Hiện tại đã là 1 giờ sáng, ngoại trừ tầng làm việc của trinh sát hình sự còn sáng, còn lại giống như bầu trời đêm rộng lớn, chỉ là một mảnh tối đen tĩnh mịch.
Hàn Chương dập tắt điếu thuốc chỉ mới hút được một nửa, muốn gấp rút báo manh mối mới cho Lương Bình.
Vừa định đi trở vào, di động đã rung lên, y vừa cầm lên đã thấy là tin nhắn của Lâm Xuân Chu.
—— Di động của cô ấy vẫn có người nghe.
Hàn Chương biến sắc, trả lời “Đã nhận” sau đó nhanh chóng đi tìm Lương Bình.
Mặc dù còn chưa xác định nạn nhân có phải là nữ khách hàng từ trong miệng của Lâm Xuân Chu hay không nhưng nói như thế nào cũng có hi vọng hơn là như ruồi không đầu bay loạn xạ không mục đích.
Y đem chuyện này nói với Lương Bình, quả nhiên đối phương cũng rất hưng phấn, vội vàng vỗ tay gọi mọi người tập hợp.
“Hiện tại vụ án đã có đầu mối mới, chính là lời nói có căn cứ xác thực từ nhân chứng Lâm Xuân Chu. Nếu thật sự đúng như lời anh ta nói, 7 giờ nạn nhân từng gọi xe tới nhà ga, nhưng vì quên thẻ căn cước nên lại trở lại tiểu khu Hồng Mai để lấy, ngoại trừ hung thủ thì có thể Lâm Xuân Chu chính là cuối cùng người nhìn thấy nạn nhân trước khi chết.” Cậu dùng bút màu đen viết ba chữ “Lâm Xuân Chu” lên bảng, “Chúng ta lại sắp xếp lại dòng thời gian một chút.”
Trên bảng trắng dày đặc các loại tư liệu, các phần nằm rải rác được liên kết với nhau bằng nhiều nét vẽ, và nhiệm vụ của họ là đem những chứng cớ đó sắp xếp lại, bỏ giả giữ thật, gom góp lại để tìm ra được chân tướng duy nhất.
“Hôm trước vào lúc 7 giờ sáng ở tiểu khu, Lâm Xuân Chu nhận được đơn của nạn nhân. Sau đó vào khoảng 7 giờ 20 phút nạn nhân muốn trở lại tiểu khu lấy thẻ căn cước, 9 giờ đến 10 giờ là thời điểm nạn nhân bị một vật không sắc bén đánh vào sau đầu rồi bị xâm hại, tiếp đó bóp cổ nạn nhân gây ngạt thở dẫn tới tử vong. Sau đó đem nạn nhân giấu vào vali màu bạc 29 inch*. Rạng sáng khoảng 1 giờ, ném thi thể xuống nước tới 5 giờ thì bị công nhân bảo vệ môi trường phát hiện.” Cậu đánh một dấu chấm hỏi vào đoạn nạn nhân trở về tiểu khu và bị sát hại, “Hiện tại trọng điểm mà chúng ta phải điều tra chính là ở đây, cô gái đã gặp ai? Là tên biếи ŧɦái trộm nội y thích khoe “hàng” hay là…”Cậu vẽ một mũi tên chỉ về hướng tấm ảnh chụp mờ nhạt của tên biếи ŧɦái, mũi tên thứ hai chĩa về hướng người thứ hai bị đánh dấu chấm hỏi, “Bạn trai nạn nhân.”
* Trong truyện tác giả dùng là “tấc” (đơn vị tính của Trung Quốc), nhưng khi nhờ tới bác Google để tìm thông tin thì nó chỉ ra vali lớn nhất là 7 tấc = 29 inch. Nên tớ nghĩ có lẽ tác giả bị nhầm lẫn một chút nên sẽ sửa sang inch luôn nhé.
Lương Bình nói xong nhìn về phía Hàn Chương, dùng ánh mắt hỏi y còn muốn bổ sung thêm cái gì không.
Hàn Chương cầm một cây bút khác lên, nhìn chằm chằm vào bảng chứng cứ trầm ngâm một lát, cuối cùng mới phát biểu cách nhìn của mình: “Hoặc có thể là…” Y tiến lên vẽ hai mũi tên song song nối tên biếи ŧɦái lại với người bị đánh dấu hỏi chấm, “Bọn họ vốn dĩ là một người? Lúc trước chúng ta cứ suy đoán nạn nhân với hung thủ có gút mắc trong tình cảm, hiện tại ở hiện trường lại phát hiện vết giày của tên biếи ŧɦái, từ đó có thể suy đoán tới một khả năng có thể xảy ra, tên trộm nội y kia cũng là bạn trai nạn nhân?”
Con ngươi Lương Bình sáng ngời, mạch suy nghĩ được khai thông từng chút, lập tức đi xuống bố trí: “Tiểu Vương, cậu dẫn người đi kiểm tra CCTV giao thông gần tiểu khu, xem xem có lấy thêm được manh mối gì không; Tiểu Ngô, cậu liên hệ quản lý của dịch vụ đặt xe trực tuyến lấy thông tin nạn nhân; Tiểu Trần, cậu… viết báo cáo đi.”
Tiểu Trần rên một tiếng, những người còn lại đều trộm cười rồi tự phân công nhau hành động.
Lương Bình chống hông nhìn bảng trắng mà thở dài, hướng Hàn Chương cười nói: “Nhờ vào tình báo của cậu cả, tôi có linh cảm lần này chúng ta có thể phá án trong vòng 48 giờ đó.”
Hàn Chương cũng cười: “Tình báo gì chứ, tình cờ thôi.”
Vụ án tiến triển vì đã tìm được điểm đột phá, hai người như trút được gánh nặng, rốt cục có thể thả lỏng tán gẫu chuyện khác.
Lương Bình nói: “Hàn Chương, tôi nói thật nhé, cậu còn ở đây sẽ không được trọng dụng đâu.”
Hàn Chương nhướng mày: “Thì?”
“Chỉ cần cậu nói một câu, tôi sẽ nghĩ cách khiến cho lãnh đạo đồng ý điều cậu sang đây.” Lương Bình vỗ ngực cam đoan.
Nhưng mà Hàn Chương nghe xong cũng không có biểu cảm gì khác, thậm chí có thể nói là không hào hứng chút nào.
“Không cần, ở đây được rồi.” Y trực tiếp từ chối lời đề nghị của đối phương.
“Suốt ngày chỉ đi bắt mấy tên ăn cắp ăn trộm mà tốt cái gì?” Lương Bình không rõ trong đầu y đang nghĩ cái gì nữa, “Tôi nghe nói năm đó cậu tốt nghiệp đạt thành tích tốt nhất của trường cảnh sát sau đó tiến thẳng vào cục thành phố, sao giờ lại ở nơi này?”
Cậu thấy Hàn Chương không đáng phải như thế, quốc gia rất vất vả mới bồi dưỡng được một nhân tài bên trinh sát hình sự, không nên ở cái nơi tầm trung này làm mai mọt hết tài năng.
Nhưng Hàn Chương không có cùng suy nghĩ với cậu: “Bắt ăn cắp ăn trộm cũng là phục vụ người dân, chức vụ chẳng phân biệt được địa vị cao thấp. Huống hồ anh đã nghe qua câu “tiểu thì liễu liễu, đại vị tất giai”* chưa?”
* 小时了了, 大未必佳 là thành ngữ Trung Quốc, ý muốn bảo lúc nhỏ rất thông minh nhưng sau khi trưởng thành chưa chắc đã hữu dụng.
“Gì chứ!” Lương Bình có chút dở khóc dở cười.
Rất nhiều người đều nghĩ rằng Hàn Chương bị điều về nơi này, là Cục trưởng cục Trinh sát Hình sự thành phố không cần y nữa, ngay cả Hàn Sơn cũng cho là như thế. Nhưng thật ra bọn họ không hề biết, Hàn Chương là người chủ động xin điều đi, ba năm đã trôi qua nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc quay trở về.
Hai người trò chuyện một hồi, Tiểu Ngô ở bên kia lấy tư liệu từ quản lí ở dịch vụ trực tuyến gặp khó khăn, gọi báo cáo tình huống cho Lương Bình.
“Đội trưởng, đối phương bảo muộn rồi, lấy tư liệu cần phải có lãnh đạo phê duyệt, ngày mai mới có thể trả lời.”
Lương Bình nghe thế thì nổi giận: “Mạng người quan trọng lắm đấy, mẹ nó muốn chơi tôi à?”
Cậu hùng hùng hổ hổ rời đi, không bao lâu sau Hàn Chương chợt nghe thấy tiếng gầm gừ tựa như một con sư tử của đối phương từ phía sau vang lên, trong chốc lát khiến người ta như có ảo giác các loại tư liệu chứng cớ được dán trên bảng đều rung chuyển theo.
Không lâu sau Lương Bình đã quay lại, y hỏi: “Xong rồi?”
Lương Bình vẫn chưa nguôi hết cơn giận, âm thanh ồm ồm: “Rồi, đúng là thiếu mắng mà!”
Quản lý của dịch vụ trực tuyến bị Lương Bình mắng cho xối xả, còn uy hϊếp sẽ truy cứu trách nhiệm của bọn họ. Lúc này mới sợ đến mức không dám trì hoãn thêm nữa, chẳng sợ lãnh đạo đang ngủ say cũng dựng đối phương từ trên giường dậy làm việc.
Sau khi được khai thông quyền hạn thì điều tra ra được đơn đặt hàng đầu tiên vào buổi sáng hôm đó của Lâm Xuân Chu, tra được số điện của người đăng kí, lại điều tra tất cả thông tin gọi xe của đối phương, quá trình này mất khoảng 1 tiếng đồng hồ để hoàn thành.
Tiếp đó là cả một quá trình dài đằng đẵng để lấy thông tin cá nhân cũng như bản ghi chép cuộc trò chuyện từ nhà cung cấp dịch vụ viễn thông.
Lương Bình theo lệ cũ lại gào ầm lên một trận, rốt cục vào lúc 4 giờ sáng mới có thể nắm được đầy đủ danh tính của người đăng kí số điện thoại này, vừa vặn lúc đó bên Tiểu Vương cũng có thu hoạch từ CCTV.
“Căn cứ vào lời của nhân chứng Lâm Xuân Chu, tôi đã xem hết một lượt các CCTV gần tiểu khu Hồng Mai. Vào lúc 7 giờ 13 phút, có thể thấy có một chiếc xe màu trắng quay đầu ở giao lộ, phía sau có người ngồi. Sau đó vào lúc 7 giờ 19 phút chiếc xe này lại một lần nữa xuất hiện, nhưng phía sau không có người ngồi, có thể xác thực lời nói của Lâm Xuân Chu là thật. Đồng thời tôi lại tiếp tục điều tra CCTV vào khoảng thời gian từ 23 giờ tới 3 giờ sáng hôm sau, cuối cùng khoảng hơn 23 giờ thì phát hiện một bóng người khả nghi.” Tiểu Vương vừa báo cáo vắn tắt vừa dùng ngòi bút khoanh một vòng tròn lên bóng đen trên màn hình, “Gã che mặt rất kĩ, liên tục di chuyển ở phía bên trong rừng cây, hơn nữa căn cứ vào ánh sáng phản chiếu có thể nhìn ra được phía sau đang kéo một cái vali.”
Cái vali lớn kia, nhìn qua bằng mắt thường cũng có thể thấy nó rất giống với cái vali màu bạc chứa thi thể.
Lương Bình nói: “Tiểu Ngô, bên cậu điều tra sao rồi?”
Tiểu Ngô lại báo cáo: “Cô gái ngồi trên xe tên là Nghiêm Vũ Hinh, 24 tuổi, cao 1m58, người Hải thị. 7 giờ tối hôm kia ngồi xe di chuyển tới Giang thị, vào lúc 12 giờ đêm lại đặt vé 10 giờ sáng hôm sau về Hải thị, nhưng vé này vẫn chưa bị sử dụng.” Cậu ta đi qua đem một tấm ảnh chụp một cô gái trẻ tuổi dán bên cạnh ảnh chụp thi thể người phụ nữ không mặt, “Sau đó tôi tiến hành kiểm tra bản ghi chép gọi điện thoại của nạn nhân, phát hiện ngoài trừ cha mẹ, người mà cô ấy liên lạc thường xuyên nhất giữ số điện thoại này.” Nói xong cậu ta lại dán bên cạnh ảnh chụp của Nghiêm Vũ Hinh một tấm ảnh của một người đàn ông trưởng thành, “Người này tên là Chu Dương, 25 tuổi, cao 1m75, cũng là người Hải thị, 3 năm trước đã bắt đầu tới Giang thị làm tiêu thụ bất động sản, hiện tại đang ở tại số 401 lầu 5 tiểu khu Hồng Mai.”
“Tiêu thụ bất động sản…” Hàn Chương giật mình nói, “Cho nên hằng ngày đi nghiên cứu địa hình cũng không khiến cho mọi người cảnh giác hay chú ý.”
Lương Bình gật gật đầu, điều chỉnh mấy tấm ảnh, mang Nghiêm Vũ Hinh di chuyển tới vị trí nạn nhân, Chu Dương di chuyển tới vị trí bạn trai của nạn nhân.
“Căn bản đã có thể xác định được thân phận của nạn nhân, Chu Dương chính là tình nghi số một trong vụ án này.” Cậu dùng bút màu đỏ ký hiệu, dứt khoát khoanh tròn lên Chu Dương.
Trong ảnh là chàng trai trẻ nhìn qua trông rất thành thật, trầm tĩnh, giống như bao người làm công khác ở thành phố này, bận rộn vì phải duy trì kiếm sống mà vất vả làm việc. Nhưng mà đâu ai ngờ tới gã lại có thể là một tên biếи ŧɦái, còn tàn nhẫn sát hại cả bạn gái của mình chứ?
“Động cơ là gì? Tại sao Chu Dương đột nhiên phải ra tay với Nghiêm Vũ Hinh?” Tiểu Trần nêu ra vấn đề.
Phần lớn động cơ gây án trong các vụ án khác là nhân tố mang tính quyết định, có đôi lúc cũng đóng vai trò rất quan trọng trong việc khoanh vùng tình nghi phạm tội.
“Dựa theo vết thương sau đầu, hành vi xâm hại cùng với việc bóp chết bạn gái mình, này giống như là phạm tội vì bị chi phối bởi cảm xúc mạnh mẽ.” Hàn Chương nhìn gương mặt vô hại với cả người lẫn vật của Chu Dương mà chậm rãi nói, “Tôi chỉ có thể nghĩ tới thẹn quá hóa giận mà thôi.”
“Cô ấy biết được bí mật của gã.” Lương Bình kéo Nghiêm Vũ Hinh và Chu Dương lại gần nhau, “Gã giận quá mà gϊếŧ người.”
“Tên biếи ŧɦái trộm nội y thích khoe “hàng”.” Hàn Chương nói, “Là tôi, tôi cũng chia tay.”
Từng mảnh ghép dần dần được lắp ráp vào đúng vị trí, hình thành một chuỗi các sự kiện đã được xác thực.
“Đội trưởng Lương, bây giờ phải thông báo cho người nhà sao đây?” Tiểu Trần lại yếu ớt đặt vấn đề.
Sắc mặt Lương Bình lại ảm đạm, nhìn thời gian trên đồng hồ nói: “Di động Nghiêm Vũ Hinh hẳn là còn trong tay Chu Dương. Người nhà cho tới giờ vẫn không báo án, không loại trừ việc gã đang đóng giả Nghiêm Vũ Hinh lừa họ. Trước đừng đánh rắn động cỏ, bắt được người hẵng thông báo, cho họ… đêm nay có một giấc ngủ ngon đi.”
Tất cả mọi người không nói gì, vào lúc bọn họ đối mặt với xác của nạn nhân, vẫn cảm thấy được thật tàn nhẫn, vì nạn nhân mà đau lòng. Không dám nghĩ tới người thân của cô gái biết được cô ấy lúc ra đi đau đớn như thế nào thì trong lòng sẽ cảm giác ra sao nữa.
Khoanh vùng được nghi phạm, tiếp theo sẽ là lập kế hoạch bắt đối tượng.
Theo thông lệ, không được gây ra động tĩnh quá lớn, quá trình phải thận trọng vững vàng, không thể gây hoang mang cho quần chúng được.
Căn cứ vào kiểu hành động của Chu Dương, Lương Bình cứ lo lắng mãi không thôi, cuối cùng quyết định lúc đối phương từ tiểu khu đi ra để đi làm sẽ tiến hành vây bắt trong chớp mắt, hành động phải dứt khoát quyết liệt chuẩn xác.
“6 giờ.” Hàn Chương hướng mắt nhìn bầu trời đã sáng hẳn ở ngoài cửa sổ, “Thời gian trôi qua nhanh quá.”
Lương Bình cũng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hi vọng mọi việc đều thuận lợi.”
Lúc 6 rưỡi, như mọi ngày Lâm Xuân Chu từ nhà số 402 tầng 5 của tiểu khu Hồng Mai xuất phát, bắt đầu một ngày làm việc mới.
Nhưng mà lúc anh mở cửa nhà, không ngờ tới cửa của nhà đối diện cũng vừa mở. Mở cửa là một cậu thanh niên ngũ quan cân đối, ánh mắt trầm tĩnh, nhìn thấy anh cũng không lên tiếng, mặt không đổi mà nhìn chăm chú anh.
Lâm Xuân Chu sững sốt, phản xạ có điều kiện mà lên tiếng chào: “Sớm…”
Mặc dù anh ở đây đã 3 năm, nhưng vì trở ngại trong thói quen làm việc và nghỉ ngơi, chưa bao giờ anh gặp qua hàng xóm của nhà đối diện. Mơ hồ nhớ ra, người trước mặt này vừa mới chuyển tới từ năm ngoái.
Thanh niên có chút sững sờ, cũng không đáp lại Lâm Xuân Chu mà lại đưa ra một yêu cầu đặc biệt kì quái: “Tôi biết anh là lái xe đen*, tôi sẽ đưa tiền trực tiếp, đưa tôi tới nhà ga.”
* Kiểu làm tài xế chui á.
Lâm Xuân Chu vừa định giải thích mình không phải là lái xe đen, khóe mắt lại chú ý tới trên hai tay chưa bị tay áo che lấp có không ít vết cào, bên trong cánh cửa mở một nửa còn đặt một cái vali màu bạc 24 inch.
“Được, tôi đưa cậu đi.” Lâm Xuân Chu trong chốc lát thay đổi chủ ý, cười đáp ứng đối phương, đồng thời đi xuống dưới lầu: “Sao cậu lại biết tôi làm cái gì?”
Thanh niên kéo vali đi theo phía sau nói: “Lúc ở làng Đại học tôi từng thấy anh đón khách.”
“Cậu làm…”
“Tiêu thụ bất động sản.”
Lâm Xuân Chu gật đầu: “Vậy à.”
Hai người đi tới trước chiếc xe Taiguan màu trắng, Lâm Xuân Chu mở cốp xe, muốn giúp đối phương đem vali bỏ vào trong lại bị đối phương từ chối.
“Không cần, tôi làm được.”
Lâm Xuân chu cười cười, không miễn cưỡng.
Thanh niên lên ghế xe, ngồi ghế sau, xe rất nhanh đã lăn bánh, chạy khỏi tiểu khu. Lâm Xuân Chu nhìn vào gương chiếu hậu, đối phương tuy rằng vẫn là vẻ mặt khẩn trương nhưng lại có cảm giác như thở phào nhẹ nhõm.
Đi được 5 phút đã gặp đèn đỏ, Lâm Xuân Chu lại nhìn vào gương hậu, phát hiện đối phương không biết từ nơi nào rút ra ra chiếc điện thoại Iphone ốp lưng hình con gấu, thỉnh thoảng cúi đầu xem cái gì đó.
Chứng thực được suy đoán của chính mình, đáy mắt Lâm Xuân Chu dần lạnh xuống.
***
Hàn Chương đang liên hệ với sở để trợ giúp Lương Bình thực hiện việc vây bắt, bỗng nhiên di động nhận được tín nhắn của Lâm Xuân Chu.
Lời ít mà ý nhiều nhưng cũng khiến cho người ta lúc đấy cảm thấy sợ hãi.
—— Theo dõi xe tôi, có thể sẽ gặp được hung thủ.
Hàn Chương chửi “Mẹ kiếp” một tiếng, thiếu chút nữa bị chính nước miếng của mình làm cho sặc chết.
Sao người này lại có thể như thế chứ? Chuyện gì anh ta cũng gặp được vậy! Lucky E* sao?
* Chỗ này tớ có nhờ tới anh Baidu nhưng đọc vẫn không hiểu nó nói cái gì. Bạn nào biết thì comment bên dưới để tớ chỉnh sửa lại nha. Cảm ơn.
Y đang cầm điện thoại mà cứ như đang cầm thánh chỉ ý, tay chân luống cuống chạy tới chỗ Lương Bình.
Lương Bình lập ra phương án thế nào cũng không thể nghĩ tình huống như thế này có thể đột nhiên xảy ra, trong đầu xảy ra đấu tranh dữ dội. Nhưng cũng may mắn cậu lên chức đội trưởng không phải chỉ là cái danh hão, chỉ lúng túng trong phút chốc đã tỉnh táo lại.
“Tất cả mau truy bắt xe Tiguan màu trắng!” Cậu hạ lệnh.
Di động Lâm Xuân Chu liên tục vang, anh liếc mắt nhìn thấy được là Hàn Chương gọi tới.
“Sao anh lại không nghe?” Chu Dương ngồi ở ghế sau không hề nghi ngờ việc di động liên tục reo vang như thế.
“Đang lái xe mà nghe điện thoại sẽ rất nguy hiểm đấy.” Lâm Xuân Chu thản nhiên nói.
Chu Dương chăm chú theo dõi bóng lưng anh, không nói gì nữa.
Nhưng gã không nói không có nghĩa Lâm Xuân Chu sẽ im lặng.
“Hôm qua ở cây cầu Số Hai gần làng Đại học phát hiện thi thể của một cô gái, cậu có nghe qua chưa?”
Mặt Chu Dương tái xanh: “Không, không biết.”
Lâm Xuân Chu từ gương chiếu hậu nhìn gã một cái, giống như đột nhiên phát hiện ra việc có thể lấy đề tài này làm chủ đề tán gẫu, giọng hơi lên cao: “Hôm trước tôi ở tiểu khu có tiếp được một cô gái, hơn 20 tuổi, bộ dạng xinh đẹp lắm, rất nhanh nhẹn, có điện thoại rất giống cái của cậu đấy.”
Chu Dương nghe vậy sửng sốt, rất nhanh đã phản ứng lại, cả mặt vì hoảng sợ mà có chút vặn vẹo.
“À, vậy sao.”
Lâm Xuân Chu không định cho gã cơ hội nghỉ ngơi: “Thi thể tìm được ngày hôm qua chính là cô ấy đấy, chết rất thảm, bị người ta giấu trong vali, vứt xuống giữa sông giá lạnh.”
Chu Dương giống như đang trải qua cơn ác mộng rất kinh khủng, cả người đổ mồ hôi, hàm răng run lập cập. Gã bắt đầu suy nghĩ lung tung, chân tay luống cuống, đồng thời lộ ra sơ hở.
“Cậu biết cô ấy à?”
Câu hỏi này rốt cục triệt để đẩy gã vào con đường chết.
Lâm Xuân Chu nhìn sắc mặt trắng bệch của gã thanh niên qua gương chiếu hậu, thử hỏi nếu không phải hung thủ, tại sao lại có thể biết được gương mặt đã bị hủy của cô gái chứ?
“Vì sao cậu gϊếŧ cô ấy?” Bộ dáng Lâm Xuân Chu vẫn ôn hòa như thế nhưng trong giọng nói lại lộ ra tia lạnh lẽo cùng tức giận.
Vừa hỏi xong đã làm cho phòng tuyến tâm lý của Chu Dương sụp đổ, gã bắt đầu thét chói tai: “Dừng xe! Dừng xe! Tôi không biết anh đang nói gì hết! Mẹ nó, cho tôi xuống xe!”
Gã tùy tiện đạp cửa xe, đá vào lưng ghế dựa phía trước.
“Bởi vì cô ấy muốn chia tay với cậu cho nên chọc giận cậu?”
Những lời này như kí©ɧ ŧɧí©ɧ Chu Dương, mặt gã hoàn toàn lộ ra vẻ dữ tợn, phẫn nộ quát: “Anh thì biết cái gì? Những người luôn cho mình là đúng thì biết cái quái gì chứ!?” Nói xong gã nhào về phía trước cưỡng chế cổ Lâm Xuân Chu.
***
Hàn Chương thông qua CCTV của khu đó cấp tốc khoanh vùng tìm kiếm được xe Tiguan màu trắng của Lâm Xuân Chu, một giây thôi cũng không dám chậm trễ, còi cảnh sát kêu vang cùng đèn báo động lóe sáng kêu gọi hàng xe phía trước mở đường để xe đi xuyên qua.
Lúc chiếc xe SUV quen thuộc kia rốt cục cũng xuất hiện trong tầm mắt, khỏi phải nói Hàn Chương có bao nhiêu cao hứng, giống như bản thân vừa nhận được 500 vạn (hơn 1 tỷ Việt Nam đồng) vậy.
“Xe phía trước mau dừng lại, Chu Dương, cậu không chạy thoát được đâu, lúc này dừng xe vẫn còn kịp!” Hàn Chương hướng về phía trước yêu cầu đầu hàng, “Không cần phải phạm thêm tội nữa!”
Không biết có phải lời của y có tác dụng hay không, chiếc xe phía trước đột nhiên xiêu vẹo một chút, rất nhanh đã dừng lại.
Xe cảnh sát đuổi phía sau cũng dừng lại theo.
Có lẽ là do Lâm Xuân Chu cố ý chọn tuyến đường thưa thớt xe qua lại, chiếc xe Tiguan màu trắng cứ như thế ở giữa ánh nắng ban mai lẳng lặng chạy lệch ra giữa đường cái, nhưng vẫn không khiến cho giao thông hỗn loạn.
Hàn Chương vội mở cửa xuống xe, không dám liều lĩnh tới gần mà cách một khoảng, khẩn trương nhìn chăm chú vào tình hình của chiếc xe Tiguan.
Lương Bình chỉ huy mọi người vây quanh xe, Chu Dương có chạy đằng trời.
Đang từng bước thu hẹp vòng vây, cửa chỗ ghế lái khẽ có động tĩnh, Lâm Xuân Chu buông lỏng tay.
“Không cần căng thẳng.” Anh giơ một ngón tay chỉ vào phía sau, “Người đang ở bên trong, chỉ tạm ngất thôi, không có gì lo lắng, sẽ sớm tỉnh.”
Mọi người: “…”
Cái này đang phát triển theo phương hướng quỷ quái nào thế?
Hàn Chương nửa tin nửa ngờ tiến lên xem xét, quả nhiên thấy Chu Dương xiêu vẹo nằm trên dãy ghế sau, vẫn còn sống, như lời Lâm Xuân Chu, chỉ tạm thời bị mất đi ý thức mà thôi.
“Anh cũng nên cho tôi một lời giải thích đàng hoàng đấy.” Hàn Chương liếʍ răng trước khi nói, đây chính là một thói quen của y khi bản thân vẫn chưa nắm được mọi chuyện hết trong tay, y sẽ không nhịn được mà làm như vậy.