Chàng Rể Quyền Thế

Chương 23

Lý Đông Lưu tùy tiện liếc nhìn một cái, khi nhìn thấy hai chữ “Hạ Vân”, liền không khỏi thốt lên: “Bùi Nguyên Minh, cậu cũng thú vị đấy, đánh tên của thư kí của tổng giám đốc chúng tôi lên màn hình thì được xem như là bằng chứng rồi sao? Vậy thì tôi đánh tên thư kí của người giàu có rất trên thế giới này lên màn hình, thì tôi sẽ trở thành người giàu có nhất sao? Đồ thần kinh.”

Lý Đông Lưu vẫn không tin.

Danh tiếng của Công ty Đầu tư Bùi thị lớn như vậy, ngoại trừ tổng giám đốc thần bí mới ra thì thư kí của mấy người phó tổng giám đốc, rồi giám đốc đều được tất cả mọi người biết đến ở tỉnh Hải Dương, Bùi Nguyên Minh mà biết thì cũng rất bình thường, nhưng muốn dựa vào điều này để giả danh thì thật quá đáng.

“Vậy thì anh không ngại hỏi cô ấy xem, ai là tổng giám đốc mới của mấy người chứ?” Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt lên tiếng, sau đó tiện tay ấn gọi, rồi ném điện thoại cho Lý Đông Lưu.

“Được thôi, tôi cũng muốn xem xem, anh có gọi được cuộc điện thoại này không.”

Về cơ bàn là Lý Đông Lưu không tin rằng anh có thể gọi được cuộc điện thoại này, anh ta ấn nút bật loa ngoài, rồi chờ đợi trò cười của Bùi Nguyên Minh.

Một lúc sau, một âm thanh lạnh lùng vang lên từ trong loa: “Thuê báo quý khách liên lạc hiện không tồn tại, xin hãy kiểm tra và liên lạc lại sau.”

Tất cả mọi người đều ngây ra, sau đó ồ lên tiếng cười

Lý Đông Lưu cũng cười khẩy một tiếng: “Bùi Nguyên Minh, đây chính là bằng chứng của cậu sao? Cậu không cảm thấy buồn cười sao?”

“Giám đốc Lưu, anh phí lời với một tên ngốc làm gì chứ, tôi còn chẳng tin được nửa lời của cậu ta.”

Lúc này, Trịnh Chí Dụng ở phía bên trên đã không nhìn tiếp được nữa, anh ta bước lên cầm lấy cái điện thoại cũ Bùi Nguyên Minh rồi ném xuống dưới đất, chỉ vào người Bùi Nguyên Minh và mắng chửi: “Cái thứ ở rể hèn hạ này, từ sáng đến tối chỉ đứng đây giả bộ! Lại còn bằng chứng? Bằng chứng cái đầu cậu!”

“Cút! Mau cút đi, ở chung với cậu trong một phòng cũng khiến tôi cảm thấy buồn nôn.”

“Sao nhà họ Trịnh chúng tôi lại có loại người như cậu chứ…”

“Cái thứ thất bại”

Lúc này cả đám người nhà họ Trịnh đều đã chạy ra, Bùi Nguyên Minh thật sự đã làm mất mặt nhà họ Trịnh quá rồi.

Đương nhiên là bọn họ biết Bùi Nguyên Minh không thể nào là tổng giám đốc mới của Công ty Đầu tư Bùi thị, nhưng lúc này cũng có một cảm giác sỉ nhục rằng chỉ số IQ của Bùi Nguyên Minh bị chà xát xuống đất.

“Chuyện này…”

Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không ngờ rằng, Hạ Vân đã không còn dùng số điện thoại của ba năm trước nữa. Mấu chốt là cô ấy có đổi số điện thoại cũng lại không nói với anh một tiếng, hiện giờ anh có cần liên lạc thì cũng không liên lạc được với cô.

“Bốp!”

Vào lúc tất cả mọi người chuẩn bị tiếp tục xem màn kịch này, thì Thanh Linh vốn dĩ đang ngồi im ở đó đã đứng dậy, đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, không chút báo trước mà giáng xuống khuôn mặt Bùi Nguyên Minh một cái bạt tai.

Cái bạt tai này đến một cách quá bất ngờ, Bùi Nguyên Minh cũng không kịp phản ứng lại, lúc này anh loạng choạng suýt chút nữa là ngã xuống dưới đất, khuôn mặt cũng hơi sưng một chút.

“Thứ vô dụng, cậu cảm thấy tối nay tôi chưa đủ mất mặt sao?” Thanh Linh chỉ vào người Bùi Nguyên Minh, và lên tiếng chửi rủa: “Cậu chẳng qua cũng chỉ là một con chó mà nhà họ Trịnh chúng tôi nuôi mà thôi, ai cho phép cậu làm càn như vậy chứ? Hiện giờ cậu còn tự cho rằng mình là một con người sao! Lại còn tổng giám đốc? Tôi phỉ nhổ vào! Cút! Cút ngay lập tức cho tôi!”

“Ha ha ha ha…”

Xung quanh lại vang lên những tràng cười sảng khoái, vẻ mặt của mọi người như đang xem một màn kịch hay, thật sự là quá đặc sắc.

Vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương trở nên phức tạp, sau khi chần chừ trong giây lát, cô vẫn ấm áp nói: “Bùi Nguyên Minh, em biết những chuyện xảy ra tối nay đã gây nên đả kích quá lớn đối với anh, nhưng tại sao anh lại nói ra một lời nói dối rõ ràng như vậy chứ? Anh thật sự không cần phải như vậy, em cũng đâu có nhận lời là sẽ bỏ đi chứ. Anh mau xin lỗi giám đốc Lưu đi, không thì nếu chuyện này truyền ra ngoài, bị tổng giám đốc mới của Bùi thị biết được có người mạo danh ông ấy, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi đâu.”

Bùi Nguyên Minh hơi ngây người ra, anh cũng không ngờ rằng trong tình huống này, Trịnh Tuyết Dương vẫn nói đỡ cho anh.

Cảnh tượng này khiến cho Lý Đông Lưu vốn dĩ đang muốn tiếp tục chờ xem kịch hay cũng không nhịn nổi nữa, để cho tên ở rể này tiếp tục nhảy dựng lên gây chuyện, chẳng phải cũng sẽ làm hỏng chuyện tốt của mình sao?

Nghĩ đến đây, Lý Đông Lưu bước lên phía trước một bước, lạnh lùng nói: “Ông à, tên ở rề này của ông thích ra vẻ như vậy, thì sẽ xảy ra chuyện lớn đấy.

Nếu như chuyện này bị tổng giám đốc mới của chúng cháu biết được, đừng nói là tiền vốn mà nhà họ Trịnh muốn sẽ đi tong, tổng giám đốc mới trong lúc tức giận, có cả khả năng khiến cho nhà họ Trịnh phá sản đấy.”

“Tốt nhất là hôm nay hãy tống cổ cậu ta ra khỏi cửa, không thì nhà họ Trịnh sớm muộn cũng sẽ bị cậu ta hại chết”

Nghe thấy những lời của Lý Đông Lưu, ông cụ Trịnh cảm thấy hồi hộp trong lòng, đúng vậy, nếu cứ để Bùi Nguyên Minh nhảy nhót như thế này, e rằng nhà họ Trịnh thật sự sẽ bị anh ta hại chết mất.

“Ông à, đêm nay nhà họ Trịnh tổ chức tiệc, thấy máu là không may mắn rồi, cứ để cháu dạy cho tên hèn nhất không biết phải trái này một bài học mới được!”

Nhìn thấy Lý Đông Lưu sắp ra tay, ông cụ Trịnh vốn dĩ không có ý định ngăn cản.

Còn những người khác của nhà họ Trịnh cũng chỉ biết tỏ vẻ đứng xem màn kịch này, họ sớm đã thấy Bùi Nguyên Minh khó ưa, họ chỉ mong Lý Đông Lưu dạy cho anh ta một bài học nhớ đời.

Lý Đông Lưu cười toe toét, sau vài bước chạy, anh ta gio một cú đá bay thẳng vào mặt Bùi Nguyên Minh.