Đào Lâm bỗng cười khanh khách, đứng bật dậy gào to:
- Thuần Như, hãy quên muội đi. Muội chẳng những đã là vợ kẻ khác, mà còn là mẹ kẻ khác, chàng còn tưởng nhớ đến muội nữa làm gì? Chả lẽ vẫn còn yêu muội hay sao?
Dị Cư Hồ chau mày, vung chỉ điểm khóa huyệt đạo Đào Lâm, thừ ra một hồi, đoạn lão đi ra khỏi phòng, lát sau lại cùng hai đại hán võ phục trở vào, có lẽ họ là gia đinh trong Thương Gia Bình.
Dị Cư Hồ chỉ Đào Lâm nói:
- Đây là phu nhân ta, nàng đã có thai nên phải ở lại đây, nếu các ngươi chăm lo cho nàng tử tế, khi trở về ta không quên ơn các ngươi đâu.
Hai gã đại hán cùng khom mình vâng dạ, song lại ra chiều khó xử nói:
- Dị đại hiệp đã dạy bảo, đương nhiên bọn tiểu nhân không dám trái lời, nhưng ...
chỉ sợ Dị phu nhân võ công cao cường, bọn tiểu nhân không trông giữ nổi.
Dị Cư Hồ nhíu mày:
- Việc ấy các ngươi khỏi phải bận tân, ngày mai trước khi rời khỏi ta sẽ dùng xích sắt khóa nàng lại.
Hai gã đại hán liền ưng thuận lui ra.
Đêm hôm ấy, trong Thương Gia Bình hết sức yên tĩnh.
Sáng hôm sau, Kim Đỉnh Chân Nhân dẫn theo hai anh em họ Thương, Dị Cư Hồ và Trịnh Tâm Cô dẫn theo Đào Hành Khản và Dị Ngọc Phụng, cùng ba cao tăng Già Đương Tự rời khỏi Thương Gia Bình, lên đường đến tây Côn Lôn.
Bấy giờ Đào Lâm hãy còn say ngủ, bên cạnh nàng có dựng một cây trụ sắt, và hai sợi xích sắt xiềng vào cổ tay nàng.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ, soi lên gương mặt ghê rợn của nàng, nàng ngồi bật dậy, đứng lên, hai sợi xích sắt liền khua lên loảng xoảng.
Hai mắt nàng đờ đẫn vô thần, trong đầu trống rỗng, nàng chỉ lắc lắc cổ tay, ra chiều hết sức thú vị nhìn vào xích sắt nơi cổ tay và cười ngớ ngẩn.
Lát sau, cửa phòng đẩy mở, hai gã đại hán mang cơm vào.
Đào Lâm tuy đã bị xiềng xích, song hai gã đại hán cũng cảm thấy sờ sợ, đặt thức ăn xuống xa xa và nói:
- Xin mời phu nhân dùng bữa.
Đào Lâm đưa mắt nhìn họ, bỗng hỏi:
- Phu nhân? Phu nhân là gì?
Hai đại hán đưa mắt nhìn nhau, vội lùi nhanh ra, nhưng vừa đến cửa phòng, bỗng cảm thấy một luồng kình phong ập đến, song Đào Lâm đã dừng lại cách họ chừng ba thước.
Hai người hoảng kinh, vội sải bước lui ra khỏi phòng, chỉ nghe tiếng loảng xoảng vang liên hồi.
Hai gã đại hán ra đến bên ngoài mới thở phào một hơi dài, đưa tay quệt mồ hôi, thấp giọng nói:
- Ối chà, nguy thật.
Hai người đứng một hồi vừa định bỏ đi, bỗng nghe “ầm” một tiếng, vang dội từ trong phòng vọng ra.
Hai gã đại hán này tuy cũng biết võ nghệ, nhưng chuyện động thủ với phu nhân của Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ, ngay cả nghĩ cũng chẳng dám nghĩ đến, nên vừa nghe tiếng động vang lên trong phòng, hai chân liền lập tức nhũn ra.
Hai người đều run lập cập, không biết phải làm sao. Lát sau, lại nghe tiếng Đào Lâm cười quái dị, rồi lại “ầm” một tiếng vang rền, gạch đá bay tung tóe, vách tường đã vỡ một lỗ to, và Đào Lâm tóc tai bù xù từ lỗ vỡ phóng ra.
Nàng đứng lại ngoài vách tường, quay sang hai gã đại hán toét miệng cười. Hai gã đại hán sớm đã hồn phi phách tán, đứng thừ ra như trời trồng.
Chỉ thấy Đào Lâm vẫn lủng lẳng hai sợ xích sắt nơi cổ tay, và kéo theo cây trụ sắt nặng hơn trăm cân. Cây trụ sắt ấy vốn được chôn dưới đất, nào ngờ chôn không được chặt, đã bị Đào Lâm nhổ lên và ném vào vách, làm vỡ một lỗ to.
Lúc này trong Thương Gia Bình mọi cao thủ đều đã rời khỏi, chỉ còn lại mấy mươi gia đinh vừa nghe tiếng động rền rĩ, đã có mười mấy người chạy đến, nhưng vừa thấy cảnh tượng như vậy, liền lập tức ngớ ra, rồi thì hô lên một tiếng cùng nhau tháo chạy.
Đào Lâm cười to nói:
- Các ngươi đừng bỏ chạy, sợ ta làm gì kia chứ?
Vừa nói vừa kéo lê xích sắt đi tới, hai gã đại hán đưa cơm khϊếp sợ đến nhũn người ngã lăn ra đất, mãi đến khi Đào Lâm đi qua khỏi, họ mới hoàng hồn thở phào lồm cồm bò dậy bỏ chạy.
Đào Lâm đi chưa bao xa thì đã gặp một bức tường chắn ngang lối đi, nàng tức giận nghiến răng, gằn giọng nói:
- Tại sao ngươi cản đường ta? Ta biết Thuần Như hiện đang ở đâu, ngươi sợ ta đến gặp chàng nên mới cản đường ta, phải không hả?
Dứt lời liền vung tay, cây trụ sắt “vù” một tiếng bay tới, và rồi “ầm” một tiếng vang dội, bức tường ấy đã hiện ra một lỗ to, gạch vụn văng bay vào người nàng, nàng vẫn thản nhiên như không, tung mình vọt qua lỗ vỡ, đồng thời cất tiếng nói:
- Thuần Như! Thuần Như! Muội đã đến rồi đây.
Đào Lâm chạy quanh một vòng trong gian phòng ấy, lại vung trụ sắt phá vỡ vách tường, cứ thế vượt qua mười bảy mười tám bức vách ra đến ngoài trang.
Nàng đứng thừ ra hồi lâu, bỗng lại khóc sướt mướt, chệnh choạng chạy bừa về phía trước.
Chừng một giờ sau, Đào Lâm bỗng chững người đứng thừ ra.
Nàng đã đến bên một bờ vực, bên dưới là dòng Trường Giang, nước sông cuồn cuộn. Đào Lâm đứng thừ ra một hồi, vẻ như suy tư điều gì đó.
Bỗng, nàng nước mắt chảy dài, lòng nàng như đã hiểu được một chút, song vẫn rất mơ màng, chỉ cảm thấy nơi đây đã gợi cho nàng thương tâm, và nàng bật khóc òa, tiếng khóc nỉ non hòa cùng tiếng sóng vỗ, nghe thật não nùng bi thiết.
Mãi đến khi trời sẫm tối, Đào Lâm vẫn chưa thôi khóc, nước mắt nàng sớm đã khô cạn, song nàng vẫn muốn khóc mãi.
Trời tối dần, Đào Lâm mới chầm chậm đứng lên, đi đến bên bờ vực. Ánh trăng soi trên mặt sông, long lanh ánh bạc, trông đẹp vô ngần, lòng Đào Lâm chợt bừng sáng.
Lập tức, nàng nhớ lại hết mọi sự, và đã biết vì sao mình lại khóc, sau một thoáng ngẩn người, nàng gào to:
- Thuần Như! Đào Lâm đã đến rồi đây.
Tiếng gào của nàng hãy còn vang vọng trong bóng tối, nàng đã tung mình phóng xuống.
Trụ sắt và xích sắt trên người nàng ít ra cũng nặng hơn hai trăm cân, nên đà rơi còn nhanh hơn cả nàng.
Bỗng một làn sóng dâng cao, bọt nước đã làm ướt y phục nàng, và ngay trong lúc ấy, người nàng đã chững lại.
Đào Lâm dãy dụa, định lao xuống sông, nhưng thân người nàng chỉ đong đưa trên không.
Đào Lâm lại gào to:
- Thuần Như, muội phải kề cận bên chàng.
Nhưng người nàng hãy còn cách mặt sông hơn hai trượng, chẳng thể nào rơi xuống được nữa.
Đào Lâm chẳng hiểu tại sao lại như vậy, song thực tế thì rất đơn giản, bởi trụ sắt và xích sắt trên tay nàng đã mắc vào một ngọn tùng trỗ ngang ra trên vách núi.
Đào Lâm dãy dụa và gào thét ầm ĩ, nàng chỉ nghĩ chính Dị Cư Hồ đã cản trở không cho mình gặp gỡ Lý Thuần Như, nên nàng vung chưởng đánh bừa, lát sau nàng mệt quá và đã ngất đi.
Không bao lâu sau, trên sông bỗng nhiên xuất hiện một chiếc ghe nhỏ, nước sông chảy xiết là thế mà chiếc ghe này lại chèo đi ngược dòng, nhưng vẫn trôi nhanh khôn tả.
Nơi mui ghe, một người đang đứng chắp hai tay sau lưng. Đuôi ghe, một người đang ra sức chèo, hai mái dầm to cở hai thước chống chỏi với dòng nước chảy xiết, chiếc ghe lướt đi như tên bắn, đủ thấy công lực người này chẳng phải tầm thường.
Lát sau, chiếc ghe nhỏ đã đến bên dưới Đào Lâm, người đứng nơi mũi thuyền quay ra sau khoát tay ra hiệu, người chèo lái liền chộp lấy một vật đen sì ném lên vách núi, “bốp” một tiếng, vật đen đã cắm vào vách núi, thì ra đó là một chiếc neo sắt.
Chiếc ghe liền lập tức bị nước xô quay mũi đâm vào vách núi, người nơi đuôi thuyền lẹ làng đưa mái dầm ra, chõi vào vách núi ngăn cho thuyền dừng lại.
Lúc này đã trông thấy rõ người chèo ghe là một gã thấp béo, thật không thể tưởng tượng được, y nhỏ người như vậy mà lại có sức mạnh kinh người thế này.
Còn người đứng nơi mũi thuyền là một lão nhân cao to, tóc bạc phơ và râu dài phủ ngực.
Lão nhân ngước lên nhìn, buông tiếng thở dài, đoạn tung mình lên cao hơn hai trượng, song tay vẫn chấp sau lưng, đến khi người sắp hạ xuống, mới ung dung đưa tay ra, nắm lấy một nhánh cây ngang, nhún mình ngồi lên thân cây, đưa mắt nhìn Đào Lâm, lại lắc đầu buông tiếng thở dài, đưa tay kéo mạnh, cành cây gẫy lìa, Đào Lâm liền lập tức rơi xuống.
Lão nhân cũng theo sau hạ nhanh xuống, lão xuống đến gần ghe trước Đào Lâm và đưa tay ra đón nàng.
Sau đó lão nhân lại dùng tay ra dấu với gã lùn, gã lùn liền chõi mạnh, ghe lùi ra xa, rồi xuôi dòng lướt nhanh đi.
Lát sau, trên vực lại có người lao nhanh đến, đến bên bờ vực nhìn xuống, nôn nóng dậm chân, lại quay người đi. Lát sau lại có mấy bóng người lao đến, người kia phóng tới, chộp vào đầu hai người trong số ấy, lớn tiếng quát:
- Ở đâu? Phu nhân ta ở đâu?
Hai gã đại hán ấy quì sụp xuống nói:
- Dị tiên sinh, bọn tiểu nhân không biết ...
Người xuất hiện trước tiên chính là Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ, y buông tiếng cười gằn nói:
- Nơi đây còn lối đi nào khác nữa không?
Hai gã đại hán run rẩy:
- Tiểu nhân ... tuy sinh trưởng ở tại đây, nhưng quả tình là không biết.
Dị Cư Hồ buông tiếng cười khẩy, nội lực đẩy ra, hai gã đại hán liền tức thì hồn lìa khỏi xác.
Mấy người kia hoảng kinh toan bỏ chạy, Dị Cư Hồ buông tiếng huýt dài, quát to:
- Định đào tẩu hả?
Người lão như quái điểu lao bổ tới, song chưởng vung ra, bốn người lảo đảo rồi ngã lăn ra đất, không còn đứng lên được nữa.
Dị Cư Hồ lại trở ra bờ vực, nhìn một hồi, bỗng quay lại ôm lấy một cành cây to với cành lá xum xuê, nhổ bật lên, tung mình phóng xuống sông.
Có ngọn cây to trong tay, đà rơi của lão không nhanh lắm, an toàn đáp xuống ngọn cây tùng trỗ ngang.
Dị Cư Hồ ném bỏ ngọn cây trong tay, kỹ lưỡng xem xét ngọn cây tùng, lát sau phát hiện ra dấu vết cành cây mới gãy. Lão thừ ra một hồi, cất tiếng huýt dài, đưa mắt nhìn xuống sông.
Cho dù lão cơ trí hơn người, võ công tuyệt đỉnh, nhưng cũng không dám phóng xuống dòng sông nước chảy xiết thế kia.
Dị Cư Hồ ra chiều hết sức bực tức, cất tiếng huýt dài liên hồi, với khinh công thượng thừa Bích Hổ Du Tường, dán người vào vách núi, di chuyển theo chiều ngang, lát sau rẽ sang một góc núi mất dạng.
Hãy nói về chiếc ghe nhỏ đã cứu Đào Lâm xuôi dòng trôi đi, được chừng nửa dặm, gã lùn lại vung chèo, cho thuyền quay ngang, lướt nhanh vào một sơn động.
Bên ngoài nước chảy xiết là thế, nhưng vừa vào bên trong động, nước lại hết sức bình lặng.
Chiếc ghe nhỏ tiếp tục lướt đi, rẽ trái ngoặt phải với tốc độ rất nhanh. Hai người trên ghe cũng chẳng nói một lời, lát sau trước mặt bỗng xuất hiện một vòm sáng bạc, thoạt nhìn giống như một hồ nước trong dưới ánh trăng.
Chiếc ghe cặp sát vào bờ, lão nhân cắp lấy Đào Lâm tung mình lên bờ, đi dọc theo vòng sáng bạc một vòng, thì ra đó là một chiếc lưới to treo trên ngọn cây, chẳng rõ đan bằng gì mà ánh bạc lấp lánh.
Chiếc lưới ấy to cỡ một mẫu, thật chẳng biết dùng để làm gì.
Giá lúc này mà Đào Lâm tỉnh táo, có thể nàng nhớ lại hồi ba năm trước, khi chiếc thuyền nứt đôi đắm chìm, nàng với Lý Thuần Như trôi giạt đến một đảo nhỏ, đã từng trông thấy chiếc lưới bạc này một lần rồi.
Nhưng lúc này Đào Lâm chẳng những đã hôn mê và đầu óc vẫn còn trống rỗng, cho dù có trông thấy e cũng chẳng nhớ ra nổi.
Lão nhân râu bạc vừa lên bờ, gã lùn cũng đã buộc xong thuyền và đi theo sau, hành động hết sức nhanh nhẹn. Hai người đi một vòng quanh chiếc lưới bạc, tựa hồ chiếc lưới này có ý nghĩa rất quan trọng đối với họ, rồi mới tiếp tục đi tới.
Trước mắt là một sơn cốc nhỏ, xung quanh núi cao bao bọc, hình dạng giống như một cái giếng sâu.
Lão nhân và gã lùn đi được chừng ba trượng, bỗng nghe tiếng cười hết sức ghê rợn vang lên phía sau. Trong tình cảnh này, dù ai bình tĩnh mấy cũng không khỏi sợ hãi, song hai người vẫn thản nhiên như không.
Nhưng tiếng cười ghê rợn đó đã khiến cho Đào Lâm bừng tỉnh, nàng mở bừng mắt, giẫy giụa và cũng cười vang. Tiếng cười điên dại của Đào Lâm hòa với tiếng cười ghê rợn kia, nghe càng rùng mình nổi gai óc.
Lão nhân nhíu mày trầm ngâm, đoạn vung tay điểm vào huyệt Kiên Tỉnh của Đào Lâm. Đào Lâm vẫn há to miệng cười, nhưng không phát ra thành tiếng, trông càng quái dị khủng khϊếp.
Tiếng cười của Đào Lâm vừa ngưng, tiếng cười kia cũng yên lặng luôn.
Lúc này lão nhân và gã lùn đã đến trước hai gian nhà lá. Gã lùn tiến tới trước một bước, đưa tay mở cửa. Gã lùn tự nảy giờ cử chỉ rất ung dung, nhưng vừa bước chân vào nhà, lập tức phóng vυ't trở ra, đồng thời phát ra tiếng huýt dài lảnh lót, cao vυ't tận mây xanh, qua đó đủ biết nội ngoại công phu của y rất là cao thâm.
Gã lùn vừa vọt trở ra, lập tức lao nhanh về phía tiếng cười ghê rợn vừa rồi.
Lão nhân đầu bạc bỗng quát:
- Làm gì thế?
Gã lùn lao đi nhanh khôn tả, thoáng cái đã xa hơn trượng, vậy mà lão nhân vừa lên tiếng, y đã lộn một vòng trên không rồi hạ ngay xuống đất.
Gã lùn vừa đặt chân xuống đất, bèn đưa tay chỉ ra phía trước, hai tay ra dấu lia lịa và miệng huýt gió liên hồi, thì ra y là một kẻ câm.
Lão nhân xem một hồi, đôi mày rậm nhíu lại, sải bước đi vào nhà, chỉ thấy đồ vật trong nhà hết sức bừa bộn, rõ ràng bị người phá phách. Lão nhân thừ ra một hồi, đoạn dựng chiếc giường tre lại ngay ngắn, đặt Đào Lâm xuống, trở ra cửa nói:
- Ngươi hãy sắp xếp lại đồ vật trong nhà, lão phu đi một lát sẽ quay lại ngay.
Gã lùn vộ vẻ miễn cưỡng về lời nói của lão nhân.
Lão nhân sầm mặt quát:
- Làm mau đi.
Gã lùn vội quay người đi vào nhà, chỉ nghe tiếng lùng đùng vang lên liên hồi, hẳn là y trong lòng bực tức, ném đồ đạc cho hả.
Lão nhân không màng đến y, cất bước đi về phía phát ra tiếng cười ghê rợn khi nãy, đến trước một sơn động sâu thẳm và tối mịt, lão lớn tiếng quát:
- Phải do ngươi đã gây ra không?
Tiếng nói của lão nhân không ngớt vang vọng trong sơn động, hồi lâu không dứt.
Chờ đến khi tiếng nói lão nhân ngưng lặng, trong sơn động mới vọng ra một giọng rất khó nghe:
- Tất nhiên là ta rồi.
Lão nhân tức giận, chiếc áo bào trên mình cũng không gió mà lay động quát:
- Ngươi lại dám phản bội lời thề hả?
Người trong động cười quái dị:
- Chính ngươi đã phản bội lời thề trước, sao lại trách ta được?
Lão nhân giận dữ quát:
- Láo.
Người trong động lại cười quái dị liên hồi:
- Khi xưa chúng ta thỏa thuận với nhau là ngoài hai ta với kẻ câm ra, nếu có kẻ thứ tư bước vào Thiên Đề Cốc này thì chúng ta có thể tự do ra vào, mọi lời thề độc đều bỏ hết, ngươi đã quên rồi ư?
Lão nhân lặng thinh như đuối lý, hồi lâu mới dịu giọng nói:
- Thanh niên ấy đã thọ thương, từ trên núi rơi xuống sông, nếu không nhờ lão phu tình cờ trông thấy thì đã chết rồi, chả lẽ lão phu thấy chết mà không cứu hay sao?
- Ta không cần biết điều ấy.
- Vậy bây giờ ngươi muốn sao?
Người trong động cười hăng hắc:
- Chẳng việc gì đến ngươi.
Lão nhân buông tiếng thở dài:
- Ngươi nên biết đó là lão phu hoàn toàn vì tốt cho ngươi thôi.
- Láo, ngươi đã cướp lấy Ngân Vân Võng của ta, lại còn giam cầm ta tại đây hơn hai mươi năm dài, chả lẽ đó là vì tốt cho ta sao?
Lão nhân sầm mặt:
- Khi xưa ngươi đã thọ trọng thương, nếu lão phu mà không cứu thì ngươi làm sao mà còn sống đến ngày nay?
Người trong động cười chát chúa:
- Trong bao năm qua, ta sống mà không bằng chết.
Lão nhân mấy phen định xông vào động, nhưng rồi lại thôi, như có điều e ngại, và tiếng nói trong động cũng lúc gần lúc xa, hẳn là cũng muốn xông ra, nhưng lại sợ lão nhân lợi hại.
Hai người im lặng một hồi, lão nhân lại nói:
- Ngươi hãy thả chàng trai kia ra, lão phu sẽ bỏ qua hết, không quấy rầy ngươi nữa.
Người trong động lại ha hả cười vang:
- Ngươi mơ tưởng đó chăng? Vết sẹo trên mặt hắn rõ ràng là do tơ của loài nhện đỏ phun trúng, ngoại trừ mê cung trong lòng núi phía tây Côn Lôn, đâu còn nơi nào có loài nhện đỏ ấy? Chứng tỏ hắn đã từng đặt chân vào mê cung, ta giữ hắn lại đây sẽ rất hữu dụng, ngươi có bản lĩnh, sao không vào đây cướp hắn?
Lão nhân lộ vẻ hết sức khích động, lưỡng lự một hồi, bỗng quay người phóng đi về phía chiếc lưới bạc, nắm lấy thành lưới phóng đi quanh một vòng, lão với thủ pháp thật nhanh xếp chiếc lưới lại thành một xấp nhỏ.
Chiếc lưới bạc khi trải ra to hơn một mẫu, vậy mà khi xếp lại, chỉ dầy không đến nửa thước.
Lão nhân cắp chiếc lưới bạc dưới nách, quay lại trước động nói:
- Nếu ngươi mà không chịu thả chàng trai đó ra, lão phu xông vào thật đấy.
Người trong động cười mỉa nói:
- Hay lắm, ta sẽ hết sức vui lòng đón tiếp.
Lão nhân bỗng vung tay, chưởng phong ào ạt xô ra, đồng thời cất bước tiến vào sơn động.
Song ngay khi ấy, trong động bỗng vang lên “xoẹt” một tiếng, một vệt lửa xanh bay ra nhanh như tia chớp.
Lão nhân như biết lợi hại, vội vọt người lộn ra ngoài động. Đốm lửa xanh kia còn cách xa chừng ba trượng, bỗng “đùng” một tiếng nổ tung.
Người trong động cười khằng khặc nói:
- Lão già chết tiệt kia, ngươi không đón đỡ Lục Lân Âm Hỏa Tiễn của ta ư?
Lão nhân vung tay, chiếc lưới bạc đã trở thành hai lớp vuông cỡ bốn thước, buông tiếng cười gằn, lặng thinh đưa chiếc lưới ra bảo vệ mặt trước, lại lao nhanh vào trong động.
Lập tức, trong động lại “xoẹt” một tiếng, lại một vệt lửa xanh bay ra.
Lão nhân cậy có Ngân Vân Võng hộ thân nên không lui tránh, người vẫn tiếp tục lao tới, tốc độ hai bên đều nhanh khôn tả, chớp mắt đã va chạm vào nhau, chỉ nghe tiếng nổ vang rền, đốm lửa xanh bung ra.
Lão nhân thét to một tiếng, thoái lui thật nhanh, loáng cái đã ra đến bên ngoài, song tóc và tay áo đã bén lửa xanh rờn. Lão nhân vội vung lưới bạc đập lia lịa mới dập tắt được, và trông bộ dạng lão rất là thảm não.
Người trong động cười vang nói:
- Lão bất tử, ngươi đâu phải là không biết sự lợi hại của Lục Lân Âm Hỏa Tiễn, nếu ngươi không phải đã chán sống, hãy mau cút đi là hơn.
Lão nhân giận dữ toét miệng ra chửi mắng, ý chừng như muốn dẫn dụ người trong động ra ngoài.
Bởi sơn động này rất chật hẹp, không có chỗ để tránh Lục Lân Âm Hỏa Tiễn của đối phương, nhưng người trong động chỉ chửi mắng đáp lại.
Hồi lâu, lão nhân mới hậm hực trở về ngôi nhà lá. Gã câm ra đón, lão nhân hừ một tiếng, sải bước vào nhà, vung tay giải huyệt cho Đào Lâm.
Đào Lâm ngồi bật dậy. Lão nhân hỏi:
- Cô nương là ai?
Đào Lâm cười khúc khích:
- Ta đâu biết, lão hãy cho ta biết được không?
Lão nhân ngớ người, thoáng chau mày nói:
- Cô nương, chính mình mà cũng không biết mình là ai sao?
Đào Lâm lại cười khúc khích:
- Không biết thật mà.
Bỗng nàng sầm mặt cười ha hả nói tiếp:
- À, ta biết rồi. Ta là người sung sướиɠ nhất trên cõi đời này.
Lão nhân sửng sờ:
- Thì ra một người điên.
Đoạn lão ngoảnh lại quát:
- Mang thuẩn sắt đến đây.
Gã lùn tuy câm nhưng không điếc, vừa nghe lão nhân bảo mang thuẩn sắt đến, liền lộ vẻ vui mừng, quay người bỏ đi. Lát sau, lại trở vào, tay cầm một chiếc thuẩn sắt hình người to tướng.
Lão nhân đón lấy, tay trái vung lên, lại điểm khóa huyệt đạo Đào Lâm, đoạn đi ra khỏi nhà, gã lùn cũng liền theo sau.
Hai người đến trước cửa động, nghe trong động có tiếng rêи ɾỉ khe khẽ. Lão nhân ra dấu với gã lùn, đoạn nhon nhón bước vào sơn động, không hề gây tiếng động khẽ.
Nhưng lão chỉ đi được một bước, trong động bỗng có tiếng quát to:
- Đứng lại!
Lão nhân lập tức chững bước, đưa chiếc thuẩn hình người ra che trước mặt, và đội chiếc lưới bạc lên đầu, rồi lại tiến tới một bước.
Người trong động cười to nói:
- Ta biết chắc thế nào ngươi cũng quay trở lại đây, hãy vào đi.
Lão nhân lặng thinh, từng bước chậm chạp tiến vào, ra chiều hết sức cẩn thận.
Lát sau, lão nhân đã vào trong đường hầm dài gần hai trượng, nhưng không hề nghe tiếng nói của người trong động và cũng không thấy phát ra Lục Lân Âm Hỏa Tiễn.
Lão nhân hết sức thắc mắc, lại tiếp tục tiến vào một trượng nữa, bỗng trông thấy một vệt sáng lờ mờ nhỏ chiếu ra.
Lỗ nhỏ ấy cỡ chừng một nắm tay, nhưng vì trong đường hầm tối om, nên ánh sáng tuy yếu ớt nhưng vẫn đủ để trông thấy cảnh vật trong đường hầm và thấy trước mặt là một cánh cửa đá rất to, lỗ nhỏ ở trên cửa đá ấy.
Lão nhân liền biết mình đã bị mắc lừa, vội tung mình thoái lui, song đã nghe trong cửa đá vang lên tiếng cười quái dị, đồng thời “xoẹt” một tiếng, một vệt sáng xanh đã bay ra như tia chớp.
Lão nhân thoái lui tuy nhanh, song vệt sáng xanh còn nhanh hơn, chỉ nghe “choang” một tiếng, vệt sáng xanh đã chạm vào chiếc thuẩn sắt trong tay lão nhân, lập tức nó nổ tung, hàng trăm đốm lửa xanh rờn văng bay tứ phía, vang lên tiếng “xoẹt, xoẹt” cùng khắp, phủ trùm toàn thân lão nhân.
Lão nhân tuy có thuẩn sắt hộ thân và lưới bạc che đầu, song vẫn bị hai đốm lửa xanh trúng vào người.
Tuy chỉ là hai đốm lửa nho nhỏ, song hết sức lợi hại, so với lửa đỏ rừng rực còn ghê gớm hơn nhiều.
Lão nhân thét vang một tiếng, thoái lui nhanh khôn tả, lăn lộn mấy vòng trên mặt đất mới dập tắt được âm hỏa, nhưng cũng đã bị đau đớn đến mồ hôi đầm đìa.
Lão nhân tức giận đến tột độ, gầm vang:
- Được, để xem ngươi có chịu ra hay không cho biết?
Đoạn lão ngoảnh mặt ra sau khoát tay với gã lùn và nói:
- Hãy mang cành cây khô đến đây đốt.
Tiếng nói lão nhân vang vọng trong sơn động, đương nhiên là người trong động cũng nghe thấy hết sức rõ ràng.
Bỗng nghe một giọng nói yếu ớt vang lên:
- Tiền bối ... đem tại hạ vào đây chỉ hả?
Một người giọng the thé nói:
- Ngươi đừng thắc mắc.
Tiếng nói yếu ớt kia chính là của Lý Thuần Như. Thì ra sau khi bị Dị Cư Hồ đánh trúng một chưởng và đẩy xuống sông, Lý Thuần Như nghĩ mình chết chắc, đã ngất đi ngay tức khắc.
Nhưng chẳng rõ bao lâu, chàng lại từ từ hồi tỉnh. Mở mắt ra nhìn, thấy mình đang ở trong một gian nhà lá, nằm trên một chiếc giường tre, trong nhà không có một bóng người.
Lý Thuần Như đang thắc mắc không hiểu đây là đâu và ai đã cứu mình, bỗng nghe bên ngoài có tiếng the thé nói:
- Lão bất tử có trong đó không?
Lý Thuần Như kinh ngạc, “lão bất tử” là ai thế nhỉ?
Bởi không biết lão bất tử là ai nên chàng không lên tiếng. Lát sau lại nghe người bên ngoài nói tiếp:
- Lão bất tử, ta đã nghe dường như có tiếng nói của người thứ tư, ngươi đã phản bội lời thề phải không?
Lý Thuần Như vẫn chẳng hiểu gì cả, vừa định lên tiếng cho biết chủ nhân đã đi khỏi, bỗng nghe “kẹt” một tiếng, người ấy đã xô cửa bước vào.
Lý Thuần Như ngẫng lên nhìn, bất giác ngớ người. Bởi chàng nghe tiếng nói của đối phương hết sức khó nghe, nghĩ nhất định là một kẻ hung thần ác sát, cực kỳ ghê gớm, ngờ đâu đối phương lại là một người đàn bà tuổi trạc tứ tuần, tướng mạo hết sức đoan trang.
Lý Thuần Như liền hỏi:
- Đây là đâu vậy?
Người đàn bà ấy trông thấy Lý Thuần Như cũng không khỏi kinh ngạc, song liền lộ vẻ vui mừng, cười ha hả nói:
- Lão bất tử kia quả nhiên đã thất tín, vậy là không trách ta được rồi.
Chưa dứt lời đã vung chưởng, “ầm” một tiếng, một chiếc ghế dựa đã vỡ tan tành.
Lý Thuần Như thấy vậy kinh hãi, người đàn bà ấy quay lại, đưa mắt nhìn kỹ Lý Thuần Như, bỗng hỏi:
- Ngươi đã từng đặt chân vào mê cung trong lòng núi phía tây Côn Lôn phải không?
Lý Thuần Như tuy ngạc nhiên, sao bà lại biết mình đã từng vào đến mê cung trong lòng núi phía tây Côn Lôn, song vẫn đáp:
- Không sai!
Thật ra lời đồn về mê cung trong lòng núi phía tây Côn Lôn, giới võ lâm cơ hồ ai ai cũng biết, vết sẹo đỏ trên mặt chàng chính là bằng chứng tố cáo chàng đã từng đặt chân tới đó.
Người đàn bà ấy tiến lên một bước, Lý Thuần Như giờ mới trông thấy rõ, tuy đối phương tướng mạo đoan trang, nhưng ánh mắt ngập đầy vẻ tà ác đến khϊếp người.
Người đàn bà ấy bỗng vung tay, chộp vào vai Lý Thuần Như.
Lý Thuần Như đau đớn thét lên một tiếng, người đàn bà ấy không đếm xỉa gì đến, quát:
- Ngươi đã phát hiện được gì trong mê cung? Ngươi có Thông Thiên Bửu Long không? Ngươi có Thông Thiên Bửu Đỉnh không?
Lý Thuần Như bị hỏi dồn dập, không biết nên trả lời câu hỏi này trước, bất giác thừ ra. Ngay khi ấy, người đàn bà bỗng biến sắc mặt, nghiêng tai lắng nghe, rồi xách Lý Thuần Như lên, tay trái vung chưởng liên hồi, thoáng chốc đã đánh tan nát những đồ vật trong nhà, sau đó lập tức phóng ra ngoài.
Vừa ra khỏi nhà, Lý Thuần Như trước tiên trông thấy chiếc lưới bạc lấp lánh, tuy đang thọ trọng thương, nhưng thần trí chàng vẫn còn tỉnh táo, vừa trông thấy chiếc lưới bạc, chàng liền tức thời động tâm.
Nhưng người đàn bà thân pháp cực nhanh, lát sau đã mang chàng vào trong một đường hầm, đến một gian thạch thất, đặt chàng lên giường đá.
Ngay sau đó đã nghe bên ngoài vọng vào tiếng nói của một lão nhân, thảy hết sức khó nghe và ghê rợn.
Hồi lâu, lão nhân kia mới bỏ đi, người đàn bà trung niên đóng cửa đá lại và cài bằng một then sắt to, đoạn mới ngoảnh lại nói:
- Ngươi bị ai đả thương vậy?
- Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ.
- À!
Người đàn bà trung niên vẫn điềm nhiên khi nghe danh tánh của Dị Cư Hồ, bà ta lại nói tiếp:
- Ngươi mau kể tường tận về tình hình trong mê cung cho ta nghe mau.
Lý Thuần Như thở mạnh mấy cái, rên lên một tiếng rồi nói:
- Tiền bối cần biết để làm gì?
Người đàn bà trung niên tức giận, gằn giọng:
- Bảo ngươi kể thì cứ kể, coi chừng ta một chưởng bổ chết ngươi đấy.
Qua cuộc cãi vã vừa rồi giữa người đàn bà trung niên và lão nhân bên ngoài, Lý Thuần Như đã biết người cứu mình chính là lão nhân đó, chàng vốn đã không có thiện cảm vơi người đàn bà trung niên, lúc này thấy bà ta ngang ngược như vậy, không khỏi tức giận, cười khẩy nói:
- Tại hạ đã chết một lần rồi, chả lẽ còn sợ chết nữa hay sao?
Người đàn bà trung niên biến sắc mặt, bà ta lại đến bên cửa đá lớn tiếng cãi nhau với lão nhân bên ngoài, phóng ra một mũi Lục Lân Âm Hỏa Tiễn đẩy lui lão nhân kia.
Lý Thuần Như trọng thương đến không nhúc nhích được, đành để kẻ khác muốn làm gì thì làm, vừa nghe lão nhân bên ngoài đòi phóng hỏa đốt sơn động, kinh hãi hỏi:
- Đây còn lối nào khác thông ra ngoài không?
Người đàn bà trung niên cũng tái mặt nói:
- Không!
Lý Thuần Như hốt hoảng:
- Vậy nếu bên ngoài phóng hỏa, chúng ta sẽ bị chết thiêu còn gì?
Người đàn bà trung niên thấy Lý Thuần Như lộ vẻ hoảng sợ, cười khẩy nói:
- Ngươi đã từng chết một lần rồi, còn sợ gì nữa chứ?
Lý Thuần Như vừa rồi chỉ là nói trong khi tức giận, chứ thật ra chàng đâu thể nào quên được Đào Lâm, đâu thể chết đi trong lúc này.
Giờ nghe đối phương nói vậy, chàng không khỏi cứng họng.
Người đàn bà trung niên quay ra cửa lớn tiếng nói:
- Lão bất tử, ngươi mà phóng hỏa là tất cả đều tiêu tan.
Lão nhân bên ngoài cười to:
- Vậy thì ngươi hãy ra đây đi.
Người đàn bà trung niên cười khẩy:
- Ta mà ra ngoài, ngươi chịu buông tha cho ta ư? Rõ là kẻ điên nói nhảm.
Lão nhân bên ngoài cười:
- Chúng ta không thù không oán, vì sao ta lại không buông tha cho ngươi chứ? Mê cung đã có người đặt chân đến rồi, nếu chúng ta còn chưa hạ thủ e sẽ bị người phỗng tay trên mất.
Lý Thuần Như giờ đã rõ, hai người này cũng chẳng khác nào Dị Cư Hồ với Trịnh Tâm Cô, họ vốn là kẻ thù của nhau, song vì bí mật về Thông Thiên Bửu Long mà miễn cưỡng cộng tác với nhau.
Lý Thuần Như bất giác thầm thở dài, chầm chậm đưa tay lên sờ bên cạnh, gắng chõi lên giường ngồi dậy.
Bây giờ chàng mới suy nghĩ về những câu hỏi khi nãy của người đàn bà trung niên, thật ra chàng chưa từng đến tây Côn Lôn bao giờ, chỉ biết phần nào về Thông Thiên Bửu Long chứ chưa rõ là có bí mật gì.
Chàng không hiểu vì sao người đàn bà trung niên này lại quyết bảo chàng đã từng đặt chân vào mê cung trong lòng núi tây Côn Lôn.
Khi nãy bởi trọng thương nên chàng mới ỡm ờ trả lời cho qua, giờ đây chàng đã vận công điều tức mấy lượt, tinh thần đã tỉnh táo hơn, nghĩ lại thật hết sức lấy làm lạ.
Sở dĩ người đàn bà trung niên vừa trông thấy mặt chàng đã quả quyết là chàng đã từng đặt chân vào mê cung phía tây Côn Lôn, là vì “loài nhện đỏ chỉ trong mê cung trong lòng núi phía tây Côn Lôn mới có”, nên khiến chàng hết sức thắc mắc, bởi loài nhện đó thật ra là con vật như thế nào, chàng cũng chưa từng nghe nói đến bao giờ.
Lý Thuần Như đang ngẫm nghĩ, chỉ nghe người đàn bà trung niên cười ha hả nói:
- Lão bất tử, nếu ngươi giữ lời hứa thì ta đâu đánh ngươi, ngươi phải thề độc mới được.
Lão nhân bên ngoài nói:
- Nếu lão phu mà không nói thật lòng, sẽ bị hai thanh kiếm xuyên thủng tim mà chết.
Lý Thuần Như bởi hiểu biết rất giới hạn về Thông Thiên Bửu Long, nên cuộc đối thoại giữa hai người, chàng cũng chỉ có thể hiểu được phần nào, ngoài ra chẳng hiểu họ nói gì cả.
Người đàn bà trung niên liền lộ vẻ vui mừng, ngoảnh lại nhìn Lý Thuần Như cười nói:
- Ngươi hãy yên tâm, hiện nay bọn ta còn cần dùng đến ngươi rất nhiều, chẳng thể thấy chết mà không cứu. Lão bất tử võ công tuyệt đỉnh, với sự giúp đỡ của lão, thương thế của ngươi nhất định sẽ bình phục.
Lý Thuần Như đành ngơ ngẩn gật đầu. Người đàn bà trung niên lại đưa tay xách chàng lên, rút then cửa sắt ra, từ từ mở cánh cửa đá nặng nề.
Đứng nơi cửa, người đàn bà trung niên lại lưỡng lự, chỉ nghe lão nhân bên ngoài giục:
- Lão phu đã thề độc rồi, tại sao ngươi lại còn chưa chịu ra đây? Chả lẽ lại muốn lão phu phóng hỏa thiêu động thật hả?
Người đàn bà trung niên lạnh lùng nói:
- Ngươi nóng lòng làm gì chứ?
Nói đoạn liền phóng đi ra ngoài, thoáng chốc Lý Thuần Như đã cảm thấy trước mắt bừng sáng, đã ra đến cửa động, định thần nhìn, chỉ thấy một gã lùn mặt đầy tức giận chầm chập nhìn người đàn bà trung niên, và một lão nhân râu tóc bạc phơ cười nham hiểm nói:
- Quả nhiên ngươi đã ra đây rồi.
Người đàn bà trung niên cười ha hả:
- Chớ lôi thôi, lão hãy chữa trị thương thế cho tên tiểu tử này trước đã.
Lão nhân râu bạc đưa tay đón lấy Lý Thuần Như, rồi đưa mắt nhìn gã lùn. Gã lùn liền từ bên mình lấy ra một chiếc lọ ngọc nhỏ, rút ra hai hoàn thuốc.
Gã lùn nhét thuốc vào miệng Lý Thuần Như, Lý Thuần Như để yên cho họ muốn làm gì thì làm. Chàng lại cảm thấy bàn tay lão nhân đã đặt vào hậu tâm mình, và từ lòng bàn tay phát ra một luồng sức nóng rực từ hậu tâm xuyên qua huyệt Linh Đài, xông thẳng đến kỳ kinh bát mạch, chưa đầy một giờ Lý Thuần Như đã cảm thấy toàn thân thư thái dễ chịu hẳn.
Lão nhân buông tay ra nói:
- Tĩnh dưỡng thêm vài hôm nữa là sẽ bình phục.
Lý Thuần Như đứng lên, vòng tay xá lão nhân một cái, rồi nói:
- Vãn bối được tiền bối cứu giúp, ân đức này sẽ không bao giờ dám quên.
Lão nhân cười:
- Chỉ cần ngươi đưa bọn ta vào đến mê cung, bọn ta trái lại còn phải cảm tạ ngươi đấy.
Lý Thuần Như ngớ người:
- Mê cung là gì kia?
Lão nhân với người đàn bà trung niên đưa mắt nhìn nhau, bỗng sầm mặt nói:
- Tiểu tử, ngươi nói vậy nghĩa là sao? Cố tình trêu cợt bọn ta phải không?
Lý Thuần Như tuy đã nhận thấy bọn lão nhân này võ công cao siêu nhưng hành vi của họ không được chính phái lắm, song Lý Thuần Như bởi cảm kích lão nhân đã cứu mạng, nếu lão nhân có gì cần chàng giúp sức mà không trái với đạo nghĩa giang hồ, chàng cũng không bao giờ từ chới, vội nói:
- Tiền bối, vãn bối lẽ nào lại là hạng người như vậy?
Lão nhân mắt rực tinh quang, nhìn Lý Thuần Như từ đầu đến chân, người đàn bà trung niên đã gắt giọng nói:
- Ngươi bảo ngươi không biết mê cung là gì, thì tại sao khi nãy ta hỏi, ngươi lại thừa nhận là đã từng đến đó rồi?
Lý Thuần Như buông tiếng thở dài:
- Khi nãy vãn bối vì thương thế trầm trọng, không còn ky vọng sống nửa nên mới đáp bừa vậy thôi.
Lão nhân cười quái dị xen lời:
- Tiểu tử, ngươi đừng nói dối, nếu ngươi chưa từng vào đến mê cung trong lòng núi tại tây Côn Lôn, tại sao trên mặt ngươi lại đầy vết đỏ thế kia?
Lý Thuần Như kinh hãi:
- Tiền bối nói sao? Trên mặt vãn bối ...
Lão nhân gằn giọng ngắt lời:
- Vết đỏ trên mặt ngươi rõ ràng là do tơ của loài nhện đỏ gây ra, loài nhện đỏ đó rất hiếm có, theo bọn ta biết, chỉ trong mê cung trong lòng núi tây Côn Lôn mới có, ngươi còn định chối cãi hả?
Lý Thuần Như bàng hoàng, khi gặp lại Đào Lâm, chàng đã trông thấy mặt nàng chằng chịt tia đỏ rất gớm ghiếc, chả lẽ bây giờ mình cũng giống như vậy ư?
Chàng bất giác đưa tay lên sờ mặt, song chẳng cảm thấy có gì khác lạ cả.
Người đàn bà trung niên buông tiếng cười khẩy, từ trong lòng lấy ra một mảnh gương đồng và nói:
- Ngươi hãy tự xem lấy đi.
Lý Thuần Như vô cùng hoang mang, đón lấy mảnh gương đưa lên mặt soi, lập tức cánh tay run rẩy, mảnh gương suýt nữa đã rơi xuống.
Hai người đã không nói ngoa, trên mặt chàng cũng chằng chịt những tia đỏ gớm ghiếc giống hệt như Đào Lâm, ngay bản thân chàng cũng chẳng hiểu vì sao lại như vậy.
Chàng bất giác lặng người hồi lâu, không thốt nên lời.
Lão nhân gằng giọng nói:
- Tiểu tử, giờ ngươi nên nói thật rồi chứ?
Lý Thuần Như buông tiếng thở dài:
- Tiền bối, tính mạng vãn bối là do tiền bối đã cứu, lẽ ra muôn thác cũng chẳng từ, song những vết đỏ này ... ngay chính vãn bối cũng không biết đã có từ bao giờ, vãn bối quả thật là chưa bao giờ đặt chân vào mê cung trong lòng núi ở tây Côn Lôn, và cũng chưa từng trông thấy loài nhện đỏ nào đó, lẽ đương nhiên là không bao giờ bị nhện phun tơ vào mặt. Tất cả những gì vãn bối đã nói đều là sự thật, không một lời giả dối, xin tiền bối hãy minh xét.
Lão nhân biến sắc mặt, cánh tay chầm chậm giơ lên, mắt rực sát cơ.
Lý Thuần Như biết cho dù mình không thọ trọng thương thì cũng chẳng phải là đối thủ của lão nhân này, đành bình thản nhắm mắt lại chờ chết. Nhưng sau một hồi bàn tay lão nhân vẫn chưa giáng xuống.
Lý Thuần Như lại mở mắt ra, thấy bàn tay lão nhân chỉ cách mặt mình không đầy một thước, một luồng gió lạnh buốt ập vào mặt mình.
Lý Thuần Như buông tiếng thở dài nói:
- Dám hỏi tiền bối, tiền bối đã phát hiện trên mặt vãn bối có vết đỏ từ lúc nào vậy?
Lão nhân lạnh lùng nói:
- Lúc lão nhân cứu ngươi lên là ngươi đã như thế này rồi.
Lý Thuần Như kinh ngạc nói:
- Khi vãn bối rơi xuống sông, trên mặt không hề có vết đỏ.
Lý Thuần Như tuy hoàn toàn nói đúng sự thật, nhưng lão nhân đâu chịu tin, lão đưa mắt nhìn người đàn bà trung niên nói:
- Chính mụ đã bảo hắn dấu diếm phải không?
Người đàn bà trung niên tức giận quát:
- Lão dám nói càn hả?
Lão nhân gằn giọng:
- Được rồi! Tiểu tử, nếu ngươi không chịu đưa bọn ta đến mê cung, lão phu sẽ cho ngươi biết tay.
Lý Thuần Như cũng không khỏi bực tức, nghiêm giọng nói:
- Tại hạ vốn chưa hề đến đó, làm sao dẫn đường được?
Người đàn bà trung niên cười sắc lạnh:
- Lão bất tử, bây giờ nói nhiều với hắn làm gì? Đằng nào thì chúng ta cũng đã biết lối vào mê cung rồi, hãy bắt hắn vào trong mê cung, nếu hắn muốn sống thì hắn sẽ phải đưa chúng ta ra ngoài thôi.
Lão nhân ngẫm nghĩ chốt lát, vui mừng nói:
- Ngươi nói rất đúng. Vậy thì chúng ta lên đường ngay.
Lý Thuần Như nghe hai người nói vậy, lòng vô cùng lo lắng, nếu họ thật sự làm như vậy, trừ khi mình giữa đường đào thoát, bằng không ắt sẽ chôn thây theo họ trong cái mê cung mà mình chưa từng đặt chân đến bao giờ.
Người đàn bà trung niên và lão nhân thấy Lý Thuần Như lặng thinh, ngỡ là kế sách của mình đã hữu hiệu, hai người đều vô cùng đắc ý.
Người đàn bà nói:
- Lão bất tử, hai thanh kiếm kia, chúng ta phải chia nhau mỗi người một thanh.
Lão nhân cười khà:
- Lẽ đương nhiên.
Gã lùn đứng gần đó từ nãy giờ lặng thinh, bỗng gầm lên một tiếng quái dị.
Người đàn bà quát:
- Tên câm thối tha kia, ngươi cũng muốn chia phần hả?
Gã lùn đột nhiên lao tới, vung chưởng tấn công người đàn bà, kình phong rít lên vù vù, cực kỳ hung mãnh.
Người đàn bà trung niên lách người tránh sang bên, đồng thời vung tay, “xoẹt” một tiếng, một vệt sáng xanh đã từ trong tay áo bay ra như tia chớp.
Gã lùn như biết lợi hại, vội lùi nhanh ra sau, một mũi tên lân tinh đã xẹt qua cạnh y, may là y thân pháp nhanh nhẹn, không thì đã bị trúng phải rồi.
Lão nhân quát to:
- Thôi, đừng động thủ nữa.
Gã lùn như rất nể sợ lão nhân, lập tức không dám động thủ nữa.
Lão nhân trầm giọng nói:
- Chúng ta lên đường ngay, ngươi đi chuẩn bị thuyền mau.
Gã lùn tuy có vẻ không bằng lòng, nhưng cũng bỏ đi ngay.
Lý Thuần Như vô cùng thắc mắc, hai thanh kiếm phải chia nhau mỗi người một thanh là sao? Sau khi chàng rơi xuống sông được lão nhân này cứu vớt, mọi sự xảy đến với chàng đều không sao giải thích được.
Trước hết, lão nhân và người đàn bà trung niên này là ai? Vì sao lão nhân này đã cứu mình rồi lại hại mình? Vì sao sau khi rơi xuống sông, mặt mình vẫn bình thường, giờ đây lại đầy vết đỏ thế này? Chàng hoàn toàn không sao hiểu nổi.
Lý Thuần Như ở trong Già Đương Tự ba năm, cõi lòng chàng đã trở nên nguội lạnh. Giờ đây đối với chàng, mọi tranh chấp trong giới võ lâm đều đáng nực cười, sở dĩ chàng đặt chân đến Thương Gia Bình hoàn toàn chỉ vì mối tình đối với Đào Lâm mà thôi.
Lúc này, chàng thấy hai người quyết bắt buộc mình phải dẫn đến mê cung trong lòng núi nào đó ở phía tây Côn Lôn, không khỏi cười dỡ khóc dỡ, thừ ra một hồi, vừa định phân biện, bỗng nghe trong nhà vang lên một chuỗi cười quái dị.
Lý Thuần Như vừa nghe tiếng cười ấy, lập tức biến sắc mặt, vẻ mặt chàng chẳng rõ là vui mừng hay đau sót, sau một thoáng ngẩn ngơ, chàng khích động cất tiếng gọi:
- Lâm muội đó phải không?
Đồng thời người đã phóng đi như tên bắn. Lão nhân với người đàn bà trung niên cũng vội theo sau.
Lý Thuần Như xông thẳng vào nhà, định thần nhìn, thấy Đào Lâm đang ngồi trên mép giường, khoa tay múa chân cười vang.
Lý Thuần Như chưa kịp lên tiếng, người đàn bà đã nói:
- Hay nhỉ! Lão bất tử thì ra lại còn dấu một người nữa.
Lão nhân trầm giọng:
- Đừng nói vậy, đó là một ả điên.
Lý Thuần Như bàng hoàng, tiến tới cất tiếng gọi:
- Lâm muội!
Đào Lâm vốn đã bị lão nhân phong bế huyệt đạo, nhưng tuy nàng đã phát điên, song công lực không hề suy giảm, trái lại chân khí trong người cuồn cuộn như sóng dữ, đã tự xông giải huyệt đạo.
Lý Thuần Như gọi liền hai tiếng, Đào Lâm chỉ với đôi mắt đờ đẫn nhìn chàng.
Lý Thuần Như thấy vậy, xót xa nói:
- Lâm muội đã điên thật rồi ư?
Chàng vừa dứt lời, Đào Lâm đột nhiên vung tay, Lý Thuần Như lúc này giây thần kinh cơ hồ tê liệt, hoàn toàn không có phản ứng, chỉ nghe “bốp” một tiếng, bàn tay Đào Lâm đã tát vào má chàng, nửa bên mặt lập tức sưng húp.
Lý Thuần Như ngớ người nói:
- Lâm muội, ngu huynh đây mà.
Đào Lâm ha hả cười to:
- Ngươi là ai? Còn ta là ai?
Lý Thuần Như nghe vậy bất giác rợn người, lại hỏi:
- Lâm muội không còn nhận ra ngu huynh nữa sao?
Đào Lâm trân trối nhìn chàng một thồi, bỗng chỉ tay vào mặt chàng cười khanh khách nói:
- Sao ta lại không nhận ra ngươi chứ? Cho dù ngươi có biến thành tro than, ta cũng nhận ra được, ngươi là Dị Cư Hồ chứ ai.
Lý Thuần Như lớn tiếng:
- Ngu huynh không phải là Dị Cư Hồ đâu.
Lão nhân bỗng gằn giọng nói:
- Ngươi lải nhải với ả điên ấy làm gì, chúng ta đi thôi.
Lý Thuần Như vụt quay lại quát:
- Khoan đã!
Lão nhân lạnh lùng:
- Sao nào?
- Mọi người hãy đi đi, tại hạ phải ở lại đây với nàng.
Người đàn bà trung niên sầm mặt:
- Ả điên này là gì của ngươi?
Lý Thuần Như thoáng ngẩn người, đoạn rắn giọng đáp:
- Nàng là người thân duy nhất đời của tại hạ.
Người đàn bà chau mày:
- Vậy thì ả điên này không thể sống được nữa.
Lý Thuần Như sửng sốt:
- Tại sao?
Người đàn bà đanh giọng:
- Ngươi phải đưa bọn ta đến núi tây Côn Lôn, làm sao có thể kéo theo ả điên này được? Chi bằng gϊếŧ ả ta đi để cho ngươi khỏi vướng bận.
Vừa dứt lời bà ta đã lướt đến cạnh Đào Lâm, vung chưởng nhắm đỉnh đầu nàng bổ xuống.
Lý Thuần Như hoảng kinh, định ngăn cản thì đã muộn, chỉ thấy người đàn bà một chưởng giáng xuống, Đào Lâm nghiêng người cười khanh khách và vung chưởng lên đón tiếp.
Nàng vẫn ngồi trên giường, hai chưởng va chạm nhau “bùng” một tiếng, chiếc giường gẫy sụp, Đào Lâm lăn người sang bên.
Người đàn bà cười gằn nói:
- Ngươi còn có thể chịu nổi thêm một chưởng của ta đó chứ?
Đồng thời lại sấn tới, tay phải vung lên, ngón giữa nhanh như chớp điểm vào đỉnh đầu Đào Lâm, chiêu này thật hung hiểm, nếu bị điểm trúng chắc chắn chết ngay tức khắc.
Lý Thuần Như tuy thương thế chưa lành, nhưng sao có thể không nóng lòng trước sự sống chết của Đào Lâm, chàng buông tiếng quát vang, lao bổ vào người đàn bà.
Người đàn bà ấy tay trái vung lên, một luồng kình lực mãnh liệt liền đẩy Lý Thuần Như lùi ra sau mấy bước, ngón tay bà ta chỉ cách đỉnh đầu Đào Lâm không đầy nửa thước.
Đào Lâm mắt trừng trừng nhìn người đàn bà trung niên, không hề có ý phản ứng.
Lý Thuần Như hốt hoảng hét to:
- Nếu nàng mà chết thì tại hạ cũng chẳng sống được nữa.
Người đàn bà trung niên nghe vậy lập tức rút tay về, ngoảnh lại đưa mắt nhìn lão nhân, hiển nhiên là để xin ý kiến.
Lão nhân cũng cảm thấy khó xử, họ dựa vào vết đỏ trên mặt Lý Thuần Như nên quả quyết là chàng đã từng đặt chân vào mê cung trong lòng núi phía tây Côn Lôn. Vì vậy mới bảo chàng phải dẫn đường đến đó, bằng không chàng đã mất mạng từ lâu rồi.
Nhưng nếu Lý Thuần Như đã nhất quyết liều mình, thì dù có gϊếŧ chết chàng cũng chẳng được ích lợi gì, mục đích của họ đâu phải là thế.
Lý Thuần Như thấy hai người đều lặng thinh, lại vội nói:
- Tại hạ nói thật mà hai vị không chịu tin, tại hạ quả tình là chưa hề đặt chân đến núi Côn Lôn, chính nàng mới là người đã từng đến đó rồi.
Lão nhân đưa mắt nhìn Lý Thuần Như, lạnh lùng nói:
- Ý ngươi muốn bọn ta đưa ả theo cùng phải không?
Lý Thuần Như đưa mắt nhìn Đào Lâm, thấy nàng mặt mày trơ khấc, hiển nhiên là thần trí rất hỗn loạn, bèn thầm nhủ:
- Cho dù họ đưa Đào Lâm theo cùng, chưa chắc nàng còn nhận ra đường lối trong mê cung. Thế nhưng mình với nàng nếu không thể trọn đời bên nhau, thì dù chết chung cũng chẳng có gì hối tiếc.
Lý Thuần Như nghĩ như vậy, bèn thản nhiên nói:
- Đúng vậy!
Lão nhân với người đàn bà đưa mắt nhìn nhau, đoạn nói:
- Thôi cũng được. Vậy ta đi nào.
Lý Thuần Như liền đến nắm áo Đào Lâm, cố nén đau xót nói:
- Lâm muội, chúng ta đi thôi!
Đào Lâm khúc khích cười:
- Đi đâu vậy?
- Đến một nơi thật xa, chỉ có hai chúng ta thôi, Lâm muội đồng ý không?
Đào Lâm nghiêng đầu:
- Ngươi là ai?
Lý Thuần Như thầm thở dài, kéo mạnh nàng đứng lên. Trên tay Đào Lâm vẫn còn dính liền xích sắt và trụ sắt, bỗng buông tiếng thét to, hai tay vung lên, xích sắt và trụ sắt cùng quét vào Lý Thuần Như.
Lý Thuần Như kinh hãi đứng thừ ra tại chỗ, mắt thấy xích sắt và trụ sắt quét tới, chắc chắn chàng sẽ táng mạng ngay.
Ngay khi ngàn cân treo sợ tóc ấy, lão nhân đã vung tay ra chộp lấy trụ sắt và đẩy tới, trụ sắt trúng vào vai Đào Lâm, khiến nàng bật lùi ra sau mấy bước.
Sau đó, lão nhân quay người lại lớn tiếng nói:
- Tiểu tử, một người điên như thế này, làm sao chúng ta có thể đưa theo được?
Đào Lâm bị trụ sắt đâm trúng vai, chợt chao người mấy lượt, ngã ngồi xuống đất, xem ra không hề thọ thương chút nào cả.
Lý Thuần Như đanh giọng:
- Bất kể thế nào, nàng mà ở đây thì tại hạ cũng ở đây.
Lão nhân buông tiếng cười gằn, lướt tới vung chỉ điểm liên hồi, chớp mắt đã điểm vào bốn huyệt đạo Kiên Tỉnh, Thiên Trạch, Môn và Đới Mạch của Đào Lâm, đoạn lão cắp lấy nàng rồi bước đi ra.
Lý Thuần Như và người đàn bà trung niên liên vội theo sau, chẳng bao lâu đã đến bờ sông.
Gã lùn đã với một chiếc thuyền to chờ sẵn. Ba người cùng tung mình lên thuyền.
Lão nhân đặt Đào Lâm xuống, Lý Thuần Như ngồi bên cạnh nàng, nước mắt chảy dài.
Lát sau, thuyền đã ra khỏi sơn động, ra đến sông cả, xuôi dòng lướt đi, đến một nơi đất bằng, gã lùn ném neo sắt ra, thuyền lập tức dừng lại.
Lý Thuần Như bồng Đào Lâm tung mình lên bờ trước tiên, ba người kia lần lượt theo sau. Một hàng bốn người đi chừng vài dặm thì đến đường cái quan.
Lão nhân nói:
- Khi đến thị trấn, chúng ta phải thuê ngay một cỗ xe để chở ả điên này mới được.
Lý Thuần Như biết Đào Lâm sở dĩ phát điên là vì mình đã rơi xuống sông, nên vừa nghe lão nhân nói vậy, chàng cảm thấy lòng đau xót khôn tả, trầm giọng nói:
- Tiền bối không được gọi Đào cô nương như vậy.
Lão nhân cười khẩy:
- Phải rồi, thuê một cỗ xe để chở nữ thần tiên của ngươi.
Lý Thuần Như đưa mắt nhìn Đào Lâm, lúc này mặt nàng chằng chịt tia đỏ và mắt đờ đẫn tán loạn, trông thật ghê rợn. Song đối với chàng thì đó là một gương mặt đẹp nhất, không ai sánh bằng.
Lý Thuần Như bất giác thở dài nói:
- Hai vị võ công cao thế này, chả lẽ không thể khiến Đào cô nương phục nguyên được ư?
Lão nhân trầm ngâm:
- Khi nào đến được mê cung, hoặc giả có cách.
Lý Thuần Như mừng rỡ:
- Thật ư? Có cách gì vậy?
Lão nhân cười xảo trá:
- Ngươi đừng nóng ruột, rồi đây lão phu sẽ lo liệu cho.
Lý Thuần Như nghe vậy, lòng đã có một tia hy vọng, chỉ cần Đào Lâm bình phục, chàng sẵn sàng trả bất kỳ bằng mọi giá, so ra thì chuyến đi tây Côn Lôn này thật dễ dàng hơn hết.
Chàng lại nghĩ, đây rất có thể là cạm bẫy của lão nhân đã bày ra vì sợ mình bỏ trốn giữa đường, song chỉ cần một chút hy vọng, chàng cũng chẳng dễ gì bỏ qua, bèn gật đầu nói:
- Thôi được, nhưng tại hạ cũng xin lập lại, tại hạ quả thật chưa hề đặt chân vào mê cung trong lòng núi kia.
Người đàn bà trung niên bỗng xen lời:
- Từng vào hay chưa, bây giờ nói ra có ích gì?
Lý Thuần Như thấy hai người nhất quyết không chịu tin lời mình, đành thầm thở dài, không nói thêm gì nữa.
Bốn người đến một thị trấn nhỏ, mua lấy một cỗ xe ngựa. Lão nhân với gã lùn ngồi phía trước đánh xe, còn Lý Thuần Như, Đào Lâm và người đàn bà trung niên thì ngồi trong thùng xe.
Xe ngựa tiến thẳng về hướng bắc, cứ cách một ngày lão nhân lại giải huyệt cho Đào Lâm, ép nàng ăn uống, sau đó lại phong bế huyệt đạo nàng.
Lý Thuần Như hồi tưởng lại bao kỹ niệm quen nhau với Đào Lâm, nỗi nhớ nhung sau khi chia tay nàng. Giờ đây tuy hàng ngày đối mặt với Đào Lâm, nhưng nàng đã trở nên điên dại.
Qua đó đủ biết cõi lòng Lý Thuần Như xót đau dường nào, trên đường đi chàng cơ hồ không nói một lời.
Gần một tháng sau, họ đã qua khỏi Ngọc Môn Quan, thời tiết lạnh kinh khủng.
Đêm hôm ấy tuyết rơi tầm tả và gió bắc thét gào, phủ mờ cảnh vật trước mặt, không còn thấy rõ đường đi nữa.
Lão nhân buông tiếng quát to, ghìm cương dừng xe lại, cùng gã lùn chui vào thùng xe.
Hai người vào trong thùng xe, hà hơi vào tay cho đỡ lạnh.
Lão nhân chau mày nói:
- Nếu trận tuyết này mà kéo dài thì cản trở hành trình của chúng ta mất.
Người đàn bà trung niên lạnh lùng nói:
- Muộn vài hôm thì sợ gì cơ chứ?
- Hừ, hiện nay trong võ lâm đã có rất nhiều người biết về bí mật này, nếu bị kẻ khác phỗng tay trên thì bao nhiêu năm khổ tâm của chúng ta sẽ hoài phí vô ích. Chúng ta nên đến sớm thì hơn.
Người đàn bà trung niên cười ha hả:
- Có gì phải sợ? Ngoại trừ chiếc lưới bạc của ta, bất kỳ người nào động vào hai thanh kiếm ấy mà không bị khốn đốn chứ?
Lão nhân sầm nét mặt:
- Chiếc lưới bạc của ai chứ?
Người đàn bà trung niên cũng lộ vẻ hết sức tức giận, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói.
Lão nhân cười hăng hắc nói tiếp:
- Trước kia có thể chiếc lưới bạc là của mụ, nhưng mụ đã tự nguyện trao cho ta để đổi lấy tánh mạng, chả lẽ hôm nay lại muốn tráo trở hay sao?
Người đàn bà trung niên vẻ mặt hết sức kỳ khôi, hồi lâu mới nói:
- Lão bất tử, ngươi định độc chiếm chiếc lưới bạc của ta hả?
- Lão phu đã nói vậy bao giờ?
Người đàn bà trung niên đã dịu mặt hơn.
Ngay khi ấy, bên ngoài bỗng vang tiếng chó sủa ầm ỉ.
Lão nhân vội nói:
- Đừng cãi nhau nữa, có người đến.
- Láo, đó là tiếng chó sủa, làm gì có người đến đây?
Lão nhân cười khẩy:
- Mụ hãy nghe kỹ đi.
Người đàn bà trung niên liền lắng tai nghe.
Lúc này Lý Thuần Như cũng đã nghe ra tiếng roi vun vυ't hòa lẫn trong tiếng chó sủa liên hồi.
Người đàn bà trung niên vén rèm xe nhìn ra ngoài, một luồng gió lạnh liền ập vào mặt, bảy tám con chó sói to lớn kéo theo một cỗ xe tuyết lướt đi như bay, đang tiến về phía họ.
Người đàn bà trung niên mừng rỡ reo lên:
- Lão bất tử, chúng ta có cách rồi.
Lão nhân lúc này cũng đã trông thấy cỗ xe tuyết đang lướt tới, cau mày nói:
- Mụ chớ đa sự, e không phải người tầm thường đâu.
Ngay khi ấy, cỗ xe tuyết đã tiến đến gần, chỉ thấy người trên xe tuyết toàn thân trùm kín trong chiếc áo gió, không trông rõ mặt mày.
Người đàn bà trung niên cười khẩy nói:
- Lão đã trở nên nhút nhát từ bao giờ vậy?
Vừa dứt lời đã tung mình ra khỏi xe, vung tay "xoẹt" một tiếng, một vệt sáng xanh đã bay vυ't ra.
Lão nhân cau mày, thò đầu ra nhìn, chỉ thấy cỗ xe tuyết đột nhiên dừng lại, tuyết tung lên trắng xóa, người trên xe tuyết vung roi ra, hết sức chuẩn xác quấn lấy mũi tên lân tinh do người đàn bà trung niên phóng ra, rồi lại vung roi, mũi tên lân tinh bay vυ't ra xa.
Người ấy thân thủ nhanh khôn tả, mũi tên sau khi bị ném đi mới "đùng" một tiếng nổ tung.
Người đàn bà trung niên sửng sốt, buột miệng nói:
- Thân thủ khá lắm.
Người trên xe tuyết lặng thinh, giật mạnh giây cương, đàn chó sói lại tiếp tục lao tới, chớp mắt đã lướt đến cạnh người đàn bà trung niên, ngọn roi dài trong tay vung lên vun vυ't, liên tiếp quét ra ba roi vào người đàn bà trung niên.
Ba roi ấy hết sức ảo diệu, thế roi như có như không, chỉ thấy bóng roi lấp loáng, phủ chụp xuống người đàn bà trung niên.
Người đàn bà trung niên vốn võ công chẳng kém, vừa thấy tình thế không ổn, vừa định né tránh thì đã muộn, "bộp" một tiếng, trên vai đã bị đánh trúng một roi đau thấu xương tủy, thét lên một tiếng loạng choạng bật lùi sang bên.
Trong khi ấy, cỗ xe tuyết đã lướt tới trước gần bốn trượng.
Người đàn bà trung niên lớn tiếng quát:
- Lão bất tử còn chưa chịu ra đây hả?
Lão nhân ha hả cười to:
- Lão phu đã nói trước rồi, mụ chẳng chịu nghe, bây giờ lại xin cứu viện ư?
Chưa dứt lời, người đã từ cửa sổ xe lao ra, thân pháp nhanh khôn tả, hệt như một cánh chim to bay trong gió tuyết.
Lão nhân sau khi lao ra, nhẹ điểm chân trên mặt tuyết, lại tiếp tục lướt nhanh đi, không hề để lại dấu vết gì trên mặt tuyết cả.
Lão nhân liên tiếp tung mình mấy lượt, đã đuổi kịp chiếc xe tuyết, lớn tiếng nói:
- Bằng hữu hãy dừng lại đã.
Người trên xe tuyết vẫn lặng thinh, chờ cho lão nhân còn cách sau lưng mình khoảng chừng năm thước, đột nhiên trở tay vung roi, "vυ't" một tiếng, quét thẳng vào mặt lão nhân.
Lão nhân trầm giọng nói:
- Khá lắm.
Đồng thời lão bỗng ngã người ra sau, thế roi của đối phương liền quét vào khoảng không.
Trong khi đang lao tới nhanh thế này mà lão nhân còn có thể thi triển một thế Thiết Bản Kiều tránh khỏi thế roi của người trên xe tuyết, đủ thấy võ công của lão cao thâm dường nào.
Và càng kỳ diệu hơn nữa, lão nhân trong khi ngã người ra sau mà hai chân vẫn tiếp tục lướt nhanh tới trước, chớp mắt đã qua mặt đàn chó sói và lão quát to:
- Dừng lại!
Song chưởng cũng đẩy ra, kình phong như bài sơn đảo hải xô về phía người trên xe tuyết.
Lý Thuần Như tự nãy giờ trong thùng xe nhìn ra, lúc này thấy lão nhân song chưởng đẩy ra, lòng bàn tay đỏ như mầu máu.
Trong làn mưa tuyết trắng xóa, hai bàn tay đỏ như máu càng thêm nổi bật, trông hết sức ghê rợn.
Ngay khi Lý Thuần Như đang kinh hãi, người trên xe tuyết dường như cũng giật mình sửng sốt, vội tung mình lùi ra sau hơn trượng, tránh khỏi chưởng lực của lão nhân.
Người trên xe tuyết sau khi đứng vững chân, liền đưa tay giở nón gió trên đầu ra, lạnh lùng hỏi:
- Tôn giá là ai?
Lão nhân cũng đồng thời quát:
- Tôn giá là ai?
Và rồi, hai người bỗng lại dị khẩu đồng thanh kêu lên:
- Ồ, thì ra là cố nhân.
Lão nhân ha hả cười vang:
- Dị cô gia (cậu rể), thật không ngờ chúng ta lại còn có ngày gặp nhau.
Người trên xe tuyết cũng buông tiếng cười vang, nhưng có vẻ rất miễn cưỡng, nói:
- Hân hạnh! Hân hạnh!
Lý Thuần Như lúc này cũng đã nhìn rõ, người trên xe tuyết chính là Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ.
Vừa rồi, lúc trông thấy lòng bàn tay lão nhân đỏ như máu, biết ngay đó chính là môn huyết chưởng bất truyền của Ma Giáo, bởi các loại chưởng pháp khác như Chu Sa Chưởng, lòng bàn tay cũng trở nên màu đỏ, nhưng chỉ đỏ mờ chứ không đỏ tươi như Huyết Chưởng.
Lúc này thấy lão nhân với Dị Cư Hồ quen biết nhau, càng khẳng định lão nhân này chính là bậc tiền bối trong Ma Giáo.
Chỉ nghe thấy lão nhân nói:
- Dị cô gia hối hả thế này hẳn là có việc khẩn cấp, định đi đâu vậy?
Dị Cư Hồ lạnh lùng hỏi ngược lại:
- Tôn giá cản đường Dị mỗ với ý định gì?
Lão nhân buông tiếng cười quái dị:
- Lão phu vốn chỉ định mượn tạm cỗ xe tuyết, nhưng bây giờ thì đã khác rồi.
Dị Cư Hồ cười khẩy:
- Hay lắm! Tôn giá muốn gì cứ nói ra.
Lão nhân đưa mắt nhìn Dị Cư Hồ từ đầu đến chân mấy lượt rồi mới nói:
- Bao năm không gặp, Dị cô gia càng anh tuấn hơn xưa nhiều.
Lúc này Dị Cư Hồ mặt chẳng chịt vết đỏ, đương nhiên là rất gớm ghiếc, lão nhân nói vậy rõ ràng là có ý mỉa mai.
Dị Cư Hồ sầm mặt nói:
- Tôn giá chỉ vì một câu nói này thôi ư?
Lão nhân tiến tới một bước:
- Tất nhiên là còn nữa. Dám hỏi Dị cô gia, khi xưa huynh trưởng và điệt nữ của lão phu có chỗ nào ngược đãi cô gia, mà cô gia lại hạ độc thủ với họ thế kia?
Lý Thuần Như bất giác ngẩn người.
Khi xưa Dị Cư Hồ phản lại Ma Giáo, hạ sát cả thê tử lẫn nhạc phụ và sáu đại đàn chủ, việc này trong giới võ lâm chẳng ai là không biết.
Qua lời lão nhân này, vị Quách lão giáo chủ đã chết dưới tay Dị Cư Hồ lại là huynh trưởng của lão, nếu đúng thật vậy thì lão nhân này có bối phận rất cao trong võ lâm, còn là trưởng bối của Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ.
Lý Thuần Như đang ngơ ngẩn, bỗng nghe gã câm ngồi cạnh phát ra tiếng khằng khặc nơi cổ, ra chiều hết sức căm tức. Chàng liền ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy y mắt rực hung quang, mười đầu ngón tay đã đeo vào những chiếc móng rất kỳ lạ, hệt như vuốt chim, hết sức sắc bén, mắt nhìn trừng trừng vào Dị Cư Hồ.
Lý Thuần Như biết giữa Dị Cư Hồ với Ma Giáo thù sâu như bể cả, bởi khi xưa Dị Cư Hồ đã hạ thủ rất tàn bạo, những cao thủ Ma Giáo thảy đều thảm tử tại chỗ, cho dù có người trốn thoát, thì cũng chỉ là hạng tầm thường, trong bao năm qua tuy thù hận ngập lòng, nhưng thảy đều im hơi lặng tiếng, sợ Dị Cư Hồ tìm đến tận diệt, đâu còn dám nhắc đến hai tiếng "báo thù".
Nếu hai người này quả đúng là cao thủ Ma Giáo đã thoát khỏi tay Dị Cư Hồ năm xưa, vậy thì giờ đây đương nhiên đâu chịu buông tha cho Dị Cư Hồ.
Lý Thuần Như nghĩ đến đó, bất giác nghe lòng khoái trá, cầu mong cho Dị Cư Hồ sẽ chết dưới tay lão nhân này tại đây.
Chỉ thấy gã câm đeo xong móng tay, rón rén chui ra khỏi xe, nhờ cỗ xe che chắn, y bò qua gầm xe, chừng năm sáu thước thì nằm mọp xuống trên tuyết.
Tuyết rơi mỗi lúc càng nhiều, lát sau tuyết đã hoàn toàn phủ mất gã câm, song y vẫn nằm yên bất động.
Lý Thuần Như chẳng hiểu gã câm làm gì, chỉ nghe người đàn bà trung niên cười khanh khách nói:
- Lão bất tử, vị này chính là chàng rể quý danh chấn thiên hạ của Ma Giáo đó ư?
Lão nhân mặt mày xanh đến rợn người, gật đầu:
- Không sai, y chính là chàng rể quí của Ma Giáo.
Dị Cư Hồ cười hăng hắc:
- Quách lão đã sống thêm được hai mươi năm, vậy cũng đủ mãn nguyện rồi.
Lão nhân ngửa mặt cười dài:
- Thật đa tạ các hạ đã cho lão phu sống thêm hai mươi năm, nhưng bây giờ lão phu vẫn còn muốn sống tiếp nữa. Dị cô gia, điệt nữ lão phu ở chốn âm ty địa ngục, hẳn là nhớ cô gia lắm đấy.
Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ khi vừa gặp lão nhân, lòng đã hết sức kinh hãi, bởi lão nhân này chính là Tu La Tôn Giả Quách Độc, có địa vị rất cao trong Ma Giáo khi xưa, chỉ dưới một mình Quách lão giáo chủ mà thôi.
Hơn nữa lại là anh em thân sinh với Quách giáo chủ, trình độ võ công cũng cao thâm tột bậc.
Khi xưa, kế hoạch phản lại Ma Giáo của Dị Cư Hồ tuy hết sức chu đáo, nhất cử diệt sạch mọi cao thủ, song Tu La Tôn Giả Quách Độc hành tung vô định, rất ít khi có mặt trong tổng đàn, ngoại trừ vào ngày lễ thành hôn giữa Dị Cư Hồ với Ma Nữ, nghe đâu lão đã đến từ Nam Hải, chỉ ở trong tổng đàn vài hôm rồi ra đi, từ đó không còn gặp lão nữa.
Sau khi nhất cử thành công, Dị Cư Hồ từng dò la tông tích của Tu La Tôn Giả Quách Độc khắp nơi, nhưng không có chút kết quả nào, chẳng ngờ hôm nay lại gặp nhau tại đây.
Dị Cư Hồ bỗng tung mình, lao nhanh về phía người đàn bà trung niên, vung chỉ điểm tới. Qúa bất ngờ, người đàn bà trung niên không kịp tránh né, liền bị điểm trúng huyệt Kiên Tĩnh, đứng bất động tại chỗ. Dị Cư Hồ nhẹ điểm mũi chân xuống đất, lại lao nhanh về phía cỗ xe ngựa.
Lý Thuần Như ngồi trong xe, bỗng thấy Dị Cư Hồ thình lình lao nhanh về phía mình, bất giác cả kinh, song muốn lẫn trốn cũng chẳng còn kịp, vội ôm chặt lấy Đào Lâm vào lòng.
Dị Cư Hồ vén rèm nhìn vào xe, ngạc nhiên kêu lên:
- Ủa, sao ngươi còn chưa đến nơi?
Lý Thuần Như chẳng hiểu y định nói gì, bèn ngậm miệng làm thinh.
Dị Cư Hồ quay người vừa định bỏ đi, bỗng ngẩn người, định thần nhìn kỹ, đoạn cười phá lên nói:
- Thì ra là tiểu tử ngươi.
Vừa dứt lời, lão đã vung tay ra chộp vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Lý Thuần Như. Dị Cư Hồ ra tay nhanh khôn tả, Lý Thuần Như vội nghiêng đầu tránh khỏi, trong khi ấy Dị Cư Hồ cũng đã trông thấy Đào Lâm trong lòng chàng.