Lâm Xuân Chu cứ do dự mãi nhưng rồi vẫn quyết định gọi cho giáo sư Lí.
Anh gọi luôn vào số riêng, điện thoại kêu lên ba tiếng thì bên kia đã nhận, truyền tới giọng nói của giáo sư Lí: “Alo?”
Lâm Xuân Chu: “Chú Lí, là cháu, gần đây chú khỏe không ạ?”
Giáo sư Lí: “À à, Xuân Chu à… Khỏe lắm, chú vẫn khỏe, tinh thần rất tốt. Làm sao thế?”
“Cháu đã gặp Cố Ưu.”
Bên kia tức thì không còn nghe thấy giọng giáo sư Lí, Lâm Xuân Chu biết ông đã đoán được Cố Ưu nói gì với anh.
Lâm Xuân Chu: “Sao chú lại không nói cho cháu biết? Có phải dì gặp chuyện gì rồi không ạ? Cháu rất lo cho dì chú.”
Anh biết có rất nhiều người không hiểu sao anh lại lựa chọn như vậy, không nghĩ thông được vì sao anh lại từ bỏ việc đấy và bằng lòng chịu làm cái nghề tài xế thấp kém như này.
Trước đây anh có rất nhiều hoài bão cùng lý tưởng nhưng sau khi Lí Đông Thụy mất, hoài bão cùng lý tưởng chẳng còn quan trọng nữa, hoặc có thể nói những gì trong quá khứ vốn không có ý nghĩa gì với anh.
Hiện tại nguyện vọng lớn nhất của anh chính là muốn thay Lí Đông Thụy chăm sóc thật tốt cho cha mẹ cậu ấy.
Bọn họ chỉ tạm thời ly biệt, rồi có một ngày sẽ gặp lại. Nhưng nếu ngay cả việc chăm sóc cha mẹ mà Lí Đông Thụy ủy thác cho lại làm không tốt thì thật sự không còn mặt mũi nào để gặp đối phương nữa, không xứng với cái danh anh em một nhà.
Qua một lúc lâu giáo sư Lí mới mở miệng: “Cũng không phải chuyện gì lớn, không muốn gây phiền phức cho cháu. Hai ngày trước dì của cháu phát bệnh, luôn bảo muốn gặp con trai.” Âm thanh của ông trầm xuống: “Chú làm gì còn đứa con nào để dẫn đến cho bà ấy chứ.”
Trái tim Lâm Xuân Chu âm ỉ đau như bị kim châm, hô hấp trở nên nặng nề: “Ngày mai cháu chở chú đến gặp dì nhé.”
Giáo sư Lí không biết nên cảm ơn anh như nào nữa, chỉ có thể nói: “Xuân Chu à, thật sự cảm ơn cháu nhiều lắm. Không có cháu, chú cũng không biết nên làm gì nữa.”
Ông vốn đang có một người vợ hiền tuệ, có một đứa con hiếu thảo. Nhưng mà kể từ cái ngày đó vào ba năm trước, tất cả những thứ ấy đều không còn nữa, trời như sụp đổ. Nếu không có Lâm Xuân Chu, trong ba năm này nếu không có anh chăm sóc, ông thật sự không biết một mình mình có thể chống đỡ nổi không nữa.
“Chú cứ khách sáo mãi.”
Lâm Xuân Chu kết thúc cuộc nói chuyện với giáo sư Lí, nhìn đồng hồ, phát hiện đã tới chín giờ rồi, vội vàng cho xe chạy tới rạp chiếu phim đón bọn Hàn Sơn.
Anh cho xe đứng trước rạp, có thể là bộ phim vừa mới hết cho nên trước cửa lớn có rất nhiều người.
Giữa đám người, anh liếc mắt một cái đã thấy Hàn Sơn, Đường Tinh Nhi và… Hạ Chi Quân.
Hàn Sơn xụ mặt, bộ dạng giống như người nào đó thiếu nợ cậu nhóc 500 vạn ấy. Đường Tinh Nhi vội vàng tạm biệt Hạ Chi Quân, nhìn lại thấy Hàn Sơn đã đi được vài mét, lập tức đuổi theo.
Hai người ngồi vào trong xe, Hàn Sơn không nói một lời nào, bộ dạng trông có vẻ còn đang tức giận lắm.
Lâm Xuân Chu từ trong kính chiếu hậu có thể nhìn thấy hai người bọn họ, không giống như vừa mới cãi nhau, kì quái nói: “Làm sao thế? Ai đắc tội với cậu Hàn nhà chúng ta à?”
Đường Tinh Nhi đưa mắt nhìn Hàn Sơn, nghiêng người tới gần Lâm Xuân Chu dùng giọng nói không nhỏ nói với anh.
“Lúc xem phim Hàn Sơn không cẩn thận ngủ mất, đầu còn tựa lên vai người khác, còn chảy cả một bãi nước miếng nữa, người kia Lâm đại ca cũng biết đó ạ.”
Người anh biết không nhiều lắm, vừa rồi chỉ có gặp một người thôi.
Anh cân nhắc mở miệng: “Đừng nói là Hạ Chi Quân nhé?”
Hàn Sơn nghe được ba chữ Hạ Chi Quân đột nhiên lại hừ lạnh một tiếng, coi như vô hình chung đã tự khẳng định suy đoán của Lâm Xuân Chu.
Đường Tinh Nhi cười nói: “Vâng, là cái người lần trước kết thù với Hàn Sơn trong trò CS ấy ạ. Vừa rồi không chỉ làm dơ quần áo của người ta, em đẩy cậu ấy dậy mà cậu ấy vẫn không tỉnh.”
Hàn Sơn bị cô nói như vậy khiến mặt đỏ bừng, nhịn không được cãi lại: “Không phải không tỉnh, chỉ là không kịp tỉnh để phản ứng được mình ở đâu thôi!”
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cậu nhóc lại thấy xấu hổ vô cùng. Tại sao cậu không ngã đầu sang phải mà lại ngã đầu sang trái hả hả hả? Đã thế tên Hạ biếи ŧɦái kia lại ngoan ngoãn để cậu ngủ một giấc nữa chứ, sao lại không lay cho cậu tỉnh lại chứ? Lúc đấy sao tự dưng lại thân thiết như vậy làm gì chứ trời má?
Không chừng vài ngày nữa, những người ngồi sau bọn họ sẽ đăng một tấm ảnh lên Weibo với tiêu đề giật tít rất bắt mắt “Anh chàng đẹp trai kế bên”?
Hàn Sơn thật sự cảm thấy buồn nôn vô cùng, lúc cậu nhóc mở mắt ra đã thấy gương mặt Hạ Chi Quân gần trong gang tấc, lại nhìn trên vai hắn ta có một mảng ẩm ướt. Cậu nhóc xấu hổ tới mức lúc đó chỉ muốn bốc hơi khỏi thế giới này luôn!
Kinh khủng nhất là trong lúc cậu nhóc còn chưa hồi thần, Hạ Chi Quân thấy cậu không nói lời nào, lạnh lùng nói thẳng ba chữ.
“Khỏi cảm ơn.”
Cứ như cậu là một tên nhóc không có phép tắc gì ý. Nhưng cậu chỉ có thể đứng đó ngẩn người mà thôi! Chuyện này rất bình thường luôn đó!
“Chắc chắn em với anh ta bát tự* không hợp!” Hàn Sơn phiền lòng vò vò mái tóc mà mình vất vả tạo kiểu thật lâu.
* 八字 – Bát tự (tám chữ – giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi): là một cách xem số mệnh của Trung Quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thϊếp” cho nhau, còn gọi là “canh thϊếp” hay “bát tự”.
Không biết nhìn thấy cái gì bên ngoài cửa sổ mà bỗng nhiên Đường Tinh Nhi áp mặt lên cửa kính xe, giọng điệu vô cùng vui vẻ: “Cái kia là vòng đu quay phải không? Đẹp ghê!”
Bọn họ đang đi ngang qua một cái vòng đu quay màu trắng khổng lồ.
Khi màn đêm buông xuống, những ngọn đèn đủ màu sắc trên vòng đu quay sẽ sáng rực, từ xa nhìn qua lại giống như một chùm pháo hoa mỹ lệ nở rộ giữa bầu trời đêm đen.
Hàn Sơn từ trong tầm mắt của cô thấy được đóa hoa kia, nói: “Đó không phải là công viên giải trí Thủy Sam à? Cậu muốn tới đó không?”
Đường Tinh Nhi quay mặt trở về: “Không cần, tớ không phải người ở đây, ở quê tớ không có công viên giải trí nào đẹp như vậy cả.”
Nhà cô ở nông thôn, ở đó không có khu vui chơi, không có cảnh đêm đẹp đẽ, chỉ có sự mộc mạc, ánh nắng mặt trời phủ lên từng bông lúa, gió thổi bông lúa thành từng gợn sóng tựa như một bức tranh phong cảnh.
“Tớ… Lần sau tớ dẫn cậu đi nhé?”
Đường Tinh Nhi giật mình ngốc lăng một chút, chuyển tầm mắt đang đặt trên vòng đu quay khổng lồ dời lên người Hàn Sơn.
“Lần sau, tớ dẫn cậu tới vòng đu quay nhé.” Hàn Sơn đỏ mặt, bị cô nhìn tới mức ngượng ngùng, trong xe tràn ngập khí tức ngọt ngọt đầy tim hồng bay phấp phới.
Đường Tinh Nhi chăm chú nhìn cậu nhóc, không chớp mắt nhìn cậu, giống như chưa từng nhìn thấy người như vậy.
“Cảm ơn cậu, Hàn Sơn.” Cô chậm rãi nở một nụ cười với Hàn Sơn.
Cô vốn dĩ mang dáng vẻ xinh đẹp đánh yêu như nữ sinh, lúc mặt mày cong cong cười rộ lên lại giống như loại “phụ nữ” lẳиɠ ɭơ, có chút lưu luyến, lại có chút uể oải làm cho Hàn Sơn nhìn đến ngẩn cả người.
Sau đó hai người nói lời tạm biệt với Lâm Xuân Chu rồi xuống xe ở Đại học A.
Lâm Xuân Chu vẫn đợi cho người đi vào rồi mới rời đi, tầm mắt vẫn đặt lên người bọn họ theo vào trường học, đột nhiên có một đám người gần đó xông tới.
Tóc tai nhuộm các loại màu, miệng ngậm đầu lọc thuốc trông giống như mấy tên thanh niên lêu lổng.
Bọn họ vây quanh Đường Tinh Nhi và Hàn Sơn, gã thanh niên tóc đỏ có vẻ là tên cầm đầu cà lơ phất phơ hướng cô gái nói cái gì đó, nét mặt ngả ngớn trêu tức.
Hàn Sơn cau mày, xụ mặt nói lại mấy câu rồi nắm tay Đường Tinh Nhi muốn dắt cô đi. Đối phương không cho, giữ người bọn họ lại.
Chuyện này hoàn toàn chọc giận Hàn Sơn, cậu nhóc quay người căm phẫn đẩy đối phương ngã.
Người trẻ tuổi tinh lực dồi dào không chịu được kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Hành động này giống như tín hiệu, một tín hiệu thể hiện rằng muốn đánh nhau. Đối phương cậy mình người đông thế mạnh nên cứ vậy tấn công, lập tức Hàn Sơn bị đám người bao phủ.
“Đừng đánh, đừng đánh! Xin các cậu đừng đánh nữa! Cứu mạng!” Đường Tinh Nhi muốn kéo cũng kéo không được chỉ có thể bất lực đứng một bên gào thét.
Tên thanh niên tóc đỏ bị cô kéo cánh tay, hất cô ra, chỉ vào mặt cô mắng: “Con mẹ nó, đã cho mặt mũi rồi còn không biết xấu hổ à. Kĩ nữ còn muốn lập đền thờ* à, mày không phải chỉ là thứ bị bán đi thôi sao?”
* Nghĩa là đã làm chuyện xấu xa, vô liêm sỉ lại còn muốn được người ta tôn vinh, ca ngợi.
Sắc mặt Đường Tinh Nhi trắng bệch, cả người run lẩy bẩy giống như cả người không mảnh vải che thân giữa trời tuyết lạnh giá.
Hàn Sơn ôm đầu tránh né mấy chỗ hiểm, thân thể liên tiếp bị nắm đấm nện xuống.
Người qua đường chỉ dám đứng xa nhìn, không dám tới gần, đều lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Bác bảo vệ trong buồng bảo vệ nghe thấy tiếng động nên mới đi tới thì lại thấy sinh viên đánh nhau, không dám lao vào cản chỉ đứng cạnh đó quát: “Đừng đánh, cảnh sát tới rồi!”
Không có cảnh sát tới nhưng Lâm Xuân Chu đã đến.
Hàn Sơn chợt nghe thấy một tiếng kêu rất thảm, lúc lấy lại tinh thần thì đã thấy tên côn đồ vốn đang nện từng nắm đấm lên người cậu đã bị đá văng ra xa hai mét.
Lâm Xuân Chu như một vị thần giáng trần, chỉ trong mấy giây đã lưu loát xử gọn bọn chúng.
Hàn Sơn vẫn duy trì tư thế ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, tầm mắt không dời khỏi trên người Lâm Xuân Chu.
Mẹ nó, anh Lâm của cậu đẹp trai quá đi!
Tên thanh niên tóc đỏ tung một quyền tới trước mặt Lâm Xuân Chu bị anh thuận thế nắm lấy cổ tay, ấn vai rồi lại đá vào đầu gối quỳ xuống tại chỗ luôn.
“Đừng nhúc nhích!” Lâm Xuân Chu dùng khăn quàng cổ trói tay chân của gã thanh niên tóc đỏ lại, áp người đang bị bẻ ngoặt tay ra phía sau lên mặt đất.
Gã thanh niên tóc đỏ giãy giụa, miệng chỉ nói được mấy lời bẩn thỉu: “Mẹ nó mày là ai!”
Chả biết tên ôn thần này từ đâu nhảy ra làm vỡ hết kế hoạch của gã, làm cho gã không còn tí mặt mũi nào nữa, thực sự khiến người ta hận tới mức phải nghiến răng.
Đầu gối Lâm Xuân Chu đặt ngay eo gã, nói: “Chỉ là người qua đường thấy chuyện bất bình muốn giúp thôi.”
Lúc này, xa xa đã có thể nghe tiếng còi của xe cảnh sát, đồn cảnh sát của làng Đại học sau khi tiếp đơn đã cử người chạy tới đây ngay.
Những người khác thấy cảnh sát tới không dám ở lại lâu, trong phút chốc đã tản ra hết chỉ còn lại một mình gã thanh niên tóc đỏ mà thôi.
***
Hàn Chương đang cùng Tiểu Trương ngồi trên xe cảnh sát đi tuần tra bên ngoài thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Mã Hiểu Hiểu.
“Anh Hàn, anh về đồn đi. Em trai anh đánh nhau với người ta đó!”
Hàn Chương không hỏi tình huống cụ thể đã cúp máy chạy như bay về sở.
Lúc vào cửa y vội vàng liếc mắt một cái đã thấy xe của Lâm Xuân Chu xuất hiện ở bãi đỗ xe, biết những người khác đang ở đây nhưng không rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Đẩy cửa kính trong suốt của khu đại sảnh ra, còn chưa mở miệng đã cảm nhận được có mấy ánh mắt đang đồng thời hướng về phía này.
Hai bên cửa lớn là khu chờ, đặt một loạt ghế nhựa. Gồm bốn người, bên trái là Đường Tinh Nhi, Lâm Xuân Chu và Hàn Sơn, bên phải là một người tóc đỏ lạ hoắc, phân thành hai bên rất rõ, hình thành hai phe đối lập.
“Sao thế?” Y quét mắt nhìn lướt qua đại sảnh, cuối cùng lại nhìn về phía Mã Hiểu Hiểu đang trực ban.
Mã Hiểu Hiểu xoay bút nói: “Là người này…” Cô chỉ ngòi bút vào người tóc đỏ, “Trên đường Sở tiên sinh Sở Nam chạm mặt Hàn tiên sinh Hàn Sơn đã trêu chọc bạn học nữ đang đi cùng cậu ấy. Hàn tiên sinh không định xảy ra xung đột với bọn họ, đã định đi rồi nhưng vì đám bọn họ đông người, tận năm sáu người lận nhưng bây giờ chỉ còn một mình Sở tiên sinh thôi.”
Thanh niên tóc đỏ tên Sở Nam giễu cợt xì một tiếng, xoay người xem thường.
Mã Hiểu Hiểu tiếp tục nói: “Nhưng bọn họ không chịu dừng, Hàn tiên sinh nhất thời tức giận mới động thủ đẩy Sở tiên sinh một cái, không ngờ lại dẫn tới hỗn chiến. Một đám người bọn họ giữa thanh thiên bạch nhật lại đánh một mình Hàn tiên sinh!”
Hàn Chương hừ một tiếng, nghe thôi đã cảm thấy thảm thương cho cậu nhóc, y hất cằm về phía Lâm Xuân Chu, hỏi: “Còn anh ta?”
Mã Hiểu Hiểu ngừng ghi chép, cũng nhìn qua Lâm Xuân Chu nói: “À, người này thấy việc bất bình nên ra tay giúp đỡ.”
Người dám làm việc nghĩa – anh hùng Lâm hướng Hàn Chương gật gật đầu, để lộ nụ cười ôn hòa không chút lực sát thương nào.
“Nếu không có người này em sớm đã chết rồi!” Hàn Sơn dùng ngón tay chạm nhẹ vào khóe miệng, đau tới mức cả người run run. Đường Tinh Nhi giữ chặt tay cậu nhóc để cậu không lộn xộn được nữa, cũng không biết làm sao tìm được miếng bông lớn giúp cậu nhóc rửa sạch miệng vết thương nữa.
Hàn Chương nhìn cậu nhóc một lúc lại chuyển sang Sở Nam: “Cậu học trường nào?”
Thái độ của Sở Nam khá cộc, gác chân lên ghế trước, ngồi không ra ngồi nhưng thật ra bộ dạng cũng coi như đoan chính. Gia cảnh có lẽ không tồi nên mới có cái thái độ kiêu ngạo không để ai vào mắt như này, khiến Hàn Chương vô cùng khó chịu.
“Đại học B.”
Hàn Sơn không tin: “Mày học Đại học B? Đừng có khoác lác! Mày thi đậu Đại học B tao chặt đầu giao cho mày!”
Điểm chuẩn đầu vào của Đại học B so với Đại học A cao hơn một chút, không chỉ có tiếng ở Giang thị mà còn có tiếng trên cả nước là đại học tốt, là trường trọng điểm của làng Đại học. Không phải Hàn Sơn trông mặt mà bắt hình dong nhưng thấy cái đầu tóc đỏ rực của gã chẳng giống như mọt sách chút nào.
Sở Nam trừng mắt với cậu nhóc, vừa định chửi bậy đã bị Hàn Chương liếc một cái sắc lẹm nên mới chịu nhẫn nhịn.
“Đại học B thuộc viện nghệ thuật.”
Hàn Sơn tỉnh ngộ, trào phúng nói: “À, ra là cái trường có thể dùng tiền ấy hả, còn bảo là Đại học B, treo đầu dê bán thịt chó!”
Sở Nam mặt đen như than, định đứng lên đánh cậu nhóc nhưng đã bị Hàn Chương không nói hai lời nắm áo gã kéo lại, đẩy trở về chỗ.
Hàn Chương chỉ tay vào gã, lạnh lùng nói: “Ngoan ngoãn chút đi! Cậu nghĩ đây là đâu hả? Cứ thử di chuyển lần nữa xem!”
Lúc y điên máu lên thì hầu như toàn bộ khí thế hừng hực đều tuông hết ra ngoài, không một tên đầu đường xó chợ nào dám dính vào.
Hàn Sơn vô cùng đắc ý chỉ thiếu điều hướng đối phương làm mặt quỷ. Nhưng giây tiếp theo cậu nhóc lại cười không nổi nữa, bởi vì Hàn Chương cũng quay sang chỉ tay vào cậu nhóc, dùng giọng điệu nghiêm khắc nói: “Cậu cũng thế cho anh!”
Đúng lúc này cửa thủy tinh lại bị người đẩy ra, là một người trung niên khoảng chừng hơn bốn mươi từ bên ngoài đi vào.
Tay đeo túi hàng hiệu, trên người mặc một bộ lông thú màu đen, chân đi giày cao gót, đi tới chỗ nào cũng tỏa ra một làn gió thơm. Mặc dù lớn tuổi nhưng có thể nhìn ra làn da được dưỡng rất tốt.
“Sở Nam!” Người phụ nữ vừa tiến vào trong đã ngồi ngay xuống cạnh Sở Nam, “Con lại gây phiền phức nữa à, con có thể ngoan ngoãn một chút được không!”
“Giờ chê tôi phiền à? Lúc trước bà làm gì nói như thế!”
Người phụ nữ ngậm miệng không nói, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.
Cảm giác như giây tiếp theo có thể hai người sẽ nhào vào nhau đánh một trận cho ra trò luôn vậy.
Hàn Chương không thể không xen vào hai người họ: “Phu nhân, bà là…”
Lúc này người phụ nữ giống như mới ý thức được còn có người ngoài, trong nháy mắt đã thay đổi nét mặt, để lộ ra nụ cười đoan trang đúng mực, giơ tay về phía Hàn Chương.
“Xin chào, tôi là La Tĩnh, là người giám hộ của Sở Nam.”
Hàn Chương cùng bắt tay với bà: “Hân hạnh.”
Trên cổ tay La Tĩnh có đeo một cái vòng tay rất mảnh màu vàng, trên mu bàn tay được tô điểm thêm một viên đá phỉ thúy hình chữ L càng nâng tông làn da của bà càng trắng hơn.
Đối với những vụ đánh nhau như này, nếu không có gì quá đáng ngại thì chỉ cần bồi thường tiền rồi giải hòa là xong.
La Tĩnh vừa nghe có thể dùng tiền giải quyết thì lập tức từ trong túi lấy ra một sấp tiền nhét vào trong tay Hàn Sơn để cho cậu nhóc cầm mua cái gì đó bổ dưỡng ăn lót dạ.
Hàn Sơn từ chối mấy lần không được cuối cùng cũng vui vẻ nhận.
La Tĩnh lại muốn làm việc tương tự với Lâm Xuân Chu và Đường Tinh Nhi. Đường Tinh Nhi bị hù dọa mà trốn sau lưng Hàn Chương, còn Lâm Xuân Chu đã sớm tránh được.
“Tôi chỉ là làm việc tốt thôi, không cần khách sáo như vậy.”
La Tĩnh thấy anh không nhận cũng không biết phải làm sao, chỉ đành từ bỏ.
“Còn gì nữa không? Không còn vấn đề gì nữa thì ký xong cái này mọi người có thể đi rồi.” Mã Hiểu Hiểu cầm bản khai đưa trước mặt mọi người lắc lắc.
Sau khi ký tên xong, La Tĩnh giẫm giày cao gót rời đi, theo sau bà là Sở Nam vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa.
Người đi rồi, Mã Hiểu Hiểu một tay chống cằm, nhìn theo hướng người phụ nữ rời đi để lộ vẻ mặt say mê.
“Đôi giày của bà ấy đẹp quá đi, vòng tay cũng mắc tiền nữa, màu son cũng đẹp ghê…”
Hàn Chương gõ vào đầu cô, cười mắng: “Tiền đồ đâu!”
“Chờ em có tiền em cũng sẽ giống như bà ấy tự mua cho mình một cái vòng tay, mua cái có chữ “M”.” Mã Hiểu Hiểu mơ mộng nghĩ.
Sau khi nháo loạn một trận thì cũng đã tới giờ Hàn Chương tan tầm, dứt khoát ngồi lên xe Lâm Xuân Chu cùng nhau về nhà.
Trên xe Hàn Sơn còn liên tục kể với anh cậu nhóc Lâm Xuân Chu ngầu như thế nào, làm thế nào có thể một mình hạ hết được một đám côn đồ nằm úp sấp trên mặt đất!
Hàn Chương ngồi ở ghế phó lái, nghe cậu kể chuyện thiếu điều mở nhạc nền vinh danh Lâm Xuân Chu, nịnh nọt vỗ tay: “Lợi hại! Lợi hại!”
Đường Tinh Nhi vẫn im lặng cho tới khi xuống xe mới cùng hai người nói câu gặp lại.
Hàn Chương hạ kính xe, nhìn bọn họ đi vào cổng: “Anh nghĩ Hàn Sơn có thành công không?”
“Huh?”
Hàn Chương không kiên nhẫn tsk một tiếng, quay đầu dùng loại ánh mắt “làm sao thế” nhìn đối phương: “Anh quên hôm nay Hàn Sơn muốn tỏ tình hở?”
Lâm Xuân Chu đúng là quên thật.
“Có thể, tôi thấy Tinh Nhi cũng rất thích Hàn Sơn.”
Hàn Chương chống mặt, cười như không cười nói: “Cái này, chỉ “rất thích” thì không đủ đâu nha.”
Dưới ánh đèn đường phản chiếu, nét mặt trầm tư của y lộ ra vẻ quyến rũ ma mị khó tả. Cổ áo mở hai nút áo trên cùng để lộ hầu kết cùng xương quai xanh, giống như linh hồn y được giải thoát khỏi sự trói buộc trong bộ cảnh phục nghiêm trang, làm cho cả người y đều toát ra hương vị gợi cảm tới đảo điên.
Lâm Xuân Chu không dám nhìn nhiều, cuống quít thu hồi tầm mắt, khởi động xe.
“Mong cậu nhóc thành công.” Anh nói.