Tướng Quân Của Trẫm Chạy Rồi

Chương 12: Chỉ có thể nhìn ta

Phòng phía sau Nam thư phòng.

Phá Lỗ và Cơ Ẩn đã cởϊ áσ, đám thái y đang xử lý và bôi thuốc lên vết thương trên người họ.

Hồ Trung khẽ hắng giọng nói: “Lưu Dược Điển, ngài nhẹ một chút. Trời ơi, sao Dư sư có thể ra tay độc ác như vậy chứ.” Ông ta run run tay muốn sờ vào lưng hai người, vừa nhìn thấy miệng vết thương máu tươi đầm đìa, vội xoay người lau nước mắt.

Lưu Dược Điển không nhịn được liếc mắt nhìn, đám ngự y bọn họ ngày hôm nay trôi qua phải gọi là trầm bỗng nhấp nhô. Đầu tiên là hơn nửa đêm bị Thần quý phi phái người truyền lời tới chữa bệnh cho Ngũ hoàng tử, chữa bệnh xong, bệnh tình của Ngũ hoàng tử độ nhiên bị lại khiến bọn họ ai cũng thấp thỏm. Chớp mắt một cái lại bị bệ hạ truyền chỉ gọi tới Nam thư phòng chữa trị vết thương cho hai tiểu gia này, vết thương của Thất hoàng tử còn tạm ổn, bất quả chỉ là vết thương da thịt bên ngoài, nhưng vết thương của Chung tiểu công tử thì không khả quan cho lắm.

Phá Lỗ vốn đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng trong lòng chỉ có thể thầm chửi Dư Uy cho Owl nghe để dời đi sự chú ý thì bị giọng cả kinh của Hồ Trung khiến da đầu run lên, càng cảm thấy miệng vết thương đau đơn, lục phủ ngủ tạng đều co rút đau đớn theo mỗi lần hít thở.

Cơ Ẩn vốn một mực im lặng không nói, thấy Phá Lỗ đau cũng bắt đầu hít khí lạnh, vô thức lạnh giọng quát: “Hồ công công, ngài yên tĩnh chút coi!” Hắn biết mình không nên như vậy, hắn hẳn phải nịnh nọt Hồ Trung người tâm phúc trước mặt Hoàng đế, nhưng khi nhìn vết miệng thương da tróc thịt bong trên lưng Phá Lỗ, thân thể hắn giống như không bị lý trí khống chế, vô thức quát Hồ Trung một tiếng.

Nhìn thấy Hồ Trung hết sức khó xử vì tiếng quát của Cơ Ẩn, Phá Lỗ đưa tay kéo ống tay áo Cơ Ẩn, lắc đầu với hắn. Rồi sau đó miễn cưỡng cười vui vẻ trấn an Hồ Trung nói: “Hồ công công, ta biết ngài thương ta, ngài đừng để ý.” Đối với vị đại thái giám nhìn y lớn lên này, Phá Lỗ vẫn rất thân thiết, y nịnh nọt cười cười: “Hồ công công, ngài đừng lo lắng, ta khỏe lắm.”

Bị Phá Lỗ chen ngang một câu, sắc mặt Hồ Trung dần thả lỏng, nhìn vẻ mặt Cơ Ẩn đau lòng, ông ta vội vươn tay nhẹ nhàng tát mình một cái: “Là lão nô không đúng, đã quên trên người tiểu công tử khó chịu, Thất điện hạ răn dạy rất phải, Lưu Dược Điển, không biết vết thương của Thất điện hạ và tam công tử thế này… Bệ hạ vẫn đang chờ lão nô bẩm báo ạ.”

Lưu Dược Điển chầm chậm băng bó kỹ vết thương cho hai người, sau đó mới trả lời Hồ Trung đứng bên cạnh: “Thất điện hạ ngược lại tạm ổn, không tổn thương gì ngoài da thịt, tĩnh dưỡng mấy hôm là khỏi hẳn. Nhưng vết thương của tam công tử…. Sau khi lão phu bắt mạch, phát hiện phổi bị chấn thương, sợ là phải an dưỡng thật tốt, nếu không sẽ để lại tai họa ngầm. Tam công tử, mấy hôm tới ngươi phải kiêng thức ăn chua cay dầu mỡ, động tác hàng ngày phải cẩn thận một chút, tránh giãy dụa miệng vết bị nứt ra. Phương thuốc của hai người này, một người là tán máu ứ đọng, một người là bồi bổ nguyên khí, một ngày uống ba lần, ăn nhiều ngũ cốc một chút, bồi dưỡng là điều cần thiết.”

Nghe thấy Phá Lỗ không ngờ bị nội thương, hơn nữa thái độ của bệ hạ thượng triều hôm nay, Hồ Trung liền biết đây là cha con Dư Uy sắp ngã ngựa, tiếp sau đó sợ là Tam hoàng tử cũng không được nhận ơn huệ. Người khác không biết, chứ ông ta cái người làm thái giám bên cạnh đương kim Hoàng thượng hơn ba mươi năm thì biết rõ, có lẽ tuổi tác của bệ hạ đã cao, đối với mấy người con trai đó là lòng phòng bị lớn hơn lòng yêu thương, duy chỉ có Ngũ hoàng tử là ông ta đặt trong lòng để yêu thương, nhưng đã định trước mạng sống không kéo dài, thời gian dài, tấm lòng yêu thương kia không thay đổi, nhưng cũng không dám thân cận Ngũ hoàng tử quá nhiều, sợ đến lúc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh lại không chịu nổi.

Chỉ có vị tam công tử này, thứ nhất, bộ dạng quá giống Công chúa Vĩnh An mất sớm, bệ hạ không nhịn được đặt lòng yêu thương muội muội lên trên người tam công tử, thân phận cũng chẳng phải là Hoàng tử, cưng chiều dung túng một chút cũng chẳng sao; thứ hai, tính tình tam công tử hay chọc cười, cực kỳ ỷ lại và vô cùng thân thiết với bệ hạ, điều này khiến bệ hạ đang nản lòng thoái chí khi nghĩ tới tuổi tác ngày càng cao không nhịn được muốn tìm chút niềm vui thường tình.

“Thất điện hạ, tam công tử, lão nô phải dẫn Lưu Dược Điển về bẩm báo với bệ hạ, thánh nhân vẫn đang lo lắng ạ. Hai vị nghỉ tạm ở đây, chờ sau khi lão nô bẩm qua với bệ hạ thì xem sắp xếp thế nào cho hai vị. Tiểu Mễ Tử này là người thông minh lanh lợi, để hắn hầu hạ hai vị nghỉ tạm.” Tuy Hồ Trung bị Cơ Ẩn cãi lại một câu có chút khó chịu, nhưng ai bảo ông ta đang muốn đặt cửa trên người người ta. Lăn lộn trong cung đình nhiều năm như vậy, tới lúc nên hạ mặt, ông ta tuyệt đối sẽ không cẩu thả.

Không, phải nhanh chóng thể hiện người tốt đã sớm chuẩn bị trước mặt Cơ Ẩn và Phá Lỗ.

Cơ Ẩn nhìn tiểu thái giám đang dập đầu, biết Hồ Trung đây là không tính so đo với hắn, trong lòng thở dài một hơi. Vừa rồi quả thực hắn lỗ mãng, may là thái độ của Hoàng thượng hôm nay khiến Hồ Trung lựa chọn mà không nghi ngờ gì, trong cung này, chỉ có người có đầy đủ quyền thế mới có thể sống thoải mái một chút. Hắn không nhịn được cuộn chặt tay, sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn muốn thiên hạ này không còn ai có thể khiến hắn cúi đầu!

“Đứng lên đi, đi ra gian ngoài chờ, ta và tam công tử nằm một lát, có chuyện gì sẽ gọi ngươi.” Tiểu Mễ Tử, Mễ Nguyên Khánh, không ngờ đời này ngươi thế mà sớm tới bên cạnh ta như vậy rồi, đáng tiếc, lần này ta sẽ không cho ngươi cơ hội bán đứng ta nữa. Ngươi nói xem, Hồ Trung biết ngươi là người của phụ hoàng không?

Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Cơ Ẩn cẩn thận dè dặt chọc chọc vai Phá Lỗ, nhẹ giọng hỏi y: “Đau không?”

Trong lòng Phá Lỗ đang gào thét, đau chết ông đây!

Nhưng trên mặt y lại phải cố gắng trưng ra khuôn mặt tươi cười an ủi Cơ Ẩn đang lã chã chực khóc, hắn quả thật như một bạn nhỏ sợ hãi lặng lẽ rơi nước mắt: “Không sao, đây tính là gì chứ? Lúc ta bắt đầu tập võ, ngày nào cũng ngã toàn thân tím xanh, nếu hôm nào đó lén lười biếng bị cha ta phát hiện, ông đánh ta còn ác hơn như này nhiều.”

“Nhưng… Nhưng… Lưu Dược Điển cũng đã nói vết thương của ngươi chạm tới phổi rồi, mai này không trị hết nội thương, sẽ lưu lại tai họa ngầm à?” Cơ Ẩn đưa tay nhẹ nhàng vòng qua vai Phá Lỗ, đầu chôn trong ngực y, khóc thút thít nói: “Đều là lỗi của ta, nếu không phải vì cứu ta ngươi sẽ không bị thương như vậy. Nương ta nói không sai, ta chính là sao chổi, từ nhỏ đã khắc người thân cận, đầu tiên là hại chết bà, bây giờ lại muốn khắc ngươi, người như ta sinh ra nên ném vào trong bồn cầu cho chết chìm mới đúng. Phá Lỗ ca, ngươi nói với phụ hoàng một tiếng, đừng làm thư đồng cho ta nữa! Ta thích ngươi, không muốn hại ngươi.” truyện chính chủ LEquydon, reup là chó ghẻ

Phá Lỗ vừa rồi còn đau đến hít khí lạnh, thoáng chốc bị giọng điệu mễm nhũn của Cơ Ẩn làm trái tim hóa thành nước, nhất là sau khi nghe câu sao chổi kia, càng cực kỳ đau lòng.

Y khoe hàm răng trắng, cao giọng nở nụ cười: “Haizzz, bà chỉ lấy chuyện không như ý của mình trút giận lên trên người ngươi thôi. Đừng nghe bà ấy nói bậy, Trường Bình của chúng ta là đứa bé biết điều đáng yêu như vậy, sao có thể là sao chổi chứ? Ngươi chắc là tiên đồng bên cạnh Bồ Tát đầu thai, rất tốt. Hơn nữa, ta là ca ngươi, làm ca ca là phải che chở cho đệ đệ , nào có đạo lý gặp nạn mà chạy?” Phá Lỗ nhớ tới mấy vết thương cũ trên người Cơ Ẩn, lại nhìn thấy băng máu còn đang rướm máu trên lưng hắn, giọng điệu dịu dàng vô hạn an ủi.

Cơ Ẩn vốn muốn khiến Phá Lỗ đồng tình sâu sắc với hắn, làm y để tâm mình hơn một chút, để làm chuyện ngày sau. Nhưng khi nghe Phá Lỗ nói như vậy, không nhịn được ngẩng đầu nhìn y.

Đúng, chính là ánh mắt này, kiểu ánh mắt ướŧ áŧ dung túng cưng chiều vô bờ bến.

Không biết có phải bị thương nên bị ảo giác không, mà Cơn Ẩn đột nhiên cảm giác khuôn mặt non nớt tái nhợt của Phá Lỗ giờ phút này chồng lên gương mặt lần đầu tiên gặp mặt ở đời trước.

Nhưng, đời trước ngươi chưa bao giờ cho ta ánh mắt này, người duy nhất có thể khiến ngươi nhìn như vậy chỉ có Cơ Khang.

“Phá Lỗ ca, hôm nay ngươi không sợ sao? Ngộ nhỡ Dư sư nổi điên, ra tay mạnh hơn nữa, ngươi có thể bị đành tàn phế, thậm chí đánh…. Chết. Dù như vậy, ngươi vẫn còn muốn tiếp tục ở bên cạnh ta sao?” Nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm Phá Lỗ.

Cơ Ẩn cũng không biết làm sao như vậy nữa, hắn cùng lúc hi vọng trong thoáng chốc Phá Lỗ sẽ e ngại và lùi bước, như vậy hắn có thể yên tâm thoải mái tiếp tục lợi dụng y; đồng thời lại chờ mong người này không sợ hãi, không lùi bước, tiếp tục đối xử tốt với hắn, bảo vệ hắn, yêu quý hắn, tựa như đời trước đối xử với Cơ Khang.

Lần đầu tiên Phá Lỗ phát hiện đứa nhỏ đáng yêu vốn mềm mại mỏng manh vẻ mặt thời khắc này lại trở nên cực kỳ dữ tợn âm trầm, y sửng sốt một lát. Rồi sau đó lại thấy trong ánh mắt Cơ Ẩn có chờ mong vô tận cùng lo lắng và sợ hãi, y nở nụ cười, ôm Cơ Ẩn tựa như ôm một đứa trẻ kéo vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ về, “Trường Bình ngoan, đừng lo lắng, từ nay về sau ta sẽ yêu quý ngươi, bảo vệ ngươi, để ngươi sống thật vui vẻ. Ngươi biết không, thế giới này rất rộng lớn, chờ ngươi lớn thêm chút nữa, ta sẽ mang ngươi rời khỏi chỗ đáng sợ này, cùng bước chân vào giang hồ.”

Chung Phá Lỗ, đây chính là ngươi nói, ngươi phải yêu quý ta, bảo vệ ta mãi mãi. Chỉ có ta, không có người khác, cũng không cho có người khác!

Nếu không, ta sẽ gϊếŧ ngươi!

Cơ Ẩn như khóc như cười ôm lại Phá Lỗ, cảm nhận hơi ấm từ trên người y truyền qua, dán vào tai y nhẹ giọng trả lời: “Phá Lỗ ca, ngươi nhất định nói lời phải giữ lời đấy.” Chỉ tiếc, ta sẽ không thả ngươi rời đi, từ nay về sau, ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta, đi đâu cũng không cho đi!