Mỗi Ngày Bị Ép Hẹn Hò Cùng Lão Đại

Chương 13: Mua Được Ở Đâu?

Edit: Coral

Tống Văn Mạn bôn ba ở ngoài đường cả một ngày trời.

Bà có mấy người học trò ở Tân Thành, nhưng bọn họ đều nói khắp Tân Thành chỉ có ba lạng Đại Hồng Bào mà thôi, đang ở chỗ lão Cao.

Tống Văn Mạn càng hỏi càng cảm thấy hết hi vọng.

Bà bị Lưu Quế Hoa châm biếm vài câu cũng không có gì, nhưng Diệp Lệ làm mất lòng ba chồng, sau này thời gian ở Tiết gia sẽ càng khó khăn hơn.

Tiết Tịch muốn nói gì đó, nhưng Tống Văn Mạn lại nói trước: “Năm đó, lúc mẹ con muốn gả cho ba con, bà đã không đồng ý, kiểu gia đình giàu có này đâu phải dễ sống chung? Sau khi kết hôn, Lưu Quế Hoa đối xử với mẹ con không tốt lành gì, đặc biệt là nhà vợ của bác hai con lại môn đăng hộ đối, địa vị của mẹ con trong gia đình càng thấp hơn.

Thật vất vả Tiết Tịch mới tìm được kẽ hở, nói: “Bà ngoại, con….”

“Sau đó lại lạc mất con, bà nội con lại càng đối xử tệ với mẹ con hơn, bà khuyên nó sinh thêm một đứa nữa để cuộc sống được tốt hơn chút, nhưng đứa ngốc này nói cái gì cũng không đồng ý, nó nói như vậy là không công bằng đối với con.”

Tiết Tịch ngẩn người.

Trong ngực như được rót vào một dòng nước ấm, hóa ra Diệp Lệ đã làm những chuyện này vì cô….Sự kiên quyết của người mẹ này khiến cho Tiết Tịch hết sức cảm động.

“Nó chính là một đứa cứng đầu, muốn làm chuyện gì rồi là cứ lao đầu về phía trước, trước đây nó thanh cao bao nhiêu, nhiều người theo đuổi như vậy, nhưng bây giờ lại biến mình thành dáng vẻ như hiện tại, bà nhìn mà thấy đau lòng.”

Vành mắt Tống Văn Mạn đỏ hoe: “Bây giờ ông nội con cũng về nhà rồi, mà cha con đi công tác ở tỉnh kế bên, chắc chắn hôm nay không về kịp, trong nhà ngay cả một người nói giúp mẹ con cũng không có. Không được, hôm nay ta có liều cái mạng già này cũng không thể để mẹ con chịu ủy khuất được! Cùng lắm thì bà dẫn con gái của mình về!”

Nói xong, bà đi thẳng đến đại sảnh.

Tiết Tịch: “.....”

Bà ngoại nghe con nói đã có được không?

Cô bất đắc dĩ đi theo sau Tống Văn Mạn, nhanh chóng lấy lá trà trong balo ra, cầm trong tay.

Tống Văn Mạn muốn xem là cái gì, nhưng trong phòng khách lại truyền đến tiếng trách móc của Tiết lão phu nhân: “Diệp Lệ, cô chính là tội nhân của Tiết gia chúng tôi!”

Tiết Tịch cau mày, Tống Văn Mạn cũng không để ý nữa, hai người bước nhanh tới phòng khách.

Người giúp việc đều đứng ở phòng ăn, cố nghiêng cổ ra phòng khách để hóng chuyện.

Trong phòng khách, Tiết lão gia và Tiết lão phu nhân ngồi trên ghế sopha, trên mặt Tiết lão gia đầy âm u, mà Tiết lão phu nhân lại có vẻ mặt xem kịch vui.

Diệp Lệ đứng trước mặt hai người, bị mắng không ngóc đầu lên được, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má.

“Cô khóc cái gì chứ?” Tiết lão phu nhân tiếp tục mắng: “Trừ khóc ra, cô còn làm được cái gì chứ? Diệp Lệ, cô có biết hạng mục này đối với công ty quan trọng như thế nào không?”

Diệp Lệ không nó lời nào, cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên: “Ba mẹ, lần này là con không đúng, con sẽ chịu phạt.”

Chuyện đến mức này, có chối cãi nữa cũng vô dụng.

Diệp Lệ biết, lão gia coi trọng nhất là thể diện, lần trước giúp bà là vì cái tát của lão phu nhân đã quá phận, làm ảnh hưởng đến thể diện của Tiết gia, chứ không phải lão gia thiên vị bà.

Lão phu nhân nói thẳng: “Được, vậy lấy gia pháp ra đây!”

Hai chữ gia pháp vừa được nói, cơ thể Diệp Lệ đã run rẩy.

Tiết lão phu nhân nói tiếp: “Diệp Lệ à, không phải ta cố tình nhằm vào cô, lỗi lớn như vậy, nếu như xử phạt qua loa, Tiết gia còn uy tín gì để nói chứ? Tôi phạt như vậy ông không có ý kiến gì chứ?”

Tiết lão gia nhíu mày, gật đầu.

Sau khi ông gật đầu, thím Tôn đã chuẩn bị xong thước từ sớm đang chậm rãi cầm lại.

Sau khi thấy cây thước to như vậy, con ngươi Diệp Lệ co lại, hai vai không ngừng run rẩy.

Cây thước này là do thép nguyên chất tạo thành, đánh vào người rất đau, Tiết Thịnh đã nói, chỗ bị cây thước này đánh vào có thể bị sưng một tháng!

Trong mắt lão phu nhân lóe lên tia sáng.

Hôm qua dám làm bà mất mặt, hôm nay sẽ trả lại hết cho cô ta!

Bà nhìn thím Tôn gật đầu, thím ấy lập tức vung cây thước lên, hướng về lưng Diệp Lệ mà đánh.

“Dừng lại!”

Tống Văn Mạn ôm lấy Diệp Lệ, tức giận nhìn Tiết lão phu nhân: “Thời đại gì rồi, lại còn dùng gia pháp? Đây là các người dùng hình phạt không có thật, là phạm pháp! Nếu bà dám đánh con gái tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát!”

Tiết lão phu nhân nhướng mày, chế nhạo nói: “Nhà giàu có thế gia ai không có một chút phép tắc, bà thông gia à, đây là chuyện của Tiết gia chúng tôi, tôi khuyên bà đứng sang một bên để tránh bị thương.”

Tống Văn Mạn không chút sợ hãi, nhìn chằm chằm thím Tôn: “Được, vậy bà cũng đánh tôi đi, đường đường là Tiết gia mà khi dễ người già yếu, tôi xem danh tiếng của các người tốt thế nào?”

Tiết lão phu nhân hơi nâng cằm, trong giọng nói có chút xem thường: “Được, nhà các người cưng chiều con gái, không chịu được nề nếp của Tiết gia, vậy bà dẫn con gái của mình về đi!”

Tống Văn Mạn kéo Diệp Lệ: “Đi thì đi! Diệp Lệ, Tiết Tịch, đi về với bà!”

Lại thấy bà im lặng không nói chuyện.

Diệp Lệ không nỡ bỏ Tiết Thịnh…. Ông là một người hơi bảo thủ, không quản được việc lặt vặt trong nhà nhưng ông lại là một người chồng tốt.

Mấy năm nay, Tiết lão phu nhân nhiều nhất là châm biếm cô vài câu, không có thật sự xúc phạm cô, cũng là nhờ có Tiết Thịnh.

Một bên là mẹ ruột, một bên là vợ, ông có thể làm được như vậy là rất tốt rồi.

Mà Tiết lão phu nhân tát bà một cái, là chuyện quá đáng nhất trong mấy năm nay, sau đó ông cụ ra mặt giúp bà, chuyện gì xảy ra trong đó, Tiết Thịnh không có kể công lao, nhưng bà biết là ông đã nói gì đó với lão gia.

Giống như bây giờ, điện thoại cố định trong nhà và điện thoại của lão gia liên tục vang lên, là vì Tiết Thịnh ở xa không về được nên đang điên cuồng gọi điện thoại….

Ông luôn dùng cách của mình im lặng bảo vệ bà.

Bây giờ, con gái đã quay lại, Tiết Thịnh cũng tới thời điểm quan trọng thay lão gia quản lý công ty, nếu bà về nhà mẹ đẻ, ngày hôm sau sẽ có tin đồn Tiết Thịnh ly hôn!

Cái này đối với danh tiếng của ông thật sự không tốt!

Nhiều năm nay chú hai vẫn luôn muốn thay thế vị trí của Tiết Thịnh, bà không thể cho chú ấy cơ hội được.

Nghĩ tới đây, Diệp Lệ buông tay Tống Văn Mạn ra: “Mẹ, con không đi.”

Tống Văn Mạn gấp đến nỗi muốn đánh bà: “Diệp Lệ! Sao con cứ bướng bỉnh như vậy!”

Thái độ Diệp Lệ cương quyết, muốn nói cái gì đó, đột nhiên thấy trong tay Tống Văn Mạn cầm thứ gì đó, vẻ mặt bà sửng sốt, hộp nhỏ tinh xảo này là hộp đựng trà...

Bà ngạc nhiên cầm hộp mở ra xem, khi thấy lá trà bên trong thì sợ ngây người: “Đại Hồng Bào?”

Đột nhiên tình hình thay đổi, mọi người đều có chút mơ hồ.

Vốn Tiết lão phu nhân nghĩ rằng mình đã nắm chắc chiến thắng trong tay rồi, nhưng cô ta thật sự mua được trà? Làm sao có thể chứ! Bà dứt khoát la to: “Trà này là giả? Muốn cầm trà giả tới lừa mọi người sao?”

Tiết lão gia bước lên, vẻ mặt mơ màng bảo Diệp Lệ đưa trà trong tay cho ông, cẩn thận nhấp một chút, không thể tin được kết luận: “Là thật.”

Hơn nữa chỉ nhìn hộp trà, thì so với cái của ông chất lượng tốt hơn nhiều!

Ông ngạc nhiên nhìn Tống Văn Mạn, kích động hỏi: “Trà này bà mua được ở đâu?”