Mỗi Ngày Bị Ép Hẹn Hò Cùng Lão Đại

Chương 34: Đứng Thứ Nhất!

Trans: DiDi

Editor: Coral

Tiết Thịnh nghe thấy thế, vẻ mặt hơi hoảng hốt.

Lần trước Tiết Tịch thi đứng thứ nhất, lúc đó ông cũng ngây người vì kinh ngạc, sau khi đến cô nhi viện hỏi thăm một số chuyện, ông mới cảm thấy bình thường.

Bởi vì sau khi kết thúc chương trình học cấp hai, Tiết Tịch vẫn luôn tự học.

Nhưng cuộc thi Olympic Toán này, không những cần phải có thiên phú mà còn phải cố gắng. Tịch Tịch dù có thông minh đi chăng nữa, nhưng con bé cũng mới quay về được nửa tháng, cuộc thi Olympic lần này sao có thể làm bài tốt được đây?

Ông vỗ vai Diệp Lệ, thở dài đồng thời trong lòng cũng tự trách: “Nếu như năm đó không để lạc mất con, thì bây giờ con bé nhất định sẽ là ngôi sao sáng nhất trong đám bạn cùng trang lứa.”

Hai người đang nói chuyện, Tiết lão gia chắp tay sau lưng đột nhiên đi tới, nói với Tiết Thịnh: “Con lại đây.”

Tiết Thịnh vội vàng theo chân Tiết lão gia: “Ba, có chuyện gì vậy ạ?”

Tiết lão gia nhìn Tiết Thịnh: “Con có tin tức về người tên Lục Siêu kia chưa?”

Tiết Thịnh lắc đầu.

Tiết lão gia chau mày: “Cố gắng điều tra lại một lần nữa.”

“Vâng.”

-

Giống như thường lệ, Tiết Tịch xuống xe ở tiệm tạp hóa, ăn sáng xong, lại nắm tay Hướng Hoài một lúc.

Gần đây, mỗi ngày thời gian nắm tay trở nên dài hơn, hôm nay cũng vậy, đã qua hai phút, vậy mà chỗ ngực vẫn còn hơi đau.

Tiết Tịch cảm nhận thấy cơ thể của mình có chút thay đổi, Hướng Hoài dựa vào bàn, dùng bàn tay còn lại đỡ trán: “Người bạn nhỏ, em không cảm thấy lãng phí thời gian sao?”

Giọng nói trầm thấp cực kỳ hấp dẫn chêu ghẹo người.

Tiết Tịch không lên tiếng: “Cho nên?”

Hướng Hoài cong môi cười yếu ớt, trong nháy mắt, dường như toàn bộ ánh sáng trong gian phòng ngưng tụ hết lại trên gương mặt của hắn, lộ ra ngũ quan cứng rắn sắc sảo, lại thêm dung nhan xinh đẹp, mang theo mười phần cám dỗ: “Tôi có cách, có thể giải quyết nhanh chóng lại dễ dàng, em có muốn nghe không?”

Đột nhiên Tiết Tịch hiểu hắn tiếp theo muốn nói gì, cô vội vàng dời tầm mắt, lạnh nhạt trả lời: “Không muốn.”

Thái độ lạnh lùng xa cách, không khiến hắn tức giận, ngược lại người đàn ông cười nhẹ, tiếng cười của hắn giống như biến thành sợi tơ cuốn lấy trái tim cô, khiến cho cổ họng Tiết Tịch cảm thấy khô khốc.

Hắn hỏi: “Sao vậy?”

Tiết Tịch im lặng một lát mới trả lời: “Tôi biết anh muốn nói cái gì.”

Hướng Hoài nhướn mày: “Vậy em không muốn làm chuyện đó với bạn trai của mình sao?”

Tiết Tịch nhíu mày suy nghĩ, giống như đang phải đưa ra một quyết định: “Được.”

Hướng Hoài nhất thời cảm thấy kinh ngạc.

Người bạn nhỏ thật sự muốn cùng anh âu yếm?

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, chỉ thấy cô đưa tay kia ra: “Lại đây, nắm hai tay cùng một lúc, có thể rút ngắn thời gian lại một nửa.”

“…”

Qua khoảng năm giây, Hướng Hoài đột nhiên phì cười.

Người bạn nhỏ này của anh sao lại đáng yêu như vậy?

Tiết Tịch không đợi anh trả lời, đã đứng lên: “Hôm nay như thế này là được rồi, ngày mai lại tiếp tục.”

Cô đeo cặp sách lên vai, trên người mặc bộ đồng phục rộng thùng thình bước ra khỏi cửa.

Đợi sau khi cô đi, nụ cười trên mặt Hướng Hoài dần thu lại, lại trở về khuôn mặt lạnh lùng ít nói.

-

Tiết Tịch vừa bước vào cổng trường, trước mắt một vùng màu đỏ, mấy ngọn lửa từ một tới bảy cộng thêm cả Tần Sảng đang ngồi chồm hổm trước cổng trường, bảy cái đầu đỏ trông rất hoành tráng, Cao Ngạn Thần thì đứng dựa vào thân cây bên cạnh, cúi đầu chơi điện thoại.

Học sinh đi ngang qua thấy bọn họ, sợ tới mức tránh ra thật xa.

Lúc này thầy Lưu đạp xe đi ngang qua, nhìn thấy bọn họ thì dừng xe lại, quát: “Quy định của trường học không được nhuộm tóc, Cao Ngạn Thần, em mau dẫn mấy đứa này đi nhuộm tóc lại ngay!”

Cao Ngạn Thần không để ý đến ông.

Ngọn lửa số một mở miệng nói: “Thầy Lưu, chúng em cũng không phải là học sinh lớp thầy, thầy đừng quản nữa.”

Thầy Lưu từ từ khuyên bảo: “Các em đều là học sinh, thầy tất nhiên có thể quản.”

Ông đang thao thao bất tuyệt muốn nói cái gì đó, ngọn lửa số một thấy Tiết Tịch, mắt lập tức sáng ngời: “Chị Tịch!”

Tám người thêm cả Cao Ngạn Thần nhanh chóng bước tới bên cạnh Tiết Tịch.

Tiết Tịch thắc mắc: “Sao các cậu lại ở đây?”

Tần Sảng lập tức kéo lấy cánh tay của cô: “Hôm nay có kết quả của cuộc thi Ngôi sao toán học, chúng tớ tới giữ chỗ cho cậu.”

Anh Thần nói rồi, sợ khi có kết quả, bọn họ đến trước mặt Tiết Tịch nói nhăng nói cuội sẽ khiến cậu không thoải mái, họ sẽ bảo vệ cậu trên đường tới lớp, những người kia cho dù muốn nói lời giễu cợt e rằng cũng phải nuốt lại!

Thầy Lưu bên cạnh nghe thấy những lời này cũng xuống xe, dắt xe đi tới bên cạnh Tiết Tịch, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi làn da ngăm đen đứng dưới ánh mặt trời, ông mở miệng nói : “ Bạn học Tiết Tịch, em nên ổn định lại tinh thần, thành tích không đại diện cho điều gì cả, Ngôi sao toán học cũng chỉ là một cuộc thi bình thường chỉ dùng để kiểm tra học lực một chút, điều quan trọng hơn chính là cuộc thi Toán học toàn quốc, đến tháng chín là bắt đầu rồi.”

Tiết Tịch: “Vâng.”

Tại sao ai cũng nói cô căng thẳng, cô đâu có.

Cô cảm thấy bài thi hôm đó cô làm cũng rất được.

Bỏ đi, dù sao kết quả đã có rồi cô cũng không cần phải nói nhiều.

Đoàn người từ từ đi đến dãy phòng học, ai đi qua nhìn thấy bọn họ cũng phải lùi lại ba bước, một vài người vốn dĩ muốn xem náo nhiệt cũng không dám bước lên nói chuyện.

Tiết Tịch cứ như vậy được hộ tống vào trong lớp học, yên tĩnh qua hai tiết.

Đúng mười giờ, kết quả Ngôi sao Toán học đã có!

Tiết Tịch cũng vừa hoàn thành xong phần thể dục trên sân vận động, cô chậm rãi quay lại phòng học, thì vừa đúng mười giờ.

Lão Lưu đã ngồi ở đó, một nhóm người vây xunh quanh Phạm Hãn, đang chăm chú nhìn vào phần mềm tra kết quả trên điện thoại của hắn: “Nhanh, xem xem thi được bao nhiêu điểm! Đã nhập đúng số báo danh chưa?”

Phạm Hãn gật đầu, bấm vào nút tra cứu, ngay lập tức điểm số hiện liên: 212

“Wow!”

“Cao quá! Thế này thì đạt giải nhất rồi!”

“Đúng vậy, giải nhất năm ngoái điểm thấp nhất là 180 điểm. Giải nhất của tỉnh chúng ta cũng mới có 224 điểm, nghe nói đề năm ngoái khó hơn, Phạm Hãn xứng đáng lọt vào Top mười! Thật lợi hại!”

“…”

Tiết Dao ngồi bên cạnh Phạm Hãn, trên mặt cô hiện lên một nụ cười, đảo mắt nhìn về hướng Tiết Tịch, sau đó giả vờ quan tâm hỏi : “Chị họ, chị thi được bao nhiêu điểm?”

Tiết Tịch lười không thèm để ý cô ta cúi đầu đi đến chỗ ngồi của mình, sau khi ngồi xuống mới lấy điện thoại ra chuẩn bị tra điểm số, bỗng một cuộc điện thoại lạ gọi đến.

Tiết Tịch ngạc nhiên một chút nghe máy: “Alo, xin chào.”

Đối phương vội vàng nói: “Là bạn học Tiết Tịch có phải không? Tôi ở phòng tuyển sinh của Trường Đại học Tân Thành, nhìn thấy thành tích Toán học của em trong cuộc thi Ngôi sao Toán học, theo lý mà nói thì đây là một cuộc thi không chính thức, chưa biết có được lưu lại thành tích hay không, nhưng khoa Toán của trường chúng tôi có ý định muốn tuyển em, không biết em có hứng thú hay không?”

Tiết Tịch dừng lại hai giây: “Không hứng thú.”

Đại học Tân Thành cũng là trường trọng điểm, thuộc dự án các trường 211 và 985, nhưng mục tiêu của cô là Đại học Hoa Hạ ở thủ đô, từ trước đến nay chưa từng thay đổi.

Đối phương khuyên thêm vào câu nhưng thái độ của Tiết Tịch vẫn rất kiên quyết.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Tiệt Tịch mới lấy điện thoại mở trang tra cứu ra.

Tần Sảng sớm đã sốt ruột không chịu được nữa, cô nhướn cổ nhìn điện thoại của Tiết Tịch, đợi cô nhập vào số báo danh, ấn nút tra cứu...

Tần Sảng nhìn vào: “Vãi chưởng!”

288 điểm!

Đây là kết quả của con người sao?