Editor: Coral
Tiết Tịch đổi dép, định về phòng của mình, Diệp Lệ mặc một bộ váy liền màu tím, lộ vài phần khí chất tao nhã đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy cô cười dịu dàng rồi vẫy vẫy tay.
Chờ Tiết Tịch đi tới phòng ăn, lúc này mới cầm một cái chén tinh xảo đưa cho cô, thấp giọng nói: “Tịch Tịch, con có đói không? Tổ yến này mới được nấu cách thủy, có thêm mật ong với sữa tươi, con ăn trước một chút đi.”
Thấy thái độ của Diệp Lệ, ánh mắt của Tiết Tịch cũng trở nên dịu dàng, cô cầm uống một ngụm, hơi tanh nhưng kết hợp sữa tươi và mật ong nguyên chất, tạo nên một vị ngọt ngào.
Cô đang định uống hết, thì một giọng điệu trách cứ từ cầu thang truyền tới: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi! Không thấy Dao Dao đã khóc thành như vậy rồi hay sao?”
Diệp Lệ bị dọa sợ, cơ thể hơi căng ra, nịnh nọt nói: “Mẹ, trẻ nhỏ thôi mà, có lúc không thoải mái là rất bình thường, con đi cùng mẹ tới khuyên Dao Dao…..”
Nói xong đi vòng qua Tiết Tịch, đang định lên lầu thì Tiết lão phu nhân dừng lại, nhìn Tiết Tịch một cách không thiện ý, đến khi nhìn thấy chén trong tay cô, đôi mắt trợn to, nổi giận nói: “Ai cho mày ăn tổ yến? Cái này là nấu cho Dao Dao ăn!”
Diệp Lệ vội vàng giải thích: “Mẹ, con biết, của Dao Dao còn đang giữ ấm ở trong nồi, hôm nay con nấu hai phần, con sẽ đưa phần khác cho Dao Dao ngay….”
Tiết Dao có thói quen mỗi ngày ăn một phần tổ yến.
Diệp Lệ nghĩ đều là con cháu của Tiết gia, cho nên Tiết Tịch mỗi ngày ăn một phần cũng không sao, nhưng không ngờ vừa nói xong lão phu nhân đã nổi giận: “Dao Dao ăn tổ yến, là vì mỗi ngày phải học tập mệt mỏi, nên cần phải bồi bổ tốt một chút, còn Tiết Tịch là óc heo, cho nó ăn cũng lãng phí! Sau này không được nấu cho nó ăn nữa!”
Diệp Lệ nghe thấy thế sợ tới ngây người.
Đối với Tiết gia mà nói, tổ yến là món ăn bình thường, có lúc còn nấu nhiều hơn chút, cho người làm trong nhà ăn cùng ăn.
Bà không thể tưởng tượng được, lão phu nhân lại đối xử hà khắc với Tiết Tịch như vậy!
Tiết Tịch nhìn tổ yến trong tay mình một chút, cô đối với những thứ này cũng không có ham muốn gì, dù sao ở trong cô nhi viện, chỉ cần có cái ăn no bụng là được.
Cô đặt chén lên bàn ăn, chuẩn bị lên lầu.
Lúc này, lão phu nhân lại chắn trước mặt cô: “Còn nữa, có phải mày làm Dao Dao khóc không?”
Diệp Lệ khoát tay: “Sao có thể chứ, Tịch Tịch con bé…..”
Chưa nói xong, đã nghe cô “Ồ” một tiếng, đang nói thì bị chặn lại, bà cùng lão phu nhân nhìn về phía Tiết Tịch.
Tiết Tịch dứt khoát cũng không đi, trong mắt cô dường như được che phủ một tầng sương mù dứt khoát nhìn về phía Tiết lão phu nhân: “Hình như thật sự là vậy.”
Tiết lão phu nhân tỏ vẻ ghét bỏ: “Tao biết ngay mà! Mày bị thần kinh à, nói xem, mày đã làm gì Dao Dao? Tại sao con bé lại khóc?”
Tiết Tịch im lặng hai giây: “Có lẽ bởi vì, thành tích của cháu tốt hơn cô ta chăng?”
“.....Cái gì?”
Tiết lão phu nhân sửng sốt, tưởng mình nghe nhầm… Thành tích của nó tốt hơn của Dao Dao? Chuyện này sao có thể chứ!
Tiết Tịch nhẹ nhàng lôi balo từ đằng sau, lấy phiếu điểm từ trong ra đưa cho Tiết lão phu nhân.
Tiết lão phu theo bản năng nhận lấy, phía trên là kết quả của tất cả các môn.
Toán: 150 điểm.
Khoa học tự nhiên tổng hợp: “288 điểm.
Tiếng Anh: 150 điểm.
Ngữ Văn: 102 điểm.
Bình thường Tiết lão phu nhân thường khoe khoang thành tích của Tiết Dao với người khác, nên đương nhiên biết điểm số này đại diện cho cái gì, bà không tin nổi nhìn về đứa cháu gái trong ấn tượng của mình “vừa đần vừa ngốc” này.
Tiết Tịch nhón chân khẽ dừng lai ở bàn ăn, động tác nhanh chóng kéo lấy một cái ghế đến trước mặt, sau đó cô đè vai Diệp Lệ để cho bà ngồi xuống, lúc này mới bình tĩnh nhìn về phía lão phu nhân: “Bà nội, bây giờ người nên nói một lời xin lỗi.”
Xin lỗi…….
Tiết lão phu nhân bất ngờ, nghĩ tới lời hôm qua cô nói: “Đừng hòng.”
“Thành tích của con tốt hơn Tiết Dao, bà nội chỉ cần xin lỗi mẹ con là được rồi.”
Mặt Tiết lão phu nhân đỏ lên, cơ thể hơi run run.
Bắt bà phải xin lỗi vị con dâu luôn bị bà coi thường này? Hơn nữa còn ở trước mặt người giúp việc, không thể nào!
Tiết lão phu nhân nhíu nhíu đôi lông mày, đột nhiên che ngực: “Ôi, ôi……..”
Thím Tôn bên cạnh cũng bước lên cùng phối hợp: “Lão phu nhân, có phải bệnh tim của ngài lại tái phát không, để tôi đỡ ngài lên phòng nghỉ ngơi.”
“Được…”
Tiết lão phu nhân được thím Tôn đỡ, chật vật chạy trốn khỏi phòng ăn.
Tiết Tịch: “......”
Cho đến tận bữa cơm chiều, Tiết lão phu nhân mới xuống lầu cùng Tiết Dao.
Hôm nay lão gia Tiết Thịnh Cường cuối cùng cũng thu mua xong dự án, trở về nhà ăn cơm cùng mọi người, cho nên hiếm khi trên bàn cơm thấy được sự ngay ngắn như vậy.
Tiết Tịch ngồi bên cạnh Tiết Dao, lần đầu tiên thấy ông nội trên danh nghĩa kia.
Tiết Thịnh Cường thuộc kiểu người tương đối bảo thủ, cho dù bảy mươi tuổi, giọng nói vẫn vang như chuông đồng đầy uy nghiêm, đầu tiên ông quan sát Tiết Tịch một chút, sau đó thái độ không rõ rang, gật gật đầu nói: “Trở về là tốt rồi.”
Đồng thời, ông lướt nhanh qua những người còn lại, nhìn thấy Tiết Dao hai mắt đỏ ửng không nói chuyện, ngược lại nhìn về phía lão phu nhân, thản nhiên hỏi: “Mấy ngày nay, trong nhà không có chuyện gì chứ?”
Tiết lão phu nhân trả lời: “Không có việc gì.”
“Bà chắc chắn?”
Lão phu nhân sửng sốt, có chút không hiểu gì.
Tiết Thịnh Cường nhìn chằm chằm bà: “Có phải bà quên xin lỗi Diệp Lệ rồi không?”
Một câu nói đã làm cho cơ thể lão phu nhân căng cứng, giống như giây tiếp theo sẽ hất tung bàn ăn lên vậy.
Làm sao Tiết Thịnh Cường biết chuyện này?
Lão phu nhân siết chặt nắm tay, chỉ cảm thấy một loại nhục nhã trước nay chưa từng có xông thẳng lên đầu, bà không dám cãi lại lão gia, chỉ có thể không cam lòng nhìn về phía Diệp Lệ: “Chuyện là hôm đó, tôi không nên đánh cô.”
Diệp Lệ nhìn ánh mắt phẫn nộ của lão phu nhân mà trong lòng hoảng sợ.
Bà biết, lần này cuối cùng cũng chọc giận lão phu nhân rồi.
Nhưng bà không thể chùn bước, trước đây nhẫn nhìn bằng mọi cách là vì không muốn để Tiết Thịnh bị kẹp ở giữa, nhưng bây giờ, bà có Tiết Tịch nên phải ở phía trước che chở cho cô.
-
-
Sáng sớm hôm sau Tiết Tịch vừa mới rời giường, Diệp Lệ hớn hở tới gõ cửa: “Tịch Tịch, bà ngoại của con tới rồi!”
Lúc hai người xuống lầu, Tiết Tịch thấy một bà cụ tóc hoa râm, đang thận trọng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Bà mặc một bộ quần áo theo phong cách cổ xưa, trên gương mặt mang theo ý cười nhìn rất ôn hòa.
Tiết lão phu nhân ngồi đối diện, bộ dáng tỏ vẻ khinh thường.
Bà cụ Diệp tên Tống Văn Mạn, thấy Tiết Tịch thì kích động đứng lên, bàn tay già nua nhưng ấm áp dùng sức cầm tay cô, vành mắt đỏ hoe nói: “Cháu ngoan, cuối cùng cũng tìm được con rồi!”
Diệp Lệ giới thiệu với Tiết Tịch: “Bà ngoại con không ở Tân Thành, vốn cuối tuần định dẫn con đi thăm họ, kết quả bà ngoại con sau khi nghe nói tìm được con rồi thì vội vã tới đây!”
Tiết Tịch “À” một tiếng, nhìn về phía Tống Mạn Văn, lanh lợi gọi: “Bà ngoại.”
“Ôi!”
Ba người vừa nói chuyện, đột nhiên Tiết lão phu nhân mở miệng: “Diệp Lệ, người làm trong nhà không biết khẩu vị của mẹ cô, cô tự mình đi pha trà đi.”
Diệp Lệ vừa mừng vừa lo, gật đầu: “Dạ.”
Lúc bà bước tới tủ trà, Tiết lão phu nhân liếc mắt nhìn thím Tôn, thím ấy còn gật đầu lại với bà.
Tiết Tịch chậm chạp nhận thấy có điều không bình thường, thì đã nghe thấy tiếng kêu của Diệp Lệ đã truyền tới!