Dùng tay không gạt mạnh cái bàn sang một bên, gã nói:
“Robert Kingston, luyện võ từ năm ba tuổi, tinh thông Karate, Nhu Đạo, Vật Tự Do, võ cổ truyền… 20 tuổi vô địch thế giới, 40 tuổi tiến nhập tiềm lực khu, mong Chu huynh đệ chỉ giáo.”
Người đàn ông gọi là Robert đó báo ra một tràng các phái võ làm Nhật Vũ choáng váng cả đầu, nhưng hắn cũng quyết không thua.
“Chu Nhật Vũ, luyện 72 tuyệt học Thiếu Lâm từ lúc mới biết bò, 3 tuổi tinh thông Thập Bát Ban(1), 5 tuổi luyện ám khí, 7 tuổi học Đả Cẩu Bổng, 9 tuổi luyện xong Hàn Long Thập Bát Chưởng, 11 tuổi đại thành Thái Cực Kiếm, 15 tuổi sở hữu Càn Khôn Đại Na Di, 18 tuổi chu du thiên hạ không có đối thủ, 20 tuổi luyện súng, 21 tuổi chế tạo ra TNT mini siêu nhỏ, 22 tuổi được xưng là siêu cấp gián điệp có thể so sánh với James Bond, năm nay vừa thi lấy tất cả chứng chỉ của Havard. Mong Robert huynh đệ tận tình chỉ giáo.”
Mọi người nghe hắn tự sướиɠ một tràng xong cơ hồ đều hít dài một hơi, trong lòng thầm rủa: “Móa nó vô sỉ đến vậy là cùng.”
“Lên đi.”
Nhật Vũ và Robert lao vào nhau, quyền cước bay loạn, đấm đá túi bụi. Thoạt nhìn thì có vẻ giống như lũ du côn ngoài đường đánh nhau nhưng nếu quang sát kỹ càng thì sẽ thấy rõ huyền cơ trong đó.
Quyền của Robert biến ảo cực nhanh, từ quyền đầu chuyển sang trảo rồi lại duỗi mạnh những ngón tay ra chụp về phía đỉnh đầu của Nhật Vũ. Cơ hồ cùng lúc chân của gã cũng đá liên tục về phía hạ bàn của đối phương.
Nhật Vũ cũng chẳng chịu thua, hắn nương theo lực lượng của đối phương mà giải phóng đi bớt, tùy thời cũng phản kích vài quyền nên trông có vẻ khá là nhàn nhã. Nhưng chẳng ai biết sâu trong nội tâm của hắn đang kêu cha gọi mẹ liên tục:
“Móa, thằng điên này còn biếи ŧɦái hơn cả anh Long.”
Tách ra…
“Hiệp đầu, Chu tiên sinh thua nửa chiêu.”
Nhật Vũ nghe đối phương chế nhạo thì càng thêm điên máu, hắn bất chấp lao lên, bật mạnh lên không trung, vặn người xoay mình dùng hai lòng bàn chân áp lên trần nhà, bật mạnh một cái lao về phía đối phương, lòng bàn tay khẽ khép lại… xuất chưởng.
“Đại Xuất Bi Thủ - Phiên Thiên Ấn.”
Một đòn phải bá đạo bất thình lình làm Robert như ngây dại đi, đây rõ ràng là tuyệt học trứ danh của Thiếu Lâm, là một tên cuồng võ thuật nên hắn hiểu rất rõ và lòng tràn đầy hâm mộ.
Tuy nhiên vẫn chẳng dám lơ là, gã trụ mạnh hạ bàn, gạch men chịu không nổi sức nặng của Thiên Cân Trụy nên vỡ tan ra, hai tay giơ cao quá đầu làm thành một thế Thái Cực hóa lực.
Thế nhưng…
Giữa chừng thì Nhật Vũ lại biến chiêu, gã co người chuyển mình dùng chân đạp mạnh về phía trước, Robert tính thuận thế đẩy thuyền nhưng không ngờ vô tình lại giúp Nhật Vũ an toàn đáp xuống đất.
Đúng vậy! Đòn Phiên Thiên Ấn đó vốn không dùng để trực diện tấn công. Nhật Vũ vốn tính dùng nó để làm một đòn hư chiêu, lúc sau dùng đòn đá thì lại biến nó thành thực chiêu, đáng thương nhất là Robert dùng thế Thái Cực đã lộ ra quá nhiều sơ hở, nhất là ở trung lộ…
Cho nên…
“Hiệp thứ hai, ngươi thua… và chết.”
Nhật Vũ lạnh lùng đáp, Phiên Thiên Ấn xuất ra đánh mạnh vào Chấn Thủy làm Robert bay ra xa, cả tấm lưng đập mạnh vào bức tường làm nó vỡ vụn.