Ánh mặt trời vừa vặn từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, chiếu tới tủ đầu giường và ghế dựa nằm cạnh giường.
Lâm Xuân Chu nâng sách trong bàn tay, lẳng lặng ngồi bên giường bệnh lật sách xem, hàng lông mi khẽ rung động theo sự chuyển động của đôi mắt, rất nhanh đã đọc xong một tờ.
Anh vừa định lật sang trang khác thì cửa phòng truyền tới tiếng động. Ngay sau đó, Cố Ưu đẩy cửa ra, hướng anh chào một tiếng, khẽ kéo cửa.
“Vất vả cho anh quá, tôi đến thăm giáo sư Lí.” Cố Ưu mặc áo freesize, cổ tay áo dài tới đầu ngón tay. Cô cúi người, cúi người cực thấp, mặt hướng về giáo sư Lí, tư thế này lộ ra điểm cổ quái, “Bác sĩ có nói khi nào thì thầy ấy sẽ tỉnh không?”
Lâm Xuân Chu hơi nhíu mày, khép sách lại, đứng khỏi ghế ngồi: “Không có, bác sĩ nói hiện tại ngoại trừ việc giáo sư Lí dựa vào chính mình, không ai có thể giúp được chú ấy cả.” Anh dịch chăn cho giáo sư Lí, chỉ vào cái ghế mà mình vừa ngồi nói, “Ở đây có ghế này, cô ngồi đi.”
Cố Ưu vì động tác của anh không thể không lùi sang một bên: “Không cần, anh ngồi đi, tôi chỉ qua thăm một chút thôi.”
Trong phòng bệnh nhất thời không có tiếng nói chuyện, Lâm Xuân Chu đành phải tìm đại một đề tài nào đó, hỏi: “Gần đây có bận lắm không?”
Cố Ưu luôn dùng ánh mắt thâm tình chân thành nhìn giáo sư Lí, lúc này bị anh làm gián đoạn, có chút bất mãn kéo kéo khóe miệng nở nụ cười.
“Không bận, tôi từ chức rồi.”
Lâm Xuân Chu sửng sốt: “Từ chức rồi?”
Lúc này, di động của Lâm Xuân Chu vang lên. Cố Ưu quan sát anh, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn anh.
Trong lòng Lâm Xuân Chu cảm thấy vô cùng quái dị nhưng lại không nói rõ được là quái dị ở chỗ nào. Anh nói xin lỗi với Cố Ưu, nghe điện thoại trước mặt cô.
“Alo?”
Bên kia truyền tới thanh âm của Hàn Chương: “Cố Ưu có ở đó không anh?”
Mặc dù Lâm Xuân Chu không hiểu tại sao vừa mở miệng Hàn Chương đã nhắc tới Cố Ưu nhưng dựa theo giọng điệu vô cùng lo lắng của đối phương cùng với cử chỉ kì quái của Cố Ưu hôm nay, trong tiềm thức anh cảm thấy có chuyện gì đó không đúng.
“Hôm nay anh không đi đón em được đâu, anh còn đang ở bệnh viện.” Anh không trả lời vào thẳng vấn đề, vẻ mặt cũng rất tự nhiên, thậm chí còn mang theo ý cười.
Hàn Chương rất nhanh đã hiểu ý anh, y hạ giọng nói: “Có phải cô ta đang ở bệnh viện đúng không? Đừng để cô ta tới gần giáo sư Lí, cô ta là kẻ sau màn của Thất đại tội. Thẩm Khâu, Chu Dương còn có La Tĩnh đều là bệnh nhân của cô ta! Bọn em tìm được Mạc San đang mất tích ở nhà cô ta, trong phòng ngủ của cô ta để một dàn tế đàn ngôi sao 6 cánh, hơn nữa có thể cô ta chính là người đã gϊếŧ mẹ mình đó!”
Lâm Xuân ừm mấy tiếng: “Anh biết rồi, anh sẽ về nhanh thôi.”
Anh vừa nghe điện thoại vừa thản nhiên đi về phía Cố Ưu, mới đi được 2 bước, Cố Ưu bỗng mở miệng: “Trước kia tôi rất hâm mộ anh, mặc dù trong nhà anh chỉ có ông nội anh nhưng ông ấy đối với anh rất tốt, so với mẹ tôi tốt hơn nhiều lắm.”
Lúc nói chuyện tay cô dừng lại ở gáy giáo sư Lí, khóe mắt Lâm Xuân Chu liếc thấy giữa khe hở lộ ra mũi kim nhọn hoắc sáng loáng bất thường, nhìn kỹ, quả thật là ống kim tiêm.
Cố Ưu hướng mũi kim nhọn về phía động mạch chủ nơi gáy của giáo sư Lí, trong nháy mắt hơi thở Lâm Xuân Chu nhẹ đi, bước chân cũng ngừng lại.
“Đừng lộn xộn, trong này có chứa độc rắn hổ mang. Với thân thể hiện giờ của giáo sư Lí, chi cần đẩy kim tiêm tới, anh cảm thấy ông ta có thể chống đỡ tới khi vào phòng cấp cứu không?” Cố Ưu bình tĩnh nói, “Trước đây tôi cũng từng ở thôn Tân Lương, ở với mẹ tôi. Tôi đã từng thấy anh từ xa, anh của bây giờ so với trước kia đều không thay đổi gì nhiều.”
Lâm Xuân Chu buông điện thoại nhưng không tắt máy, anh nhìn Cố Ưu, nói: “Vậy à? Tôi quên rồi, xin lỗi vì không nhận ra cô.”
Suy nghĩ của anh hoạt động rất nhanh, từ vụ án đầu tiên của Chu Dương cho tới vụ án gần đây nhất là của Thẩm Khâu, nếu không phải Hàn Chương cảm thấy có vấn đề, điều tra được bác sĩ tâm lý của bọn họ đều là Cố Ưu, chỉ sợ người đứng sau các vụ án này mãi sẽ chẳng ai biết.
Nhưng mục đích thực sự của cô là gì? Cô dụ dỗ bọn họ phạm tội, vậy thì nó có lợi ích gì với cô chứ?
Cố Ưu không quan tâm anh có nhận ra mình hay không, nói tiếp: “Tôi không cha. Lúc tôi còn nhỏ, mẹ tôi thường xuyên mang những người đàn ông khác nhau về nhà. Lúc tôi 10 tuổi, bà ta bị khách làng chơi dụ chơi ma túy. Từ đó về sau, bà ta bắt đầu ép tôi phải cùng bà ta tiếp khách.” Cô từ tốn nói xong, ánh mắt lãnh đạm nhưng Lâm Xuân Chu rõ ràng cảm giác được sâu trong nội tâm cô chỉ toàn là hận ý, “Sau này tôi đậu đại học, đến Giang thị, bà ta cũng theo tôi đến đây. Sinh hoạt cần tiền, học cũng cần tiền, mẹ tôi tìm một người đàn ông để ông ta bao nuôi tôi. Ông ta đối với tôi rất tốt, thường tặng túi xách và đồng hồ đeo tay cho tôi. Nhưng sau đó việc này bị bạn học của tôi phát hiện, bọn họ bắt đầu tán gẫu nói xấu châm biếm tôi, cô lập tôi, bắt nạt tôi, hòng hủy diệt tôi.”
Nói tới đây, giọng của cô càng rét lạnh: “Vất vả lắm tôi mới tốt nghiệp, tôi cắt đứt liên hệ với người đàn ông kia, cũng cắt đứt liên hệ với mẹ tôi. Nhưng vì không có tiền để hít ma túy, bà ta lại chạy tới vơ vét tài sản của tôi, nói nếu không cho bà ta tiền thì sẽ đem chuyện trước kia của tôi nói cho những người biết tôi nghe.”
Lâm Xuân Chu nghe đến đó, cảm thấy những gì mà Cố Ưu trải qua rất quen tai, bên trong vậy mà lại chứa đựng hình ảnh thu nhỏ của Đường Tinh Nhi, La Tĩnh và thậm chí là cả Tưởng Huân nữa. Chỉ sợ cũng vì thế mà những người này mới bị cô chú ý tới, tiến hành bước lợi dụng.
“Cho nên cô đã gϊếŧ bà ấy?”
Vừa rồi Hàn Chương nói có thể Cố Ưu đã gϊếŧ mẹ mình. La Tĩnh bị Sở Nam vơ vét tài sản, chỉ sợ Cố Ưu cũng sẽ giải quyết cậu ta như cách mà cô giải quyết với người mẹ đã vơ vét tài sản của mình.
Cố Ưu không ngạc nhiên lắm khi Lâm Xuân Chu có thể đoán trúng kết cục, cô vẫn cười cười nói: “Tôi rất giận, dùng tay bóp chết bà ta. Sau đó, tôi đào một cái hố thật to dưới giường, chôn bà ta rồi dùng xi măng bịt kín. Trong suốt 10 năm, cứ vài năm tôi sẽ tới thăm bà ta, kể chuyện cho bà ta nghe.”
“Là bà ấy có lỗi với cô.” Lâm Xuân Chu tận lực trấn an đối phương, “Cô đã gϊếŧ được bà ấy rồi, sẽ không đả thương làm hại những người khác phải không?”
Cố Ưu rất hưởng thụ giọng điệu dịu dàng của anh nhưng mà lòng cô giống như bàn thạch, không thể nào chỉ vì một hai câu của Lâm Xuân Chu mà động lòng.
Cô nhe răng cười nói: “Thất đại tội là tác phẩm hoàn mĩ nhất của tôi, vượt qua địa ngục sẽ là thiên đường! Chỉ cần gϊếŧ giáo sư Lí, tôi sẽ có được chìa khóa, tôi có thể trở về thiên đường rồi! Ai cũng không thể ngăn cản tôi được!”
Cô là tội phạm chứa nhiều sát nghiệt, vậy mà lại còn muốn lên thiên đường. Lâm Xuân Chu thật sự không hiểu cô nghĩ cái gì nữa, chỉ sợ tinh thần đối phương không còn bình thường nữa mới có thể điên cuồng như vậy.
“Cô làm nhiều như thế, chỉ vì để trở về thiên đường à?”
“Tôi từ trên trời rơi xuống, phần thân thể này đã quá dơ bẩn rồi, tôi phải trở về.” Lúc cô nói mấy lời này, vẻ mặt yếu đuối như một đứa trẻ. “Sao Mai rơi xuống nơi chân trời, trải qua 9 ngày đêm mới rơi xuống địa ngục, tôi đã tốn rất nhiều thời gian mới có thể trở về.”
Kim tiêm đặt trên cổ giáo sư Lí lắc lư, như bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên qua khiến cho tầm mắt Lâm Xuân Chu không dám di chuyển.
Anh để ý Cố Ưu xem mình là “sao Mai”, thử thăm dò nói: “Cô là… Lucifer*? Cô là ngạo mạn?”
* Lucifer có nghĩa là “người mang lại ánh sáng”, cũng chính là “sao Mai”. Hay nói cách khác, sao Mai là một cách nói khác của Lucifer – thiên thần đầu tiên được tạo ra từ ngọn lửa trên Thiên Đường, là thiên thần sa ngã. Sau khi bị đày xuống Địa ngục, Lucifer được gọi là Satan.
Trong truyền thuyết, Lucifer là kẻ kiêu ngạo bị đày khỏi thiên đường, đây chính là nguyên nhân tội lỗi của hắn.
“Đúng vậy, tôi là ngạo mạn!” Cố Ưu hào phóng thừa nhận.
“Bốn năm trước, tôi đảm nhận vị trí giáo sư Tâm lý trị liệu của trại giáo dưỡng và đã gặp Tào Lập Bách. Khi đó tôi chỉ biết hắn ta có vấn đề nhưng tôi không ngăn cản hắn tiếp xúc với ba đứa trẻ kia. Tôi muốn xem thử rốt cuộc hắn muốn làm gì. Sau vụ án nổ bom, rất nhanh tôi đã được mời làm Cố vấn Tâm lý cho Trung đoàn Trinh sát Hình sự của Giang thị. Lúc dẫn dắt giúp Trình Vân Khai giải trừ ưu tư, tôi đã biết được thân phận thực sự của Tào Lập Bách.” Đôi môi đỏ mọng của Cố Ưu cong lên tạo thành một nụ cười lạnh, “Tôi không có cảm xúc gì với Thánh Hưng nhưng tôi lại vô cùng thích cách bọn họ thực hiện hiến tế.”
Bọn họ cho cô linh cảm, để cô tự do lựa chọn tín đồ cho mình, tạo ra Thất đại tội.
Lâm Xuân Chu giật mình. Anh không ngờ tới từ bốn năm trước, Cố Ưu đã bắt đầu bày ra hết mọi chuyện. Cô thực sự điên rồi, rối loạn nhân cách kịch tính cùng với chứng hoang tưởng của cô khiến người ta phải sởn gai óc.
“Làm sao cô mới buông tha cho giáo sư Lí?” Lấy tốc độ cũng như thể lực của anh có thể dễ dàng chế ngự Cố Ưu nhưng anh không dám đánh cuộc. Lỡ như giáo sư Lí xảy ra chuyện gì, anh còn mặt mũi nào đi gặp Lí Đông Thụy nữa?
Cố Ưu tỏ vẻ có thể thương lượng, cười hết sức vui vẻ: “Anh phải nhảy từ đây xuống, có anh làm vật hiến tế, tôi sẽ không cần giáo sư Lí nữa.”
Đây đang là tầng 18, nhảy xuống chỉ có con đường chết mà thôi.
Lâm Xuân Chu lạnh lùng nhìn cô: “Tôi nhảy xuống, cô sẽ bỏ qua cho giáo sư Lí đúng không? Cô thề đi?”
Ánh mắt Cố Ưu lộ vẻ trào phúng, giống như đang cười nhạo việc anh đang giãy dụa với cái chết vậy.
Nhưng cô vẫn gật gật đầu nói: “Tôi thề.”
Lâm Xuân Chu xoay người đi tới trước cửa sổ, quét mắt nhìn xuống lầu, quay đầu nói với Cố Ưu: “Nhớ kỹ lời cô nói đấy.” Sau đó mắt cũng không thèm chớp mà nhảy xuống luôn.
Gương mặt tái nhợt cứng ngắt của Cố Ưu đột nhiên đỏ bừng rất bất thường. Cô dường như không thể chờ thêm được nữa mà sải chân đi về phía cửa sổ, muốn tận mắt nhìn thấy tử trạng thê thảm của người đàn ông ôn nhu kia.
Nhưng lúc tay cô mới đặt lên bệ cửa sổ, cửa phòng vang lên một tiếng, cửa bị người ta dùng lực đá văng, sau đó là Hàn Chương nâng súng vọt vào trong.
“Không được nhúc nhích!”
Cố Ưu chưa kịp phản ứng thì cổ tay đã bị người ta giữ chặt.
Cô khϊếp sợ quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Xuân Chu thân thủ linh hoạt chống tay lên bệ cửa sổ nhảy vọt tới, không chút lưu tình ấn cô áp trên mặt đất.
Bàn tay đang cầm kim tiêm của Cố Ưu cố gắng tránh thoát nhưng không cách nào chống lại do sức lực chênh lệch quá lớn. Kim tiêm trong tay rơi xuống, má bị nện mạnh xuống nền đất lạnh băng, đau nhức khiến cô không nhịn được mà rên lên.
Hàn Chương lấy súng chỉa vào đầu Cố Ưu, còn đang thở hổn hà hổn hển. Đợi mãi mà thang máy bệnh viện vẫn chưa tới, y sợ chậm trễ, từ cầu thang bộ chạy lên tầng 18.
“Mẹ nó, anh muốn hù chết em hả!” Y rất ít khi chửi bậy với Lâm Xuân Chu nhưng lần này y không nhịn được. Có trời mới biết lúc vừa vào cửa y nhìn thấy Cố Ưu đang đứng bên cạnh cửa sổ, trong phòng không thấy bóng dáng Lâm Xuân Chu đâu, trái tim đã nguội lạnh hơn phân nửa rồi.
Nếu thực sự Lâm Xuân Chu xảy ra chuyện gì, y không dám đảm bảo mình có làm ra hành động gì quá khích hay không đâu.
Lâm Xuân Chu dùng đầu gối đè lên lưng Cố Ưu, vốn vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, đợi tới khi ngẩng đầu đối mặt với Hàn Chương lại trở về với dáng vẻ dịu dàng mà nở nụ cười.
Dưới cửa sổ có bệ đỡ, anh đã nhắm rất kĩ rồi mới nhảy xuống.
“Anh thấy xe cảnh sát dưới lầu rồi, biết em đã tới nên mới dám nhảy xuống mà.”
Lời nói của anh rất thấu tình đạt lý, Hàn Chương bị dáng vẻ liều chết của anh làm cho tức mấy cũng không phát tiết được.
Đám người Hướng Trăn cũng chạy từ thang bộ lên, chỉ là bọn cậu chạy chậm hơn, cách Hàn Chương một khoảng xa nên bây giờ mới tới nơi.
“Anh Hàn! Người… Bắt người được chưa!” Cậu thở hổn hà hổn hển nói.
Hàn Chương nâng nâng cằm với cậu, vung tay nói: “Mang còng tay qua đây!”
Hướng Trăn vội vàng chạy tới, lấy còng tay từ bên hông ra còng Cố Ưu lại.
Hàn Chương loại bỏ tất cả những nguy hiểm có thể xảy ra, lúc này mới cất súng.
Cố Ưu cúi đầu không nói lời nào, giống như không định giãy dụa, hoặc là định làm như La Tĩnh, dự định lấy im lặng đối kháng pháp luật.
Hướng Trăn mang cô rời khỏi phòng bệnh. Hàn Chương thừa dịp không ai chú ý tới y và Lâm Xuân Chu, lặng lẽ nhéo nhéo ngón tay đối phương.
Lâm Xuân Chu cảm nhận được, nghiêng đầu sang phía Hàn Chương, mím môi cười cười, móc ngón tay đáp lại y.
Hai người sóng vai đi ra cửa, vừa định ra khỏi phòng, bỗng nhiên phía sau truyền tới tiếng máy móc kêu chói tai.
Hai người vội vàng quay người lại nhìn, chỉ thấy cái kẹp của máy theo dõi trên ngón tay giáo sư Lí bị rơi ra, mà tay ông cũng hơi nâng lên, hai mắt híp lại, đúng là đã tỉnh lại rồi.