Sống Thêm Một Kiếp Vẫn Phụ Tấm Chân Tình

Chương 29

Buổi sáng hôm sau, khi dùng bữa cả hai người mặt ai cũng hằm hằm sát khí, không ai mở miệng nói với nhau câu nào. Minh Nghi khẽ chạm vào khuỷu tay Sở Tiêu một cái hỏi nhỏ: "Hai người họ làm sao vậy?"

Sở Tiêu nhún vai: "Ai biết, phu thê mới cưới cãi nhau là chuyện thường."

Hôm qua khi Tần Lăng và Mạc Nhiên ra ngoài hai người liền đi sâu vào trong góc tàng thư các trốn nên không nghe thấy chuyện gì, ai ngờ hai người đi ra một cái là đi luôn. Làm y và Sở Tiêu ngồi trốn trong tủ đợi mỏi hết hai chân mới dám mò ra, sáng ra lại thấy ai cũng mặt nặng mày nhẹ với nhau nên không khỏi khó hiểu.

Mặc Nhiên chỉ đυ.ng đũa một chút rồi đứng dậy luôn, Tần Lăng cũng bực dọc đặt mạnh đũa xuống bàn đi về hướng ngược lại. Minh Nghi chớp chớp mắt cắn đôi đũa, tròn mắt nhìn Sở Tiêu.

Gần trưa Tống Nam Dương chạy đến tìm Tần Lăng, vẻ mặt hào hứng chưa vào đến cửa đã nghe thấy giọng: "Lam huynh, ở một chỗ không cũng chán muốn đi tham quan một vòng bảo bối của ta không?"

Tần Lăng cũng nở nụ cười, vui vẻ đáp lại: "Được thôi."

"Đệ đệ của huynh... Khụ." Tống Nam Dương nói đến "đệ đệ" lại nhớ đến cảnh hôm qua mình nhìn thấy, ngại ngùng quay mặt sang một bên ho khan một tiếng.

Biết hắn muốn hỏi Mạc Nhiên nên Tần Lăng mỉm cười nói: "Người y hôm nay không khỏe, ta với huynh cứ đi trước vậy."

"A... " Tống Nam Dương thốt lên một tiếng như đã hiểu, gật gật đầu cười lớn: "Không khỏe là phải."

Tần Lăng nhíu mày, cái tên điên này đang suy nghĩ gì vậy?

Hai người bước ra ngoài vừa đi vừa nói chuyện qua loa, Tần Lăng không có tâm trạng gì nhưng vẫn giả vờ cười cười hưởng ứng. Tống Nam Dương dẫn hắn đi một đoạn, không ngờ lại dừng lại trước cửa tàng thư các. Tần Lăng nhìn hắn vẻ mặt hơi khó hiểu: "Tống huynh, không phải nói đi ngắm bảo bối sao? Đừng nói rủ ta đến đây để đọc sách đấy."

Tống Nam Dương tỏ ra vẻ thần bí không đáp, đẩy cửa bước vào.

Hôm qua Tần Lăng chỉ đứng ngoài không vào nên bây giờ mới được quan sát kĩ, quả thật nơi này khá lớn nhưng cũng toàn sách là sách. Không biết bảo bối mà tên kia nói là gì, không lẽ ở đây còn có mật thất khác? Tống Nam Dương đi đến cuối căn phòng, đẩy một chiếc bình lớn sang một bên. Đằng sau chiếc bình là một cái gạt, hắn đưa tay đẩy cái gạt xuống. Tủ sách được kê sát tường bắt đầu chuyển động, để lộ ra một lối đi vào.

Quả nhiên là có mật thất, Tần Lăng tỏ vẻ kinh ngạc dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Tống Nam Dương. Hắn cười tươi dùng một tay đưa ra phía trước nói: "Lam huynh, mời."

Bên trong mật thất là một lối đi dài, xung quanh hai bên đều treo nến để thắp sáng. Tần Lăng tỉ mỉ quan sát xung quanh, có thể đám sổ sách cũng bị dấu trong này.

"Đây chính là nơi mà ta ưng ý nhất, mỗi lần bước vào tâm trạng không tốt đến đâu đều trở nên thoải mái." Tống Nam Dương vừa đi vừa nói vẻ mặt rất đắc ý.

Tần Lăng thuận miệng nửa đùa nửa thật hỏi: "Huynh dẫn ta vào đây, không sợ ta biết đường rồi trộm thứ gì của huynh sao?"

"Ta dẫn bằng hữu vào đây là chuyện thường, có đồ tốt phải để mọi người cùng thưởng thức chứ." Hắn nhìn sang Tần Lăng cười tươi: "Huống chi là Lam huynh đây được cô cô ta giới thiệu đến, còn rất hợp ý ta, ta rất thích huynh."

Tần Lăng giật giật khóe môi, từ thích này không thể tùy tiện nói ra vậy đâu!

Đi được một đoạn, xuất hiện một cánh cửa bằng đá. Tống Nam Dương bỏ miếng ngọc trên người ra đưa vào chỗ lõm trên cánh cửa, miếng ngọc tròn vừa khít, nó rung lên vài cái rồi mở ra. Tần Lăng để ý nhìn miếng ngọc thêm một chút, xem ra muốn vào được phải cần thứ này. Bước vào bên trong có hai đường, Tống Nam Dương đưa hắn đi theo đường thẳng. Chỗ này đá hai bên dùng loại tốt hơn càng đi đường càng rộng ra, cuối cùng dẫn đến một căn phòng trưng bày toàn kỳ trân dị bảo.

Tần Lăng lướt qua, những thứ có trong này giá thành thấp nhất cũng phải hơn một ngàn lượng. Sao một tên tri phủ cũng có thể giàu đến vậy? Dù là có ăn bớt quân lương thì số đó cũng chẳng thấm vào đâu so với những đồ trong này.

Nhìn vẻ mặt của Tần Lăng, Tống Nam Dương cười khoái chí. Hắn bắt đầu khoe khoang: "Nơi này có tổng cộng hai sáu thứ là đồ thượng hạng, còn những thứ khác không đáng giá lắm." Hắn tiến đến bên cạnh một viên ngọc, nhấc nó lên đưa cho Tần Lăng: "Huynh xem, thứ này được gọi là Đại Ngọc Sơn, nó được làm từ ngọc tiêu hao thời gian lâu nhất, dùng nguyên liệu nhiều nhất, chi phí cao nhất, điêu khắc tinh xảo nhất, mới có thể làm nên. Viên ngọc này là thứ ta thích nhất trong đây, nó có giá ba vạn tám trăm lượng vàng."

Tần Lăng nhìn qua, đúng là thứ quý nhưng hắn cũng không phải lần đầu thấy đồ quý giá, cũng không phấn khích lắn. Tống Nam Dương lại nói tiếp: "Dĩ nhiên thứ này không bằng viên Huyết Diệp Chi Châu của huynh, sau khi đón viên trân châu đó về đây nó sẽ trở thành thứ ta yêu quý nhất ha ha."

Hắn cười lớn đặt viên ngọc xuống, rồi tiếp tục giới thiệu cho Tần Lăng những đồ vật khác ở trong này. Tần Lăng không có hứng thú, chỉ mải quan sát xem xung quanh chỗ nào có giấu sổ sách. Quan sát một vòng, có vẻ như lối này không có, rất có thể là ngã rẽ lúc họ đi vào.

Tống Nam Dương còn giới thiệu thêm vài thứ nào là San Hô Đỏ, Kim Lữ Ngọc Y,... Tần Lăng đều bỏ mặc ngoài tai, thỉnh thoảng tấm tắc khen hắn vài câu rồi cười cho có lệ. Sau khi trở ra lúc đi qua ngã rẽ, Tần Lăng cố tình bâng quơ hỏi: "Tống huynh, vậy lối này dẫn đến đâu?"

"À..." Tống Nam Dương nhìn về lối đó rồi nói: "Không có gì, chứa vài thứ linh tinh thôi."

Thấy hắn cố tình không nói rõ, Tần Lăng lại nói tiếp: "Không lẽ còn đồ gì quý hơn không nỡ cho Lam mỗ xem?"

Tống Nam Dương nghe vậy liền xua xua tay: "Đồ quý giá gì chỉ là vài quyển sách, người phong lưu như Lam huynh đây không có hứng thú xem đâu."

Tần Lăng mỉm cười, thật đáng tiếc sách chính là thứ hiện tại hắn muốn xem, không những thế còn muốn cướp!