Sống Thêm Một Kiếp Vẫn Phụ Tấm Chân Tình

Chương 20

"Một tên cháu của tiểu thϊếp cũng dám lộng hành như vậy, đúng là không biết trời cao đất dày." Minh Nghi phẫn nộ nói.

Mạc Nhiên thấy đứa bé trước này thật tội nghiệp, còn bé mà đã mất cả cha lẫn mẹ trong lòng dâng lên một chút đồng cảm, y kéo Tử Du ngồi gần mình: "Tử Du năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Đệ sáu tuổi."

"Ngoan quá." Mạc Nhiên mỉm cười lau lau gương mặt bám toàn bụi bẩn của Tử Du, vết bẩn trôi đi lộ ra một gương mặt trắng non nớt, nhìn những vết thương trên người của Tử Du y nhíu mày, đám người này ra tay thật tàn nhẫn trẻ con cũng không tha.

"Không phải ngươi không thích trẻ con sao?" Tần Lăng hỏi.

"Ai nói với ngươi?" Mạc Nhiên khó hiểu nhìn hắn, đúng là y không thích trẻ con, nhưng chỉ không thích những đứa hay khóc với không hiểu chuyện. Nhìn Tử Du ngoan ngoãn như vậy cũng không nỡ ghét, đây cũng là lần đầu y thân thiết như vậy với trẻ. Chỉ là tên này sao lại biết?

Tần Lăng thầm than, lại lỡ lời mất rồi.

"Ta... Ta đoán. Nhìn ngươi mặt nặng mày nhẹ cả ngày như vậy, không nghĩ sẽ dễ thân thiết với người khác."

"Ta chỉ như vậy với ngươi."

Tần Lăng như bị vả một cái vào mặt, cũng đúng. Y nhìn thấy Sở Tiêu thì cười cười nói nói, cởϊ áσ của mình ra cho một cô nương không quen biết, giờ lại dịu dàng với một đứa trẻ mới gặp, chỉ lạnh nhạt với một mình hắn! Hắn quay qua nhìn Tử Du vẫy vẫy tay: "Đệ qua đây với ca ca."

Tử Du nhìn thấy Tần Lăng hằn học nhìn mình, không những không qua mà còn bám chặt lấy tay Mạc Nhiên.

Hắn đen mặt hỏi: "Tại sao lại không qua?"

"Nhìn ca ca đáng sợ, trông giống người xấu." Tử Du vừa nói vừa ôm chặt lấy Mạc Nhiên.

Tần Lăng nén giận: "Vậy y thì không đáng sợ sao?" Hắn chỉ về phía Mạc Nhiên.

Tử Du lắc đầu: "Ca ca cho đệ bánh, ca ca là người tốt."

"Bánh đấy là ta mua đó." Tần Lăng lấy tay tự chỉ vào mình: "Ngươi ăn đồ ta mua còn nói ta là người xấu?"

Tử Du mím môi nép mặt vào sau lưng Mạc Nhiên. Nhìn thấy hai người một lớn một bé cãi nhau, Mạc Nhiên không nhịn nổi nở một nụ cười tươi.

Tần Lăng đang định tiến lại kéo đứa bé ra đúng lúc thấy y cười, hắn khựng lại một chút không nhịn nổi mà nhìn chằm chằm vào y. Cười rồi! Từ lúc sống lại đến giờ, đây là lần đầu tiên y cười với hắn.

Mạc Nhiên không để ý đến sắc mặt của hắn, cúi đầu vỗ vỗ lưng Tử Du: "Tiểu Du, được rồi vị ca ca này không phải người xấu đâu, đừng trốn nữa ra gọi ca ca một tiếng đi."

"Gọi ta Lam Việt." Hắn mỉm cười xoa đầu Tử Du.

"Việt ca ca." Tử Du nhẹ giọng nói.

Tần Lăng: "Ngoan"

"Còn ca ca, ca tên là gì?" Tử Du nhìn Mạc Nhiên hỏi.

"Lam Vân."

"Hai người là huynh đệ sao?" Tử Du gãi đầu. "Nếu là huynh đệ sao huynh không gọi huynh ấy là ca ca?"

"Đâu có đâu." Tần Lăng cười thầm, nói: "Đệ ấy vẫn luôn gọi ta là ca ca mà, phải không Lam Vân?"

Nhìn ánh mắt chờ đợi của Tử Du, Mạc Nhiên mím môi. Tên này lại bắt đầu giở trò, thế nhưng trước mặt trẻ con không thể tức giận. Y thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, Việt ca ca." Nói xong không quên lườm hắn một cái.

Tử Du mỉm cười thích thú, Tần Lăng nghe hai tiếng ca ca cũng cảm thấy vui sướиɠ trong lòng. Hắn nhìn về phía Sở Tiêu, y đang nói chuyện cùng Minh Nghi không để ý gì đến bên này. Tử Du nhìn chằm chằm Mạc Nhiên không chớp mắt, y nhéo má của Tử Du hỏi: "Sao đệ cứ nhìn ta vậy?"

Tử Du đỏ mặt: "Đệ chưa từng thấy ai đẹp như Vân ca ca cả." Mạc Nhiên nghe thế lấy tay che miệng ho khan một tiếng.

"Sau này Tử Du lớn, đệ lấy ca ca được không?"

Mạc Nhiên ngạc nhiên mở to hai mắt: "Hả?"

"Không được!" Tần Lăng vội vàng nói, hắn hơi lớn tiếng nên mọi người đều quay về phía bên này nhìn. Chính Mạc Nhiên và cả bản thân hắn đều giật mình vì phản ứng này.

"Y đã thành thân rồi không lấy đệ được." Hắn che sự ngượng ngùng nói nhỏ.

"Tiếc thật." Tử Du xụ mặt: "Vậy Việt ca ca, người mà Vân ca ca thành thân cùng là người như thế nào?"

"Là một người tài mạo song toàn."

Mạc Nhiên cười gượng, định nói rồi lại thôi.

Tử Du: "Cũng đẹp như Vân ca ca sao?"

Tần Lăng: "Ừ."

Tử Du: "Có tốt với huynh ấy không?"

Tần Lăng: "...Cũng tốt."

Tử Du: "Có yêu huynh ấy không?"

Tần Lăng: "..." Ngươi là trẻ con hỏi ít đi một chút được không?!

"Việt ca ca?" Thấy Tần Lăng thất thần Tử Du vỗ vai hắn một cái.

"Hả?" Tần Lăng giật mình: "Đệ hỏi nhiều như vậy làm gì?" Hắn đứng dậy đi ra ngoài không dám nhìn sắc mặt của Mạc Nhiên.

Tử Du gãi gãi đầu quay qua nhìn Mạc Nhiên: "Huynh ấy làm sao vậy?"

Mạc Nhiên không trả lời, ánh mắt nhìn theo bóng lưng đã đi xa.

Nửa đêm hắn trằn trọc lăn đi lăn lại trên đống rơm, Lý thúc dọn cho họ hai phòng ở tạm. Nơi này giường chiếu cái gì cũng không có, chỉ lót bên dưới một ít rơm cho đỡ lạnh. Nhìn người nằm cách đó không xa, không biết đã y ngủ hay chưa. Ánh trăng chiếu vào làm hiện lên bóng lưng quay về phía mình.

Mấy ngày nay hắn lúc nào cũng suy nghĩ, từ chuyện của kiếp trước đến kiếp này. Hắn đã từng rất hận Mạc Nhiên muốn hành hạ y, muốn y đau khổ như mình đã từng. Thế nhưng nhìn y bị chính mình gϊếŧ chết, lúc đó trái tim hắn cũng như vỡ vụn. Hắn không biết cảm giác này là gì, lúc Giai Hy chết hắn cũng không đau đến vậy.

Những lời mà Sở Tiêu nói với hắn có nghĩa là gì? Lúc đó đang rối nên không muốn suy nghĩ, giờ nghĩ lại hình như có chuyện gì đó mình không biết. Cái gì mà Mạc Nhiên làm gì cũng có lí do, vậy lí do y gϊếŧ Giai Hy là gì? Là y giúp đỡ hắn đi lên từng bước sao? Cái này do hắn tự phấn đấu nơi chiến trường mà. Còn cả vì một câu nói của hắn mà dày vò y một đời, hắn đã nói câu gì?

Tần Lăng vò đầu tóc, suy nghĩ rối như tơ vò khiến đầu hắn như muốn nổ tung. Tại sao kiếp này hắn không hề hận Mạc Nhiên, nhìn thấy y lại còn cảm thấy vui vẻ, rốt cuộc là vì sao?

Không lẽ hắn yêu Mạc Nhiên rồi sao?

Tần Lăng lắc đầu bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, không thể nào! Hắn không phải đoạn tụ, kiếp trước đi chốn trăng hoa cũng chỉ ngủ với nữ nhân, chưa từng có suy nghĩ nào với nam nhân làm sao có thể là đoạn tụ được chứ!