cừu Tình hay không và chuyện đã qua bần tăng cũng chẳng cần để ý nữa, chỉ có điều là bây giờ bần tăng khuyên thí chủ chớ nên đến Thiên Quỷ giáo!
Nhỡn quang sắc bén của ông ta hầu như rọi thấu tâm can Y Mộng Lăng, khiến chàng cũng bất giác rùng mình e ngại. Mà dáng điệu cũng vô cùng khẳng định không có ý gì khuyên can mà là ra lệnh!
- Hà hà hà!....
Không đợi Y Mộng Lăng đáp lời, Phi Long Thần Đao đã ngửa cổ cười sằng sặc một hồi đầy vẻ khinh cuồng ngạo mạng. Đầu ông ta vẫn cúi gằm xuống với chiếc nón lá sùm sụp che kín diện mạo. Dứt tiếng cười ông ta mới lớn tiếng sang sảng :
- Kẻ xuất gia không ở chùa dưỡng tâm tu tính lại chạy ra ngoài đời xen vào việc của người trần tục! Người ta muốn đi đâu thì đi, mặc tự do của người ta, chứ cần chi mà xen vào lộn xộn?....
Ngừng một lát ông lại ta tiếp :
- Huống cho lão hòa thượng đã từng ấy tuổi đầu, thân gần kề miệng lỗ, thật là....
Mặc dầu ngữ điệu của Hề Công Cửu khắc bạc khó nghe, nhưng Liễu Liễu thần tăng vẫn thản nhiên không chút giận dữ, chỉ khẽ cất tiếng niệm Phật hiệu “A Di Đà Phật” để bày tỏ thái độ.
Ông ta từng làm một vị Chưởng môn của Thiếu Lâm phái lãnh đạo võ lâm giang hồ, được mọi người kính trọng thì với công phu hàm dưỡng siêu nhân như thế tưởng cũng không lạ lắm.
Nhưng nếu y theo lời Hề Công Cửu, thì ông ta tái xuất giang hồ xen vào công việc của Ma Diện công tử Y Mộng Lăng, quả thật có điểm kỳ lạ.
Chính Ma Diện công tử cũng vô cùng nghi hoặc, không hiểu lý do gì ông ta lại ngăn cản chàng đến Thiên Quỷ giáo tìm Tuyệt Chưởng Phong Hà Thúc Tinh Nhạc?
Trong khi đó thì hai đạo nhiỡn quang sắc bén của Liễu Liễu thần tăng vẫn không rời Y Mộng Lăng, hình như chờ đợi câu trả lời của chàng.
Chỉ thấy chàng ta nhún vai thủng thỉnh đáp :
- Công việc của tại hạ, tại hạ cao hứng thích làm sao thì làm thế, người khác chẳng có quyền can thiệp....
Ngừng một lát chàng tiếp :
- Nhưng tại hạ chỉ cần muốn biết vì lẽ gì lão tăng lại cố ý ngăn cản tại hạ?
Nét mặt Liễu Liễu thần tăng chẳng chút cảm tình, vẫn giọng trầm trầm :
- Chẳng vì gì cả! Bần tăng chỉ khuyên thí chủ không nên làm việc ấy thế thôi!
- Nếu như tại hạ nhất định làm?....
Liễu Liễu thần tăng khẽ nhắm mắt, nét mặt trầm xuống và giọng nói cũng nặng thêm :
- Nếu thí chủ cứ khăng khăng chấp mê bất ngộ thì thí chủ sẽ hối hận vô cùng!
Dứt lòi, ông ta vung tay áo quay mình bước đi.
- Khoan!
Ma Diện công tử Y Mộng Lăng đột nhiên đứng dậy cất tiếng quát nhẹ.
Liễu Liễu thần tăng từ từ quay mình. Y Mộng Lăng nhướng mày cất tiếng :
- Sự tình xem ra có phần rắc rối, tuy nhiên tại hạ muốn nhắc lại cho lão thần tăng biết rằng tại hạ nhất quyết sẽ đến Tổng đàn Thiên Quỷ giáo một lần mới được!
Đúng vậy, sự tình không phải đơn giản như thế...