Tôi biết ngay mà! Làm sao hoàng tử lại là một tên đểu cáng được cơ chứ! Chàng KHÔNG THỂ là một tên đểu cáng được!
Bởi vì, nếu chàng thật sự như thế thì truyện của tôi biết lấy ai làm nhân vật chính cơ chứ!
Kể ra cũng phải được hơn 1 tháng chúng tôi chính thức yêu nhau.
Phải nói thật, hoàng tử là một người điềm tĩnh. Chàng không quá sôi nổi, nhưng chúng tôi vẫn thường trò chuyện với nhau. Những câu chuyện chàng kể cho tôi đôi khi còn chả có điểm nhấn, chàng cứ kể thế thôi.
Đối với một người viết lách ngày ngày sống trong một bể “drama” như tôi thì thú thật là lúc đầu cũng cảm thấy có chút phiền phức thật.
Nhưng rồi lâu dần, tôi lại thấy quen. Hôm nào chàng bận đi hát, không được nghe giọng chàng tỉ tê, lòng tôi lại có chút nhớ. Ở bên chàng, tôi như ở cạnh một nốt lặng, cảm giác được che chở và bình yên lạ lùng. Nếu phải ví von thì tôi sẽ ví chàng giống như một tấm chăn bông vào mùa đông, vừa mềm mại, ấm áp, lại vừa bao bọc che chở.
Đấy là tôi đang đề cập đến mẫu hoàng tử lý tưởng trong mắt tôi và chưa kể nữa là tôi còn đang bị tình yêu làm cho đầu óc thiếu minh mẫn.
Về căn bản, hoàng tử đúng là mẫu người như thế thật. Tuy nhiên, chàng lại không được hoàn hảo như thế đâu. Sau lưng tôi, chàng vẫn thường hay làm mấy trò con bò và nghĩ là tôi không biết.
Hừ! Vải thưa sao che được mắt thánh. Chàng lại không biết với trình độ của tôi thì mấy trò mèo đấy của chàng chỉ được coi là trò con nít.
Sau đây, tôi xin phép được cho một ví dụ điển hình về mấy trò “con bò” mà chàng từng làm và nghĩ là tôi không biết ở đây.
Chuyện là thế này:
Cái nghề của tôi ấy mà, chủ yếu là viết lách và bán các ý tưởng. Nghe thì siêu nhiên như một hiện tượng lạ nhưng thực chất là ai sai gì viết nấy. Vì tính chất của công việc nên chủ yếu mọi người đều làm việc online và ít khi đến công ty.
Tuy nhiên thì mối quan hệ bên ngoài của chúng tôi, trừ những lúc chặt chém nhau phải nói là khá thân thiết.
Hôm ấy, chẳng biết trăng thanh gió mát thế nào mà các vị huynh đệ trong công ty lại có nhã hứng mở đại hội võ lâm. Ý định của cuộc gặp mặt này đã quá rõ ràng, đó là hợp nhất các thế lực hùng mạnh nhất trong giới viết lách thiên tài lại với nhau, cùng tạo nên một cơn địa chấn toàn cầu. Nói cách khác cho dễ hiểu là chè chén no say quên lối về một hôm.
Tất nhiên, một kỳ tài như tôi thì không thể vắng mặt trong những buổi lễ long trọng như thế này được.
Mặc dù hẹn nhau lúc 5 giờ chiều nhưng từ 3 giờ, tôi đã đầy đủ phấn son, váy vóc chỉnh tề, sẵn sàng tâm thế, chỉ cần leo lên xe là vυ't.
Sẵn nhân tiện không có việc gì làm nên tôi mới gọi hoàng tử sang chơi. Nói là sang chơi thế thôi nhưng mục đích chính là tôi muốn nhờ chàng làm tài xế riêng.
Nhân tiện, khoe bồ một chút để lòe hội chị em bạn dì ế chỏng ế chơ trong công ty một chút.
Chậc, chỉ là nhân tiện mà thôi. Thật đó, giống như tình cờ vậy thôi!
Hoàng tử vừa sang đến nhà tôi, thấy tôi váy áo chỉnh tề, dung mạo mỹ miều, chàng siêu lòng lắm.
Nhìn vào mắt chàng là tôi đủ thấy chàng ưng tôi lắm rồi.
Trên đường đi, chàng hát cho tôi nghe thử bài hát chàng vừa mới sáng tác. “Quá hay các chị em ơi!”, tôi nghĩ thầm trong lòng.
“ Ngày mới vừa lên,
Tim anh rộn ràng thứ tình cảm không tên, yeah yeah...”
Tuy là một bài dài tôi chỉ nhớ được có từng đó. Nhưng thưa quý vị, không phải đây là người yêu tôi nên tôi mới nói đâu, để sáng tác được hai câu thơ mà vần như thế này thật không phải là một điều đơn giản. Đó là sự vận động tinh tế hòa quyện giữa trí óc, tinh thần và cảm xúc.
Chỉ hai câu thơ nhưng đã gói ghém hết tất cả tình cảm của chàng trai dành cho cô gái, cũng là đại diện cho tình cảm của bao nhiêu lớp thanh niên trẻ yêu nhau. Dấu ba chấm cuối câu cho thấy dường như còn bao điều muốn nói mà chàng trai vẫn chưa kịp nói hết.
Ôi có hai câu thơ thôi mà bao nhiêu là ý nghĩa.
Đấy là tôi chỉ kịp nhớ 2 câu thôi đấy nhé, nếu mà phân tích cả bài hát thì có khi 5 tờ giấy A4 phủ kín 2 mặt cũng chưa hết đâu.
Chàng đúng là thiên tài! Nếu không phải cứ nhờ cái gã Duy Sơn dỏm làm MV cho thì có khi người yêu tôi đã nổi tiếng từ cái đời cà mo nào rồi!
Không lan man nữa, nói chung là đến nơi, tôi bắt hoàng tử phải đưa tôi tới tận phòng mới chịu.
Lúc đầu, chàng còn hơi khó hiểu. Vì bình thường khi đi với tôi, ít khi nào tôi vòi vĩnh đi tận nơi về tận chốn như thế này lắm.
Nhưng chàng cũng chịu khó chiều theo ý tôi. Đến nơi, thấy cảnh chị em bạn dì ngồi trầm trồ nổ đom đóm mắt ra, chàng mới hiểu ý, nhìn tôi cười cười chẳng nói gì.
Cũng phải thôi vì đây là lần đầu tiên tôi công khai ra mắt người yêu mà lại.
Hôm nay, như đã hẹn ước, chúng tôi sẽ đi với nhau hai hiệp. Nội dung hiệp một chủ yếu là ăn uống no say, chén chú chén anh. Nếu sau hiệp một mà các vị anh hùng hảo hán vẫn còn sức để chiến đấu tiếp, không “rụng” vị nào thì chúng tôi sẽ tiếp tục hiệp hai.
Hiệp hai diễn ra trong một quán karaoke gần đấy. Nội dung hiệp này chủ yếu là tạo một sân chơi bổ ích cho các vị anh hùng hảo hán được dịp khoe giọng ca oanh vàng của mình.
Hiệp một chúng tôi chơi với nhau hết sức vui vẻ, không có biến cố gì xảy ra hết. Vấn đề nằm ở hiệp hai.
Khi tôi cùng các chiến sĩ vừa mới kết thúc bài ca “Năm anh em trên một chiếc xe tăng” thì một trong số các “anh em” lên giành Mic.
Người anh em này tên Tuấn Xương.
Tuấn Xương nhỏ hơn tôi 2 tuổi, trước đây sau khi trò chuyện dăm ba câu tôi đã nhanh tay thu nhận hắn làm đệ tử.
Xin được tạm gọi gã này là Tuấn X cho thân mật!
Sau khi giành Mic xong thì vị anh em này mới hát một bài tình ca hết sức sướt mướt và bi hùng. Cơ bản là cậu ta say bét nhè rồi.
Chuyện cũng không có gì đáng nói nếu vị anh em này hát xong không quỳ xuống trước mặt tôi.
Ôi! Cái gì thế này!
Tôi là gái đã có người yêu rồi đấy nhé! Chuyện quái gì đang xảy ra thế này!
Màn khoe người yêu của tôi chiều nay còn chưa đủ để mọi người hiểu rằng tôi là hoa đã có chậu hay sao?
Ông bà ta có câu: “ Lúc thì ăn chẳng hết, lúc thì lần chẳng ra”. Quả là đúng thật.
Khi tôi “ế chỏng ế chơ” thì chả có ma nào thèm. Đến bây giờ tôi đã có người yêu, thì lại gặp phải cảnh tượng được người ta quỳ gối tỏ tình công khai thế này đây.
Không sao, con gái mà càng có nhiều người theo đuổi thì càng chứng tỏ người con gái đó phải là một người đáng để yêu, còn hơn là không có ma nào thèm rước.
Tuấn X nhìn tôi, mắt đỏ ngầu, trông như thể có thể gục đi ngay tức khắc.
Tôi nín lặng, cả gian phòng “ồ” lên trầm trồ.
Những người vẫn chưa biết chuyện tôi có người yêu thì reo hò cổ vũ nhiệt tình. Những người biết chuyện thì im lặng nhìn nhau không nói gì. Cơ bản là họ biết tôi đang trong một tình thế thật khó xử.
Mà đúng là như thế thật. Tôi dù gì thì cũng là bông đã có chậu, cây đã có cành, hoa đã có bướm. Thế mà lại có người còn quỳ xuống tỏ tình giữa chốn đông người như thế này. Nói không khó xử thì đúng là không phải thật.
Một vài chiếc điện thoại đang quay thẳng vào tôi và Tuấn X.