Tân Phong Thần Diễn Nghĩa

Quyển 2 - Chương 35: Hai thằng khốn nạn


“Biết tin gì chưa? Lão nhị, lão tam, lão tứ của Ám Thập Tự bị người ta gϊếŧ chết.”

“Nghe nói còn bị cắt đầu gửi về cho lão đại của chúng nữa đó.”

“Phen này mất hết mặt mũi thử hỏi làm sao bọn chúng còn đứng chân trong hắc đạo được nữa đây.”

“Cái nước Việt Nam nghèo nàn đó mà cũng có cao thủ sao?”

“Đừng có nói bậy bạ, cao thủ quy ẩn giang hồ nhiều lắm, chẳng qua tại họ không muốn bài danh Thập Cường đó thôi.”

“Thế bị ai gϊếŧ?”

“Tình báo về là một tên tiểu tử thoạt nhìn rất trẻ, nhưng có lẽ tuổi thật cũng không nhỏ đâu.”

“Chu Nhật Vũ… sau này chúng ta cần chú ý đến hắn nhiều hơn một chút.”

-o0o-

Nhật Vũ tự nhiên là không biết hắn đã trở thành đề tài bàn tán cho các đại gia tộc Mafia ở nước ngoài. Trong vòng một ngày gϊếŧ chết ba siêu nhân bài danh thập cường, cái tên Chu Nhật Vũ đã trở thành danh từ cấm kị của các phương thế lực. Sợ rằng tương lai hắn ra nước ngoài cũng hết sức khó khăn.

Kể từ cái hôm phát sinh sự việc đến nay cũng đã qua ba ngày, kể từ đó thì Nhật Vũ cũng đã cùng Lê Lợi đã kết nghĩa huynh đệ.

Chuyện này nói ra thì cũng có hơi quái một chút, nguyên lai là Lê Lợi điển hình chính là một nam nhân hào sảng, tính cách bộc trực, ăn nói thô lỗ nên nói chuyện rất hợp với Nhật Vũ.

Hai người cứ mở miệng ra là ‘Dkm’, đặc biệt là thích nhậu thịt chó và uống Vodka.

Rõ ràng lịch sử đã bị sửa đổi, Lê Lợi đích xác là một tên lưu manh chính hiệu con nai a. Nếu để mấy bé mẫu giáo biết được thì…

Trong một quán Bar nọ, Nhật Vũ cùng Lê Lợi đang đàm đạo chuyện nhân sinh.

“Mẹ nó, chú không thể tưởng tượng ra cái vẻ mặt của con rùa lúc đó ra sao đâu?”

“Không phải là nó đã tặng gươm thần cho anh rồi sao? Mắc gì phải đòi mần thịt nó chớ?”

“Làm đếch gì có gươm thần ở đây, rõ ràng chỉ là một thanh kiếm bình thường thôi, thế mà bọn bộ hạ của anh lại tự sướиɠ bảo là Thuận Thiên cái mẹ gì đó để thu phục lòng dân, thúi thì thôi luôn.”

Lê Lợi cười hề hề tiếp tục: “Con rùa đó vốn là con của Long Vương, chẳng hay bị mắc cạn thế nào mà chui vào cái hồ đó, thế là đúng hôm anh đang mây mưa với tình nhân ở trên thuyền thì bị nó rình trộm.”

“Ăn thịt nó xong thì thằng cha Long Vương đến tìm anh đòi cạo xương róc da anh ra để tế thằng con của hắn. Anh điên lên chém bay một cái sừng của hắn luôn, nếu không nghĩ tới cảnh sau khi hắn chết sẽ làm bá tánh chịu nạn lụt lội thì anh cũng muốn một đao chém chết cha nó luôn rồi.”

Nhật Vũ đập đùi cười khoái chí: “Mẹ nó nói chuyện như vậy mới thấy khoái chớ.”

“Mà con bé Linh thật là hậu duệ của anh hả?”

“Cả nhà nó đều là nhất mạch của anh, lần này trọng sinh cốt là chỉ muốn tiêu dao khoái hoạt một phen sẵn tiện thăm bọn họ luôn.”

“Anh với Arthur ai mạnh hơn?”

“Luận về đơn đả độc đấu thì anh cũng chỉ nắm chắc được có 4 thành cơ hội, nàng ta đích xác là rất mạnh. Nhưng nếu so về trình độ kiếm pháp thì suy cho cùng nàng cũng vẫn chưa thể bằng ta được.”

Tiếp đó Lê Lợi lại cười da^ʍ: “Mà con mụ đó trông cũng không tệ đó chứ, chú cứ mạnh tay mà cưỡиɠ ɖâʍ nàng cho ta. Ta không tin đàn bà lại không có lúc mềm yếu, chú cứ canh ngày nào mà nàng có kinh thì ra tay.”

Nhật Vũ nghe thế thì thầm rùng mình một phen, con mẹ nó chứ thằng cha này ăn nói cũng dao búa quá đi thôi, mình không bị nàng ta thiến đã là may lắm rồi, còn đòi cưỡиɠ ɖâʍ cái gì chớ.

“Cái này thì để từ từ, tình cảm cũng phải âm thầm bồi dưỡng. Dù nàng ta cho em xém chết mấy lần nhưng em cũng không có chấp đâu.”

“Thoạt nhìn thì thân thể của chú cũng rất cường hãn, so ra cũng chẳng kém anh bao nhiêu, nhưng chân khí thì quá ít, đã vậy hệ nguyên lực của chính bản thân mình cũng chưa được khai phá ra, ăn một chiêu của Arthur mà còn sống đã là may lắm rồi đó.”

“Sau này thì chưa hẳn…”

Nhật Vũ khẽ kéo áo làm lộ ra chữ ‘Vạn’ trên ngực cho Lê Lợi thấy.

“Đây là hàng khủng mà lão sư phụ đã cho em, thành thật mà nói thì nó phi thường khó luyện, em phải đem mấy món kỳ bảo chứa đựng linh khí ra mà thôn phệ mới có thể giúp nó từ từ tiến hóa được. Chờ em hấp thu đủ số lượng để đột phá tầng thứ nhất thì sẽ dễ dàng thu phục được Arthur, thoải mái đem nàng đặt dưới thân mà chinh phục cho xem.”

Lê Lợi trầm ngâm một lúc: “Mấy món kỳ bảo trong thời gian ngắn khó mà thu thập cho đủ. Thôi vầy đi, trước tiên anh sẽ giúp chú khai thông thất khiếu và kinh mạch bù vào điểm yếu thể lực, sau đó sẽ chỉ điểm về binh khí cho chú để bù vào sát lực. Như vậy thì dù không có ngũ hệ nguyên lực trợ giúp cũng sẽ không rơi vào thế hạ phong trước mặt Arthur lần nữa.”

“Vậy thì tuyệt quá.”

“Nói gì thì nói, tương lai nếu chú thu được Arthur thì nàng cũng tính là em dâu của ta, ta cũng có thể mặt dày hướng nàng xin chỉ điểm một chút kinh nghiệm lúc đột phá. Nên nói rằng trong chuyện này hai ta đều có lợi.”

Nguyên lai dù kiếm pháp kiếm pháp của Lê Lợi đã tiến vào cảnh giới ‘Nhập Vi’ trong truyền thuyết nhưng hơn trăm năm nay vẫn dừng ở bình cảnh của đệ nhị nguyên lực. Lê Lợi thấy tiềm lực của Nhật Vũ rất cao, vả lại công pháp của hắn cũng là hàng thật giá khủng nên gã muốn mượn tay Nhật Vũ thu phục Arthur rồi mới dám mặt dày xin chỉ điểm về kinh nghiệm.

Phải nói rằng những cường giả, đặc biệt là cao thủ hết sức coi trọng sĩ diện. Lê Lợi danh khí ở Trung Tầng Thiên Giới cũng không thua Arthur là bao, chẳng lẽ lại hạ mình đi xin chỉ điểm? Chỉ có cách biến nàng thành em dâu, mà đã là người trong nhà thì cứ thoải mái thôi.

Như vậy, Nhật Vũ và Lê Lợi dành cả ngày để ngồi trong quá Bar nốc từng chai rượu Vodka và tính kế Arthur. Thậm chí Nhật Vũ còn khoa trương đến độ đem mấy cái thế làʍ t̠ìиɦ mà hắn đã từng xem qua trên mấy phim AV mà thảo luận chi tiết. Đề tài về đàn bà thì đúng thật luôn là đề tài muôn thuở của cánh đàn ông, nhưng đến mức như hai tên này thì…

Thật là hai thằng khốn nạn mà.