Sống Thêm Một Kiếp Vẫn Phụ Tấm Chân Tình

Chương 25

Nãy giờ Tần Lăng chỉ đứng một bên vui vẻ xem trò vui, nhìn không ra y cũng diễn kịch giỏi như vậy, hắn ho khan hai tiếng hắng giọng nói: "Lam Vân, không được thất lễ."

Hắn lại quay về phía Tống Nam Dương, nghe Mạc Nhiên nói vậy hắn đang có chút sốt ruột, Tần Lăng dịu giọng: "Đại nhân đừng để ý lời của tiểu đệ ta, dù sao cũng là chỗ quen biết từ từ thương lượng. Nào, ngồi xuống đi đã."

Nhìn y đã an tĩnh ngồi xuống, Tần Lăng cầm viên trân châu lên xoa xoa trên tay: "Vậy đi, nể mặt tứ phu nhân ta bớt cho ngài, bốn vạn bảy trăm lượng đại nhân thấy thế nào?"

Thấy Tần Lăng chịu xuống nước trước, Tống Nam Dương nhìn về phía Hiên Viên Mân thăm dò ý kiến, ông ta lại ghé vào tai hắn thì thầm: "Đại nhân, nếu bây giờ bán bớt vài thứ bảo vật kia của ngài cộng với tiền mình đang có may ra vẫn đủ."

Tống Nam Dương nhăn mặt, những thứ đồ hắn có đều là đồ quý giá mất bao công sức mới mua được, bán đi quả thật hơi tiếc. Nhưng hắn cũng rất muốn viên trân châu này. Hiên Viên Mân đi theo hắn bao năm, chỉ cần nhìn sắc mặt là biết vì sao hắn đắn đo nên nói tiếp: "Chẳng phải vài hôm nữa triều đình mang lương thực và ngân lượng đến đây tiếp tế sao, đến lúc đó chúng ta lại..."

Nghe đến đó thì hắn cười thầm, lại quên mất chuyện này. Đúng là đến sớm đến muộn không bằng đến đúng lúc, nhưng bỏ ra một số tiền lớn như thế vẫn cảm thấy hơi xót: "Lam huynh, hay là bớt thêm chút nữa, dù sao đây cũng là một số tiền lớn."

Tần Lăng tỏ vẻ khó xử: "Tống đại nhân, không phải ta không muốn chỉ là nhà ta cũng làm ăn nhỏ, hiện tại đang rất cần số tiền này..."

"Lam huynh cũng nói là nhà chỉ buôn bán..." Tống Nam Dương xoay chiếc quạt trên tay, mỉm cười: "Vậy huynh có muốn đổi vận trở thành mệnh quan triều đình, thăng quan tiến chức không? Nếu huynh quen cô cô của ta chắc cũng biết, thái sư sủng ái nhất là bà ấy, với địa vị của thái sư một chức quan không khó, chỉ cần ta mở lời."

Với những nhà bình thường khác, có được chức quan quả thật là điều kiện hậu hĩnh, cầu mà không được. Tần Lăng vẻ mặt do dự một chút: "Cái này..."

"Huynh yên tâm, ngay cả đệ đệ của huynh cũng không phải là không có cách. Chỉ cần giao mọi việc lại cho ta."

Tần Lăng quay qua nhìn Mạc Nhiên, thấy y gật đầu thỏa hiệp hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bốn vạn hai trăm lượng vàng, đây là giá cuối muốn bớt hơn quả thật là không được nữa."

Tống Nam Dương hài lòng cười khà khà vỗ đùi, hào hứng nói: "Được. Lam huynh thật là sảng khoái, từ giờ ta với huynh kết nghĩa huynh đệ. Trong thời gian chuẩn bị ngân lượng cứ ở lại trong phủ, ta sẽ tiếp đãi hai người thật tốt ha ha."

"Vậy cung kính không bằng tuân lệnh. Vạn sự sau này đều phải nhờ vào Tống huynh rồi." Tần Lăng cũng đạt được mục đích, nhìn qua ba người còn lại mỉm cười đắc ý.

Lúc này Lục Hào quay trở lại bẩm báo đã chuẩn bị đồ ăn xong, Tống Nam Dương dẫn hai người bọn họ đi đến một nơi khác. Tần Lăng ra hiệu cho Sở Tiêu và Minh Nghi không đi theo để họ thuận tiện thăm dò nơi này. Tống Nam Dương dẫn họ đến một căn phòng lớn, giữa phòng bày một bàn sơn hào hải vị các loại, vừa vào đến đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi.

Hai bên là cung nữ trên tay cầm sẵn bình rượu đợi hầu hạ, ai cũng son phấn lòe loẹt quần áo mỏng manh. Nhìn thấy ba người bước vào, cung nữ nở nụ cười tươi cúi người hành lễ. Tống Nam Dương tâm trạng vui vẻ, tiến lại gần ôm lấy một cô nương vào lòng, thơm nhẹ lên má của nàng quay qua hai người giới thiệu: "Đây là nơi mà ta yêu thích nhất, rượu ngon mỹ nữ đều có đủ, hai huynh cứ tự nhiên mà chọn."

Tần Lăng mỉm cười đáp ứng ngồi xuống bàn, nhìn thấy hai người vừa đến dung mạo phi phàm, không đợi Tống Nam Dương hạ lệnh mấy cung nữ kia đã nhào đến. Tần Lăng đã quá quen với việc trêu hoa ghẹo nguyệt nên cũng ôm lấy một người, nhưng Mạc Nhiên lại khác, y nhìn thấy cung nữ tiến đến gần tránh như tránh tà, vội vàng đứng dậy làm cô nương nhào vào lòng y ngã nhào xuống đất.

Cô nương kia bị mọi người xung quanh cười nhạo, uất ức đứng dậy chạy về phía Tống Nam Dương bám lấy tay hắn, nũng nịu nói: "Đại nhân, người xem khách của người kìa."

"Tiểu Hoa đừng nháo nữa nào." Tống Nam Dương xoa đầu Tiểu Hoa dỗ dành: "Ngươi hầu hạ tốt cho vị công tử đó ta sẽ ban thưởng."

Tần Lăng tuy không có hứng thú với mấy vị cô nương son phấn lòe loẹt, nhưng đã mất công đóng kịch phải làm cho trót, hắn uống một ngụm rượu từ tay một cô nương khuôn mặt xinh xắn nhẹ giọng hỏi: "Mỹ nhân nàng tên gì?"

"Thϊếp tên Tiểu Đào." Tiểu Đào dùng khăn che miệng ủy mị cười, Tần Lăng vuốt ve khuôn mặt nàng một chút, quay qua nói đùa với Tống Nam Dương: "Tống huynh đừng nói với ta là mấy vị cô nương khác cũng tên là Tiểu Mai, Tiểu Lan luôn nha."

"Ôi chao công tử đoán thật đúng thϊếp tên Tiểu Mai." Một cô nương khác cười khúc khích, lấy khăn phẩy nhẹ trên mặt hắn.

"Huynh thấy thế nào? Mỹ nhân của ta xinh đẹp như hoa, ta lấy tên hoa đặt luôn cho mấy nàng cũng không uổng phải không?" Tống Nam Dương vừa nói vừa gác một chân lên ghế, há miệng ra cắn lấy hoa quả từ trên tay mỹ nữ.

Mặc cho mấy người cười cười nói nói Mạc Nhiên bên này mặt đen như than, Tiểu Hoa ban nãy nghe lệnh đại nhân của mình nên càng bám lấy y ráo riết. Nàng cúi xuống rót rượu, cố tình để lộ ra bộ ngực căng tròn ngay trước mặt Mạc Nhiên, nhấc ly rượu tiến đến gần môi y dịu dàng nói: "Công tử, thϊếp mời người một chén."

"Ta không uống rượu." Mạc Nhiên cố gắng kiềm chế, hai tay y nắm chặt thành nắm đấm.

Tiểu Hoa nhìn bộ dạng ngượng ngùng của y, không những không buông tha mà còn cố tình đưa tay lướt trên cổ y trêu chọc: "Công tử, người như thế này đã từng ngủ cùng nữ nhân chưa?" Nàng vừa nói tay vừa lướt xuống bên dưới cổ theo vết gấp của y phục, Tiểu Hoa cố tình chạm ngực của mình vào cánh tay y, dùng giọng điệu mời mọc nói: "Đêm nay người có muốn cùng ta vui vẻ một đêm không?"

Cánh tay của Tiểu Hoa đang định luồn vào trong áo bị Mạc Nhiên bắt lại, y dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn nàng: "Cô nương thỉnh tự trọng, ta không thích đυ.ng chạm với người khác."

Nhìn Mạc Nhiên như đường tăng bị vây bởi đám yêu nữ, Tần Lăng cố nén cười. Thấy sắc mặt y toàn là sát khí như muốn gϊếŧ người, hắn mới nói với Tiểu Hoa: "Cô nương, hạ thủ lưu tình đệ đệ ta còn chưa đủ tuổi."

Tiểu Hoa nhìn sang Tống Nam Dương thấy hắn gật đầu mới tiếc nuối đứng lên.

"Tống huynh, xin phép." Mạc Nhiên khó chịu rồi đi ra ngoài, sắc mặt quả thật rất kém có lẽ y đã bị chọc giận. Tần Lăng lúc nãy cố tình nhìn y bị trêu chọc nên bây giờ cảm thấy hơi chột dạ, hắn vẫn không biểu hiện gì quay qua uống rượu với Tống Nam Dương.