Sống Thêm Một Kiếp Vẫn Phụ Tấm Chân Tình

Chương 17

Người họ cứu được tên là Uyển Nhi, cô vào rừng tìm thức ăn không may đi lạc đường đúng lúc gặp phải thổ phỉ, cũng may được đám người Tần Lăng cứu, không thì hôm nay có lẽ không toàn mạng trở về. Uyển Nhi nói thôn của cô cách đây không xa, sợ cô gái một thân một mình đi lại gặp nguy hiểm nên họ quyết định đưa cô trở về. Tiện thể trời tối nghỉ lại ở đây một đêm quan sát tình hình rồi mai sẽ vào trong trấn.

Đến được thôn của Uyển Nhi trời cũng đã về chiều, gọi là thôn nhưng chỉ lác đác vài chục nhà.

"Trước kia ở đây cũng đông đúc lắm, nhưng hạn hán lâu dài khó sống, người trẻ tuổi trong làng đều đã rời đi. Chỉ còn sót lại đây những người già yếu không có sức." Uyển Nhi kể.

Minh Nghi ngó xung quanh, y chưa từng đến những nơi như vậy nên cảm thấy rất hứng thú: "Vậy còn cô nương, sao cô vẫn ở lại?"

"Trong nhà tiểu nữ còn bà bà, không thể bỏ người lại một mình rồi đi được. Hơn nữa tiểu nữ một thân một mình, tiền cũng không có còn có thể đi đâu." Uyển Nhi thở dài nói.

"Nha đầu này cuối cùng đã về." Vừa nhìn thấy Uyển Nhi một người đàn ông chạy lại hỏi han. "Bà bà của cháu lo lắng từ sáng đến giờ, đi đâu mà về muộn vậy? "

"A... Lý thúc thúc." Uyển Nhi chạy đến gần Lý thúc lo lắng hỏi: "Bà bà của cháu không sao chứ?"

"Không sao, mau về với bà đi." Nhìn thấy bốn người lạ mặt, Lý thúc lại quay qua Uyển Nhi hỏi: "Mấy vị này là... "

Cô quay qua giới thiệu: "Mấy vị này là ân nhân của cháu, may mà hôm nay có họ giúp đỡ. Thúc giúp cháu tiếp đãi họ một chút cháu về xem bà."

"Được rồi, đã là ân nhân của cháu thì ta sẽ tiếp đãi cho tốt." Lý thúc quay qua nhìn đám người Tần Lăng nói: "Xin lỗi mấy vị công tử, chỗ chúng tôi nghèo nàn không có gì cả, có gì không thỏa đáng mấy vị đừng trách."

Minh Nghi xua xua tay, tươi cười nói: "Không sao đâu lão bá."

Lý thúc dẫn bốn người họ đi sâu vào trong thôn, vừa đi vừa nói: "Nơi này người rời đi nhiều nên cũng có nhiều nhà trống, lát nữa ta bảo A Đại dọn dẹp qua hai phòng cho mấy vị công tử nghỉ tạm qua đêm. Ở chỗ này cũng chỉ còn lại hơn hai chục người, buổi tối thường ăn cơm chung cùng nhau. Cũng sắp đến giờ ăn, các vị công tử ở đây đợi trước để ta đi gọi mấy người kia ra nấu dần là vừa."

Nói rồi ông chỉ về một cái bếp nhỏ đã bị tắt lửa, xung quanh có trải lá để ngồi. Sau khi lão bá rời đi Tần Lăng mới kiếm một góc ngồi xuống, Minh Nghi thì rút trong người ra cây tích lửa đốt cháy bếp lên. Mạc Nhiên kéo Sở Tiêu ngồi xuống một chỗ sạch sẽ, hỏi: "Giờ thì mau nói đi, sao ca ca lại đến đây?"

Minh Nghi đốt xong đống lửa cũng chạy lại ngồi cùng Mạc Nhiên hóng hớt, Tần Lăng ngồi cách đó không xa họ nói gì đều nghe rõ. Lại nhìn Mạc Nhiên thân thiết ngồi cạnh Sở Tiêu như vậy, hắn ôm kiếm nhắm mắt lại không quan tâm đến nữa.

Sở Tiêu thở dài: "Cái này phải nhắc đến tứ ca của ta."

Mạc Nhiên nói: "Sở Ngọc ca ca? Huynh ấy có chuyện gì sao?"

"Có chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn." Sở Tiêu vừa nói vừa dừng lại nhìn Tần Lăng và Mạc Nhiên một chút bắt đầu kể: "Đệ cũng biết đó, mẫu thân và nhị nương của ta lúc đầu toàn sinh con gái, nhất là nhị nương mang thai vài lần đều bị sảy thai, mãi về sau mới mẫu thân mới hạ sinh được ta và tứ ca nối dõi cho Sở gia."

Mạc Nhiên: "Cái này đệ biết, chuyện này lâu rồi mà."

"Tứ ca năm nay đã hai mươi, phụ thân của ta lúc nào cũng bắt thành thân nhưng hắn lại không muốn. Hắn muốn xây dựng sự nghiệp, có chỗ đứng vững chắc trong triều rồi mới nhắc đến chuyện hôn sự, phụ thân ta thấy tứ ca có lòng cầu tiến, cũng không ý kiến gì bỏ chuyện hôn sự sang một bên trước. Nghĩ sau này thăng quan tiến chức, thiếu gì tiểu thư danh giá lao đầu vào."

"Ai ngờ một tuần trước, tứ ca nói muốn thành thân hai lão nhân gia chưa kịp vui mừng hắn lại lôi về nhà một nam tử."

"Ôi trời." Minh Nghi mở to mắt ngạc nhiên.

"Đệ cũng biết tính tình của phụ thân ta đó, vừa bảo thủ vừa cứng nhắc. Hôn sự của đệ và Tần Lăng ông ấy cũng phản đối trước mặt vương gia bao nhiêu lần, nói đây là trái với luân thường đạo lý nào có thể chấp nhận nổi, hơn nữa lại là con trai của mình."

"Lúc tứ ca dẫn tên đó về, phụ thân ta liền rút kiếm đâm hắn một nhát, tứ ca đỡ cho y nên bị thương nặng. Mẫu thân sợ ông ấy gϊếŧ người thật nên đuổi cả hai người đi, từ đó không có tung tích ta mới phải đi khắp nơi tìm kiếm."

Mạc Nhiên che miệng: "Sở bá bá thường ngày điềm tĩnh như vậy mà lại dùng đến kiếm, hẳn là tức giận lắm."

"Dĩ nhiên rồi, ông ấy là quan văn cả đời động đến kiếm được mấy lần. Vừa rút ra đã đả thương con trai mình, sau hôm đó phụ thân cũng bị bệnh nằm liệt giường đến giờ vẫn chưa dậy nổi. Ta không biết làm thế nào chỉ đành đi tìm ca ca trước xem vết thương của huynh ấy đã ổn chưa, lại nghe nói đệ đến Đông Anh đúng lúc ta ở gần đây nên tiện thể thăm đệ luôn."

Minh Nghi cười nói: "Cũng may mà huynh đến đúng lúc ta mới sống được tiếp."

Sở Tiêu cười gượng: "Coi như là duyên phận."

"Vậy tiếp theo ca ca định đi đâu?"

"Không có tin tức nên chưa biết đi đâu tiếp, chi bằng đi cùng đệ được không?"

Tần Lăng nghe thấy vậy giật mình mở mắt, cái gì? Đi cùng nhau sao? Trần Mạc Nhiên tốt nhất ngươi đừng có đồng ý.

"Tốt quá, vậy còn gì bằng." Mạc Nhiên nói.

Tần Lăng nghiến răng.

"May quá, ta không cô đơn nữa rồi. Sở huynh, huynh không biết đi cùng hai người này chán thế nào đâu. Từ giờ cứ ở cùng ta đi." Minh Nghi vừa nói vừa vỗ vào vai Sở Tiêu, Sở Tiêu trừng mắt nhìn người đang cười cười cạnh mình. Cái tên này còn ít tuổi hơn hắn, chẳng qua là hoàng tử hắn mới nể mặt, sao có thể động động chạm chạm tùy ý vậy chứ?

"Hoàng tử..."

"Ta nói rồi, gọi ta là Minh Nghi!"

"Ừm Minh Nghi người có thể bỏ tay ra khỏi vai ta không?" Sở Tiêu hắng giọng nói.

"A... Xin lỗi." Minh Nghi bỏ tay ra gãi gãi đầu. "Là do ta quá vui mừng."