Editor: Thái Hy
Tháng tám, mặt trời chiếu đỉnh điểm, không khí oi bức khó chịu.
Trước cửa cô nhi viện.
Một người phụ nữ trung niên nhan sắc được chăm sóc rất tỉ mỉ, khóc đến đỏ cả mắt, đứng không vững, thân hình mảnh mai một nửa dựa vào người chồng: “Đứa con gái đáng thương của chúng ta đây sao?”.
Người đàn ông hai mắt cũng đỏ hoe, gật đầu: “Đúng.”
Tiết Thịnh và vợ là Diệp Lệ là thanh mai chúc mã, tình cảm rất thắm thiết, sau khi kết hôn sinh được một bé gái nhưng lại bị thất lạc, tìm suốt mười tám năm, căn bản ông ấy cũng không còn hy vọng gì, thật không ngờ tới, cuối cùng lại tìm thấy ở cô nhi viện.
Cô đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, mặc bộ quần áo thể thao sạch sẽ màu xanh, phía sau mái tóc buộc đuôi ngựa đen nhánh, ngũ quan tinh sảo trên khuôn mặt trắng như sứ, đôi mắt phượng xinh đẹp lẳng lặng đang nhìn họ, ánh mắt mờ mịt, mang theo sương mù.
So với cảm xúc kích động của hai người, xem ra cô có chút.... bình tĩnh.
Tiết Thịnh sững sờ.
Hai người lại gần, viện trưởng đem cô gái đẩy tới trước mặt hai người: “Tiết tiên sinh, Tiết phu nhân, đây là Tiết Tịch.”
Lại quay sang nói với cô gái: “Tịch Tịch, đây là ba mẹ của con, bọn họ đến để đón con về nhà.”
Tiết Tịch nghe thấy thế, cuối cùng cũng di chuyển ánh mắt, dừng lại trên người Diệp Lệ.
Người phụ nữ cảm thấy kích động, vừa kìm nén vừa mong đợi nhìn cô, môi run run muốn bắt chuyện, rồi lại cẩn thận sợ cô kháng cự.
Nửa ngày, Tiết Tịch mới chậm rãi mở miệng: “Xin chào.”
Thái độ xa cách mang theo một chút hờ hững.
Diệp Lệ không nhận thấy sự khác thường nào, kiềm chế không được ôm chặt lấy cô, khóc rống lên: “Con gái, cuối cùng mẹ cũng tìm thấy con rồi! Mấy năm nay con phải chịu khổ rồi.”
Cơ thể mềm mại ấm áp ép sát, làm cho thân hình Tiết Tịch cứng ngắc, cô vẫn không quen thân thiết với người khác như vậy.
Nhưng lại có chút không đành lòng đẩy ra.
Đang lúc bối rối, cô nhìn thấy người đàn ông ra hiệu cho viện trưởng, hai người ra xa hơn một chút, Tiết Thịnh cố gắng nói nhỏ để cô không nghe thấy, hỏi: “Viện trưởng, chỗ này của Tiết Tịch sẽ không bị....”
Ông ta chỉ vào đầu.
Viện tưởng vội vàng mở miệng: “Không có, Tiết Tịch rất thông minh, cực kỳ thông minh, là thiên tài của viện chúng tôi, đứa nhỏ này chỉ say mê học tập, nên về mặt giao tiếp có chút phản ứng hơi chậm một chút.”
Thiên tài?
Tiết Thịnh không quá để bụng, có điều không ngốc là tốt rồi.
Ông nhẹ nhàng thở ra, chờ sau khi Diệp Lệ khôi phục lại cảm xúc, mấy người cùng nhau lên xe về nhà.
Tiết Tịch lẳng lẳng nhìn quang cảnh bên ngoài qua cửa kính xe, trên ngã tư đường hỗn tạp, cánh cửa của cô nhi viện kia nhìn lại có chút cũ kĩ, xe chầm chậm lùi lại phía sau, tiến thẳng ra đến đường cái, sẽ không bao giờ gặp lại nữa, giống như cơn gió thoảng, đến rồi lại đi.
Mấy người họ cũng không biết, sau khi bọn họ đi, một chiếc xe sang trọng màu đen chậm rãi đỗ tại cửa cô nhi viện.
Có hai người ngồi bên trong xe.
Lái xe quay đầu: “Hướng thiếu, chúng ta tới chậm một bước.”
Người đàn ông phía sau dáng người thẳng tắp, hàm dưới kiên nghị. Cộng thêm ánh sáng mờ mịt bên trong xe, làm cho ngũ quan hoàn mỹ của hắn giống như bao phủ một lớp sương.
Giờ phút này, đôi đồng tử trong cặp mắt sắc bén của hắn khiến cho người khác trong lòng rét run, không dám nhìn thẳng.
Đôi tay thon dài hiện rõ từng khớp xương của Hướng Hoài nhẹ nhàng gõ lên tay vịn, lạnh lùng nhắc nhở nói: “Ở bên ngoài, đổi cách xưng hô.”
Lái xe vội vàng đổi giọng: “Vâng, lão đại.”
Hắn không nắm được tâm tư của vị này, xin chỉ thị nói: “Hay là chúng ta trực tiếp tới Tiết gia cướp người?”
Tuy rằng địa vị Tiết gia không thấp, gần như đứng đầu ở Tấn Thành, nhưng cũng không thể so sánh được với vị này.
Cũng không nghĩ đến người đàn ông thoáng dừng lại, nói một câu: “Không vội.”
Lái xe sửng sốt, điều tra lâu như vậy, mãi mới tìm được cô gái này, ngược lại bây giờ lão đại lại không vội?
Trong lúc đang suy nghĩ, nghe được mệnh lệnh của hắn: “Chuyện của cô ấy, tự tôi sẽ có cách giải quyết.”
Đôi lời tác giả:
“Lại gặp mọi người trong cuốn sách mới! Tôi đã viết rất nhiều bản nữ chủ hoạt bát đáng yêu cùng nam chủ âm trầm phúc hắc, cũng viết rất nhiều bản gặp lại chuyện xưa, quyển này chúng ta sẽ có phong cách mới! Nói thật, tôi cũng có chút lo lắng, không biết các bạn có thích không, nhưng 10 năm viết văn, vẫn muốn viết lại một chuyện xưa, 10 năm, cuối cùng năm nay cũng có thể hạ bút, tôi rất tâm huyết, hy vọng nhận được sự ủng hộ của mọi người. Sau quyển sách này thì sẽ: “Học tập thật tốt, tiến bộ mỗi ngày.” Ha Ha, lão đang lái xe, có ai hiểu?”