Editor: Thái Hy
Sau khi Tiết Tịch chuẩn bị xong, Lục Siêu ở phía trước vươn tới một bàn tay, hết sức cường điệu: “Phải dùng lực, hơn nữa phải nhanh, có điều cô là con gái, phản ứng sẽ có chút chậm...”
Còn chưa nói cong, Tiết Tịch đã đá đến một cước.
“Phụt!”
Lục Siêu cảm thấy mình bị một lực rất mạnh đánh đến, khiến hắn phải lùi về phía sau năm bước mới đứng vững lại được.
Chờ sau khi định hình lại, hắn mới nhận ra!
Một cô gái nhỏ sao lại có sức lực mạnh như vậy?
Tiết Tịch tiêu sái hạ chân xuống, quay đầu nhìn về phía hắn: “Còn muốn dùng thêm sức nữa hay không?”
Từ nhỏ cô đã ở trong cô nhi viện phụ việc, giặt chăn, giặt khăn trải giường, làm việc nặng cũng thành quen nên khỏe hơn những người khác.
Nhưng mà cô chưa từng học võ, nên không biết đánh nhau.
Lục Siêu vội vàng xua tay: “Đủ rồi.”
Tay hắn run run : “Đến động tác này, cô phải kiềm chế lại, không cần dùng nhiều sức.”
Học qua hai lần, Tiết Tịch đã nắm vững yếu tố cơ bản của bài quyền, nhìn đồng hồ, cô chạy lại hướng Tần Sảng.
Lúc này trời đã sắp tối, từng ngõ nhỏ đều đã lên đèn, lúc Tiết Tịch tới, nhìn Tần Sảng cùng bảy ngọn lửa kia, bọn họ ngơ ngác ngồi dưới ngọn đèn, Cao Ngạn Thần vẫn như cũ dựa vào tường, cúi đầu chơi điện thoại, mấy người khác cũng không có vui vẻ gì.
Ngọn lửa số một đá vào một cái cây, nói: “Khốn kiếp! Con bé đó sẽ không phải lừa chúng ta, không dám quay lại đấy chứ?”
Tần Sảng vội vàng mở miệng: “Đây vốn không phải là chuyện của cậu ấy, anh Thần, anh cứ đánh em rồi đuổi em đi!”
Cao Ngạn Thần lạnh lùng “xì” một tiếng, không nói, sau đó bên tai nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Hắn nghiêng đầu, nhìn thấy cô đi về hướng này, thần sắc lạnh lùng không thay đổi, ánh mắt có chút hơi ngốc, chậm rãi mở miệng: “Tôi học xong rồi.”
Tần Sảng vội vàng nói: “Tiết Tịch, cậu đừng làm loạn, mau chạy đi! Anh Thần rất mạnh, chưa từng có ai đánh thắng anh ấy...”
Cao Ngạn Thần nhíu mày.
Bình thường hắn không có kiêng kị gì, nam nữ đều đánh, cũng không biết nói thế nào, nhìn cô ngoan ngoãn hiền lành thế này, hắn lại không nỡ xuống tay.
Hay là đợi cho cô động thủ trước, rồi dọa cô một trận.
Cao Ngạn Thần nghĩ thế, mở miệng: “Bắt đầu đi.”
Vừa dứt lời, cô gái đứng yên tĩnh từ nãy tới giờ bắt đầu động thủ. Đá, đánh, quật, một mạch vài động tác, Cao Ngạn Thần đã quỳ rạp dưới đất, tay bị cô khóa lại phía sau.
“.....”
Tất cả mọi người xung quanh sợ ngây người, đứng ngây ngốc nhìn hai người họ.
Quá nhanh.
Nhanh đến mức họ chưa kịp ngẩng cổ lên đã xong rồi.
Cao Ngạn Thần dùng sức muốn thoát khỏi sự khống chế của cô, rõ ràng nhìn cô không có dùng bao nhiêu lực, thế nhưng bản thân lại không thoát ra nổi!
Hắn hô: “Vừa rồi là tôi chưa chuẩn bị tốt, đánh lại!”
“...Được”
Tiết Tịch gật đầu, buông cánh tay hắn ra, duỗi chân thẳng về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt mông lung, tư thế vững vàng.
Cao Ngạn Thần hoạt động gân cốt, sau khi chuẩn bị xong, hô: “Bắt đầu!”
Hai mươi giây sau, Cao Ngạn Thần lại quỳ rạp dưới mặt đất bắt đầu hoài nghi nhân sinh, rõ ràng hắn đều biết rõ hết chiêu thức của cô, thế nhưng lại không theo kịp tốc độ!
Không phải người này bình thường phản ứng rất chậm sao?
Mặt hắn đỏ bừng, nắm chặt tay, không cam lòng nói: “Tôi nhận thua.”
Tiết Tịch buông tay hắn ra.
Cao Ngạn Thần đứng lên, phủi bụi trên người, trên mặt đầy quật cường và bất khuất: “Cô chờ đấy, rồi sẽ có một ngày tôi đánh thắng cô, đến lúc đó cô phải ở dưới tay lão tử, nhuộm tóc đỏ!”
Tiết Tịch: “.. Được.”
Cao Ngạn Thần chỉ cảm thấy giống như đánh vào gối bông, không nề hà gì.
Hắn hít một hơi thật sâu, giơ hai tay lên, cùng mấy người còn lại đứng thẳng người, tiếp theo quay sang Tiết Tịch trinh trọng cùng nhau hô: “Chị Tịch.”
Tiết Tịch: “??”
Ngọn lửa số một liếc mắt nhìn Cao Ngạn Thần một cái, bạo dạn hỏi: “Chị Tịch, bọ em có cần phải nhuộm lại tóc đen hay không?”
Tiết Tịch nhìn lại tóc của mấy người này: “Tùy các cậu.”
Sở thích của mỗi người không giống nhau, cô không muốn ép buộc họ.
Cô lấy túi sách trong tay Tần Sảng, xoay người bước đi.
Cao Ngạn Thần không nhịn được, hỏi: “Chị đi đâu?”
Tiết Tích dừng một lát, nói: “Về nhà làm bài tập.”
“.....”
Chờ sau khi mấy người rời đi, Hướng Hoài cùng Lục Siêu từ trong chỗ khuất đi ra.
Lục Siêu cảm thán nói: “Lão đại, chị dâu thân thủ không tồi, là một hạt giống tốt!”
Nói xong nhìn chộm Hướng Hoài, thấy hắn chăm chú, nhìn chằm chằm phía trước, trong mắt lóe ra tinh quang.
Lục Siêu không nhịn được hỏi một câu: “Lão đại, trên người chị dâu rốt cuộc là có bí mật gì, lại khiến anh phải ở đây?”
Hướng Hoài lạnh lùng liếc hắn một cái, Lục Siêu ngay lập tức ngậm miệng lại, coi như chưa nói gì.
-
-
Cao gia.
Lão Cao ở trong phòng, hai tay chắp sau lưng đi qua đi lại, thấy thư kí đi vào, ông khẩn trương hỏi: “Có tìm được không?”
Thư kí cung kính cúi đầu: “Không tìm được tung tích gì của Hướng thiếu.”
Lão Cao nhíu mày, ông ngồi lên sô pha, hút một ngụm xì gà, nhả khói ra rồi nói: “Hành tung của Hướng thiếu thần bí, chúng ta có thể tìm được thì tốt! Có điều nếu cậu ấy tới Tân Thành, chúng ta phải cẩn thận một chút, cậu đi nói với những người khác, cuộc họp cuối tuần này hoãn lại, không nhận lễ của bất kì ai, nếu bị Hướng thiếu biết, sẽ không tránh được sự trách phạt.”
Thư kí gật đầu: “Vâng.”
Lão Cao nửa ngày sau lại nói: “Điều tra cho tôi trà kia đã đến tay ai, vị hôn thê của Hướng thiếu ở Tân Thành, ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng đắc tội với người nhà họ.”
“Vâng.”
-
-
Tiết gia.
Tiết Thịnh cuối cùng cũng đi công tác trở về, sau khi hỏi thăm Tiết lão phu nhân, vội kéo Diệp lệ vào trong phòng, khẩn trương hỏi: “Em có bị thương ở đâu không?”
Diệp Lệ lắc đầu, kể lại sự tình của ngày hôm qua.
Nghe thấy lão phu nhân muốn dùng gia pháp, mặt Tiết Thịnh trở nên u ám, Diệp Lệ thở dài: “Trước kia mẹ cũng không có quá đáng như vậy, gần đấy rốt cuộc tại sao lại thế? Giống như chỉ nhằm vào em.”
Hai người kết hôn cũng đã gần hai mươi năm, tuy rằng lão phu nhân không thích Diệp lệ, nhưng chưa từng động tay động chân, ở trước mặt người ngoài cũng cho Diệp Lệ mấy phần thể diện.
Ánh mắt Tiết Thịnh tối lại, thở dài: “Bởi vì anh tiếp nhận công ty.”
Diệp Lệ cũng không phải Tiểu Bạch Hoa, bà đã vứt bỏ bộ dạng không quan tâm bất cứ thứ gì của ngày trước đi rồi. Tiết Thịnh vừa nói lời này xong, bà đã hiểu ngay ra được ý tứ.
Lão phu nhân muốn cho chú Hai kế thừa công ty?
Đồng tử bà co rút lại, sợ hãi nói: “Nếu hôm qua em thật sự rời đi, thanh danh của anh sẽ xuống dốc không phanh, mẹ làm như vậy... cũng thật là quá đáng! Thật quá bất công!”
Nói xong, thấy mặt mày Tiết Thịnh ủ rũ, có vẻ trong lòng rất khó chịu, bà vội vàng an ủi: “Không sao cả, anh còn có em cùng Tịch Tịch!”
Tiết Thịnh gật đầu, ông ôm lấy vợ, hai người dựa vào nhau, Diệp Lệ tò mò hỏi: “Trà kia, anh mua ở đâu vậy?”
Tiết Thịnh nghe thấy thế ngây ngẩn cả người: “Không phải là mẹ mua sao?”