Mỗi Ngày Bị Ép Hẹn Hò Cùng Lão Đại

Chương 8: Đứng Nhất Lớp

Editor: Coral

Lúc thầy Lưu đi vào lớp, chuông vào học còn chưa vang lên.

Ông đem một xấp bài thi rất nặng đặt trên bục giảng: “Đại diện lớp, lên phát bài thi.”

Nhất thời trong phòng học cực kỳ im lặng, Tiết Tịch ngồi ở hàng cuối cùng, thấy các học sinh khác đều ngẩng đầu lên, chờ đại diện lớp lần lượt phát bài thi tới, tiếng thở dài, tiếng kinh ngạc, vui mừng không ngừng vang lên khắp cả lớp.

Đại diện lớp Chu Chấn nhìn thư sinh ốm yếu, đeo một cặp kính rất nặng, đi tới bên cạnh Tiết Dao, đưa bài thi cho cô.

Có người hiếu kỳ hỏi: “Bao nhiêu điểm?”

Tiết Dao nhìn điểm, trong giọng nói mang theo vẻ ung dung kiêu ngạo: “127 điểm.”

“Bài thi khó thế này, mà thi được điểm cao vậy.”

Tiết Dao tỏ vẻ khiêm tốn: “Nào có, tớ còn kém hơn Phạm Hãn một chút mà.”

“Sao có thể so với Phạm Hãn chứ? Từ nhỏ cậu ấy đã đoạt giải thưởng toán học rồi! Cho dù vậy thì cậu và cậu ấy vẫn đúng là trời sinh một đôi, thành tích đều tốt như nhau…”

Tiết Dao như đã sớm thành thói quen, khi nghe những lời khen ngợi và hâm mộ xung quanh, cô hơi nâng cằm, không tự chủ được nhìn về phía cuối lớp.

Tiết Dao giả vờ mở miệng: “Chu Chấn, mau xem chị họ tớ thi bao nhiêu điểm đi?”

Chu Chấn tìm trong xấp bài thi nhưng không thấy tên Tiết Tịch, mà lại thấy được tên của Phạm Hãn trước, cậu vội vàng rút ra, chuẩn bị đưa cho Phạm Hãn….

Trên bục giảng thầy Lưu đã nói: “Cuộc thi toán lần này, cả năm lớp mà chỉ có một người cao điểm nhất, đang ở lớp chúng ta!”

“Ồ!”

“Điểm của Phạm Hãn cũng trâu quá đi?”

Mọi người sợ hãi than một tiếng, Phạm Hãn thì im lặng thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra đề thi hôm qua có vài câu hắn cũng không chắc chắn, bây giờ xem ra là đúng hết rồi…

“Phạm Hãn, chúc mừng cậu! Cậu thật lợi hại!”

Bên tai, truyền đến tiếng chúc mừng của Tiết Dao.

Phạm Hãn mỉm cười nhìn về phía cô.

Hôm qua sau khi hắn về nhà mới biết, hôn thê đã được đổi thành Tiết Dao, mới thở phào nhẹ nhõm. Người như hắn, thì chỉ có người con gái ưu tú nhất mới xứng đôi!

127 điểm…. Ừ, miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được!

Lúc này, Chu Chấn đã cầm bài thi để lên trước bàn hắn.

Phạm Hãn nhìn vào ô điểm theo bản năng. Ngay lập tức, nụ cười trên mặt bị đông cứng lại: “138 điểm? Có chuyện gì xảy ra thế này? Cậu đưa nhầm bài thi à?”

Trong khi bọn họ đang thắc mắc, thì thầy Lưu thở dõng dạc nói tiếp: “Chúc mừng bạn Tiết Tịch! Kiến thức Toán học của bạn ấy vô cùng vững, đề thi lần này rất khó, không ngờ thành tích của bạn ấy lại tốt như vậy! Cao hơn người đứng thứ hai là Phạm Hãn rất nhiều!”

Thầy giáo vừa nói xong, mọi người trong phòng học giống như bị nhấn nút tạm dừng, chớp mắt không còn một tiếng động!!

Khoảng hai mươi giây sau, mọi người mới đồng loạt quay đầu nhìn người con gái ngồi ở bàn cuối cùng kia.

Phạm Hãn không thể tin quay đầu kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy cô gái chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhàn nhạt chậm rãi dừng lại chỗ cậu. Rất nhanh, cô nhẹ nâng khóe môi, kéo ra một nụ cười đầy ẩn ý, môi cô mấp máy, khẽ nói: “Tạm được.”

Trong thoáng chốc, mặt Phạm Hãn nóng bừng lên, như bị ai đó tát mạnh một cái!!

Tiết Dao ở bên cạnh cũng sững sờ, trong đầu chỉ có một câu nói: “Làm sao có thể! Làm sao có thể như thế được chứ!”

…….

“Tan học!”

Thầy Lưu chữa xong hết bài mới ra khỏi lớp.

Ông vừa mới bước ra khỏi cửa, trong phòng học ngay lập tức bùng nổ.

“Kít!”

Âm thanh tiếng ghế di chuyển vang lên, người ngồi bàn phía trước quay lại, dựa vào bàn Tiết Tịch giống như không xương, bắt chuyện: “Này, cậu tên là Tiết Tịch đúng không? Tớ là Tần Sảng!”

Cô gái có mái tóc màu hồng, trên mặt được trang điểm rất đậm trông hơi khoa trương, giống như nhân cách thứ hai vậy, cô nhai kẹo cao su, nói xong còn thổi ra một cái bong bóng.

Tiết Tịch tò mò nhìn cô một lát, trả lời: “Xin chào.”

Thấy cô trả lời, Tần Sảng lấy điện thoại di động ra, cái miệng nhỏ nhắn nói không ngừng: “Bây giờ bài đăng trong trường chúng ta cũng đang thảo luận về việc Phạm Hãn không giữ được hạng nhất! Ha ha, từ lâu tớ đã nhìn không vừa mắt Phạm Hãn và Tiết Dao rồi, cả ngày cứ ngẩng cao cổ như thiên nga, không phải chỉ là thành tích tốt chút thôi sao, có gì tốt mà kiêu ngạo chứ?”

Tiết Tịch: “....À.”

Thì ra là người thích thao thao bất tuyệt, đây là ấn tượng đầu tiên của cô về Tần Sảng.

(*Thao thao bất tuyệt: (nói hoặc viết) liên hồi, hết cái này sang cái kia, tưởng như không bao giờ dứt.)

Tần Sảng vốn chẳng để ý việc cô thờ ơ không trả lời, tự mình nói tiếp: “Tớ nghe nói Phạm gia nghĩ cậu thành tích kém, cho nên đã từ hôn với cậu? Cuối kỳ cậu có thể đứng nhất nữa không? Như vậy mới coi như tát vào mặt hắn một cái thật mạnh!”

“...........” Còn rất nhiều chuyện.

Tiếp theo là tiết Ngữ Văn, Tiết Dao là đại diện môn nên đi phát bài thi, phản ứng đầu tiên của cô là tìm kết quả của Tiết Tịch, sau khi nhìn đến số điểm phía trên, cả người thở phào nhẹ nhõm.

Cô cố ý đi lại, định đem bài thi đưa cho Tiết Tịch, đúng lúc nghe được những lời này của Tần Sảng.

Tiết Dao nói: “Phạm Hãn không chỉ giỏi riêng Toán, thành tích các môn của cậu ấy cũng rất giỏi.”

Nói xong, cô đưa bài thi Ngữ Văn cho Tiết Tịch: “102 điểm, chị họ, chị học lệch môn nghiêm trọng như vậy à, một môn thua Phạm Hãn 30 điểm, như vậy sao còn mong đứng nhất chứ? Đừng có nằm mơ!”

“Bốp!”

Tần Sảng thôi bể cái bong bóng thứ hai, cô nghiêng đầu nhìn về phía Tiết Dao: “Tiết Tịch có thi tốt hơn Phạm Hãn hay không tớ không biết, nhưng chắc chắn điểm cao hơn cậu, cậu kiêu ngạo cái gì chứ?”

Tiết Dao bị chặn họng, một lúc sau mới trả lời một cách mỉa mai: “Bản thân mình đứng nhất từ dưới lên, tất nhiên là cậu không kiêu ngạo rồi.”

“Không.” Tần Sảng cười ha hả nói: “Tớ tự hào mình đứng nhất từ dưới lên.”

Tiết Dao: “.....”

Cô thở phì phò xoay người bỏ đi.

Kiểm tra hôm qua, các giáo viên chấm bài suốt đêm qua, hôm nay mỗi người lại thống kê, buổi chiều đợi tới lúc tan học, cuối cùng mới thống kê xong thứ hạng.

Sau khi bảng điểm được dán trên vách tường, tan học mọi người đều chen vào lại đó.

Tiết Tịch không đi xem, đối với cô thành tích này cũng không quan trọng, cô đeo balo lên dẫn đầu đi ra cửa.

Trong phòng học, Phạm Hãn và Tiết Dao vẫn chưa rời đi, họ dọn dẹp tập sách cho vào balo rồi nhìn về phía trước, hai người họ ỷ mình thanh cao, chẳng đáng để chen chúc với một đám người, nhưng lần này lại đặc biệt muốn biết thứ hạng.

Đợi mọi người đi gần hết, Phạm Hãn mới đi lại, tầm mắt của cậu, trực tiếp dừng lại ở vị trí hàng thứ nhất bên trái, bình thường vẫn luôn là vị trí của cậu, bây giờ lại bị đổi.

Phạm Hãn ngây ngẩn cả người.

Còn Tiết Dao bên cạnh lại sắp điên rồi….

Sáu giờ rưỡi tối, xe lái vào cửa chính của Tiết gia.

Xe vừa dừng lại, Tiết Tịch đang định mở cửa xuống, thì một giọng nói sắc bén truyền tới: “Cô rất vui à?”

Tiết Tịch hơi sững sờ, đã thấy vành mắt Tiết Dao đỏ bừng, chứa đầy nước mắt trong đó, cô la to: “Cô giả vờ mình là một kẻ ngốc, khiến cho tôi và Phạm Hãn xấu hổ, cô vừa lòng chưa?”

Tiết Tịch ngạc nhiên.

Đầu óc người này bị bệnh à?

Cô chưa kịp nói gì thì Tiết Dao đã đẩy cửa xe ra, khóc chạy vào biệt thự.

Đến lúc Tiết Tịch xuống xe đi vào phòng khách, thì nghe thấy giọng lão phu nhân thiết tha nói: “Dao Dao, con làm sao vậy?”

Tiết Dao không nói chuyện, khóc lóc chạy lên lầu khóa trái cửa phòng lại.

Tiết lão phu nhân ở ngoài cửa sốt ruột đến mức xoay vòng vòng: “Có chuyện gì thế này? Đang yên đang lành khóc lóc cái gì chứ….”

“Đúng rồi, hôm nay có kết quả, có phải Tiết Tịch thấy con thi tốt nên ghen tỵ mà bắt nạt con không?”

Tiết Tịch vừa đi tới: “.....”