Mỗi Ngày Bị Ép Hẹn Hò Cùng Lão Đại

Chương 50: Mất Mặt!

Editor: Thái Hy

Hai người đang đứng nói chuyện ở trên lầu, chợt xe thấy bên ngoài có tiếng xe, Tiết lão phu nhân vui vẻ đi ra ngoài: “Yến Mĩ, Nhã Nhã, các con đến rồi đấy à!”

Một giọng nói lớn truyền tới: “Mẹ, sao mẹ lại khóc? Không phải chị dâu bắt nạt mẹ đấy chứ?”

Tiếng nói lanh lảnh, vừa nghe đã biết là người không dễ chọc.

Diệp Lệ theo bản năng nhíu mày, bà thấp giọng giải thích với Tiết Tịch: “Đây là cô Yến Mĩ của con, bà ấy...”

Diệp Lệ từ đầu đến cuối lén la lén lút, có chút do dự, nhắc nhở nói: “Bà ấy kết hôn sớm, nên... Cư xử có chút khô khan, con gái của bà ấy Nhã Nhã cũng không phải dạng vừa, Tịch Tịch con hãy tránh xa họ một chút.”

Tiết Tịch ngây ngốc, cô chợt hiểu ra lúc nãy Diệp lệ muốn nói lại thôi là có ý gì.

Người đàn bà độ tuổi trung niên đang đỡ Tiết lão phu nhân tiến vào, nước da hơi ngăm ngăm đen, thân hình mập mạp, bà ta còn mặc một bộ váy bó sát người, vòng bụng lộ ra một mớ thịt, lúc đi lại chỗ thịt kia cũng rung lắc theo.

Đi theo phía sau bà là cô con gái Nhã Nhã, cái tên nghe thật thanh tú, nhưng thực tế thì thân hình chắc nịch, làn da đen bóng, cô ta sau khi vào cửa thì ngồi ngay xuống ghế sô pha, lấy lòng Tiết Dao: “Dao Dao, hôm nay nhìn chị thật là xinh đẹp, chắc chắn chị sẽ đỗ.”

Tiết Dao trở nên sắc sảo, cô ta thôi giả bộ mở miệng nói: “Cái này còn chưa biết, còn có cả Tiết Tịch với tiểu thư của nhà họ Hạ nữa cơ! Hơn nữa còn có em Nhã Nhã cũng chơi đàn rất giỏi!”

Tôn Nhã Nhã lắc đầu nói: “Em thì tính là cái gì, em chỉ đến chơi cho vui thôi. Còn Tiết Tịch thì... Em nghe nói cô ta từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, nơi đó đều giành cho những đứa trẻ bị khuyết tật, chắc chắn cô ta cũng không có tài cán gì, cũng chỉ góp mặt cho vui mà thôi...”

Nghe xong lời này, Tiết Yến Mĩ mở miệng: “Chị dâu thứ, chị dâu cả đâu rồi? Bọn họ tìm thấy Tiết Tịch, sao lại không thấy mang tới gặp người cô này, không phải Tiết Tịch lớn lên xấu xí nên mới giấu nó đi đấy chứ? Haizz, mọi người đều là người một nhà cả, cứ ra đây cho cô xem nào.”

Diệp Lệ đang đứng ở cầu thang nghe thấy vậy, sắc mặt trở nên khó coi, cố gắng bước nhanh tới.

Nghe thấy tiếng động, mọi người đều quay đầu lại nhìn.

Tiết Yến Mĩ cùng con gái Nhã Nhã nhìn qua cô gái đi phía sau Diệp Lệ. Cô buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo, so với Đại minh tinh còn đẹp hơn mấy phần, đôi mắt giống như có một lớp sương mù bao phủ, khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy rất thần bí.

Hai người nhìn đến ngây người.

Diệp Lệ thấy bộ dáng này của bọn họ nở nụ cười: “Tịch Tịch, con chào cô đi.”

Tiết Tịch chậm rãi mở miệng: “Chào cô.”

Tiết Yến Mĩ cảm thấy mất mặt, nhưng bà ta cũng nhanh chóng khôi phục lại: “Chị dâu cả xinh đẹp như thế, chắc chắn con gái của chị cũng không kém rồi, có điều, có một khuôn mặt đẹp không phải là thứ quan trọng nhất, quan trọng hơn chính là... thành tích học tập cũng phải cao. Nhà chúng ta có Dao Dao, thành tích học tập rất tốt, nhiều năm đều được học sinh giỏi! Tịch Tịch, cháu cần phải học tập em gái một chút!”

Lời này vừa được nói ra, không khí trong phòng khách bỗng chốc trở nên kỳ lạ.

Sắc mặt của Lưu Thu Y cùng với Tiết Dao đều trở nên âm trầm.

Người này sao chả giống ai thế này?

Tiết lão phu nhân cũng kéo tay Tiết Yến Mĩ nói: “Đừng nói nữa.”

Từ lúc Tiết Yến Mĩ vào cửa, đã thấy bà cụ khẽ nhắc nhở rất nhiều lần, nói Diệp Lệ muốn ngăn không cho bà ta được hưởng tài sản của nhà họ Tiết, bà ta còn tưởng rằng bà cụ là vị sợ Diệp lệ, nhất thời cười nhạo nói: “Mẹ, có cái gì không thể nói chứ? Bọn nhỏ không nói sẽ không thể trưởng thành được! Chị dâu cả của con chắc chắn sẽ không để bụng lời con nói, có phải không chị dâu cả?”

Giờ phút này Diệp Lệ lại cảm thấy có chút hãnh diện, bà cười ôn hòa nho nhã nói: “Chị cảm thấy em nói như vậy là rất đúng.”

Tiết Yến Mĩ gật đầu: “Vì vậy, Tịch Tịch à, mặc kệ trước kia cháu thế nào, dù học ở đâu cũng phải lấy việc học hành làm đầu, cháu đã thi nhập học vào cấp ba chưa? Cháu cũng không cần so bì với Dao Dao, dù sao cháu cũng không đọ lại được với con bé, không phải như thế là tự tạo áp lực cho mình hay sao? Trước cháu cứ tạm đặt ra một mục tiêu nhỏ, ví dụ như, thi lên top thứ mộ trăm. Đúng rồi, cháu thi đứng thứ mấy?”

Tiết Tịch không nói chuyện, Diệp Lệ đã mở miệng cười: “Tịch Tịch của chúng ta cũng không chịu thua kém, lần này coi như con bé phát huy hết sức, thi được hạng nhất.”

Tiết Yến Mĩ đang định nói giáo dục thêm một phen thì nghe thấy vậy, sợ ngây người: “Cái gì?”

Ánh mắt bà ta dừng trên người của Tiết Tịch, mấy đứa nhìn xinh đẹp một chút, không phải là không thích học tập hay sao?

Có phải bà ta nghe nhầm rồi không?

Tiết lão phu nhân ho khan một tiếng, đổi đề tài: “Gia đình như nhà chúng ta, không cần quá quan trọng việc học hành, cứ học thành một con mọt sách, chưa chắc đã thành tài. Nhìn Dao dao nhà chúng ta mà xem, con bé chơi dương cầm rất giỏi!”

Tiết Yến Mĩ cũng vội vàng nói sang chuyện khác: “Đúng vậy, Dao Dao đàn dương cầm rất giỏi, hôm nay có bốn người phỏng vấn, ba còn lại cũng chỉ làm bù nhìn mà thôi! Đúng rồi, sao chưa thấy tiểu thư nhà họ Hạ đâu?”

Lưu Thu Y trả lời: “Bọn họ đang trên đường đến.”

Vừa nói xong, bên ngoài nghe thấy tiếng xe, Lưu Thu Y cùng với Diệp Lệ ra cửa tiếp đón, một lát sau, nhìn thấy một phụ nữ ăn mặc quý phái, làn da được chăm sóc rất tỉ mỉ đi tới, đây chính là phu nhân nhà họ Hạ, mà đi theo phía sau Hạ phu nhân, là một cô gái trẻ mặc một chiếc váy trắng, dáng vẻ gầy yếu.

Cô gái xõa tóc, trên đầu kẹp một chiếc kẹp tóc, làn da trắng bệch như bị bệnh, vừa vào cửa, cô gái đã chốn phía sau Hạ phu nhân, lặng lẽ ló chộm ra nhìn mọi người.

Bộ dáng điềm đạm đáng yêu, rất khiến người ta yêu thích.

Hạ phu nhân khách khí cười: “Nhất Nhất nhà chúng tôi rất thích chơi dương cầm, cho nên khi nghe thấy thầy Chu Thuyền đến Tân Thành, tôi mới mặt dày tới đây. Thật sự ngại với Tiết phu nhân quá!”

Lưu Thu Y cố giữ nụ cười: “Chuyện này có gì to tát đâu, sớm đã nghe Nhất Nhất chơi dương cầm rất giỏi, lát nữa nhớ chỉ bảo Dao dao một chút nhé!”

Sau khi bà ta nói xong, cười nói: “Ở đây chúng ta có nhiều người như vậy, không làm cho Nhất Nhất sợ hãi đấy chứ? Dao Dao con mang bạn lên lầu cùng chơi đi?”

Tiết Dao nghe thấy thế, ánh mắt lóe lên: “Da được, Nhất Nhất, cùng tớ lên lầu đi!”

Hạ phu nhân nói với Hạ Nhất Nhất: “Không phải con đang có chút thắc mắc về dương cầm muốn hỏi Tiết Dao hay sao? Vậy hai đứa cùng chơi đi.”

Nhất Nhất sợ hãi liếc mắt nhìn Tiết Dao một cái, gật gật đầu.

Diệp Lệ cũng mở miệng: “Tịch Tịch, con cũng cùng đi đi.”

Bốn cô gái lên lầu, chơi ở phòng khách phía trên.

Vừa vào cửa, Tôn Nhã Nhã đã mở niệng: “Dao Dao, sao Hạ tiểu thư này chẳng nói gì thế?”

Tiết Dao ho khan một tiếng, đến bên tai Tôn Nhã nhã nói một câu, Tôn Nhã nhã nhất thời kinh ngạc thốt lên: “Thì ra là vậy, hóa ra cô ta bị câm điếc! Nhưng mà người điếc có thể chơi dương cầm sao?”

Tiết Dao kéo Tôn Nhã nhã cùng ngồi xuống sô pha, hai người thì thầm to nhỏ, mặc kệ để khách sang một bên.

Tiết Tịch nhìn về phía Hạ Nhất Nhất, chỉ thấy cô gái tay chân luống cuống, ngón tay rung rẩy nắm chặt vào nhau.

Mà Chu Thuyền nửa giờ sau mới đến.