Lê Long quay lại nhìn Nhật Vũ đang ngây ngốc ngồi trên ghế sofa. Về thành phố đã hơn nửa ngày rồi nhưng Lê Long cũng rất hiếm thấy hắn mở miệng nói chuyện. Thực tình mà nói thì Lê Long cũng chẳng muốn can gì đến chuyện riêng của em gái mình, nhưng để mặc nó quậy thế này thì không ổn chút nào.
“Ba má ở nước ngoài sắp về rồi đó, lần này nghe nói là họ ở Mỹ tìm thấy thân thích của ông nội mình.”
Lê Linh tinh nghịch: “Vậy chúng ta phải gọi là ông trẻ rồi.”
“Đúng vậy. Vầy nhé, nhà chúng ta cũng không phải là thiếu phòng, tạm thời em để hắn ngủ chung với bác Hùng giúp việc đi, sau này nếu hắn nhớ ra thì tính sau.”
…
Chiều đến, Nhật Vũ đang ngồi xem chương trình trên TV thì cô nàng Lê Linh lại gọi hắn: “Anh đi với tôi.”
“Cậu dẫn theo cái anh chàng mất trí kia à? Thích nhé, có đồ chơi mới rồi.”
Mấy cô bạn gái của Lê Linh cứ ríu rít cả lên, Nhật Vũ bị vây giữa một đám con gái cũng nhột nhạt vô cùng. Hắn bị mấy nàng hỏi tới tấp làm chẳng biết trả lời thế nào nữa. Mà phải công nhận rằng long tầm long, phượng tầm phượng, nhìn Lê Linh xinh đẹp thế kia thì bạn của nàng chắc chắn không phải là hạng thường thường cho được, ít nhất thì cũng phải có chút nhan sắc hoặc gia đình giàu có.
Chính xác thì Nhật Vũ đang bị vây giữa một đám thiên nga xinh đẹp, tình cảnh thế này làm cho tất cả cánh đàn ông trong quán ngứa mắt vô cùng, chỉ hận không thể lao lên đá cái thằng ôn kia ra mà thế chỗ.
“Nè anh chàng đẹp trai, sao không nói gì hết vậy?”
“Vết thương đã khỏi chưa, nghe Linh nói là anh bị thương nặng lắm đúng không? Lên phòng cởϊ áσ ra em kiểm tra cho nè…”
“Linh à, lần này anh tự tiện mời hơn chục anh em của Phùng ca đến thử công phu của em đó.”
“Cái tên vô lại nhà anh lần trước ăn đòn chưa đủ hay sao vậy?”
Gã mặt trắng cười thô bỉ: “Nè nè, ăn nói cho cẩn thận một chút, nhớ phải gọi là ‘anh Mạnh’ mới được.”
“Cái tên của anh khó nghe quá nên tôi cũng quên mẹ nó rồi, chi bằng gọi là ‘Mạnh chó’ thì dễ nhớ hơn.”
“Đυ. má, mấy anh đâp chết mẹ con ** này cho em.”
Không ngờ rằng Lê Linh thân con gái nhưng lại có một chút công phu cũng không tệ, nàng nhanh chóng đá cho một tên cao to té nhào. Nhưng dù sao thì thân con gái cũng không có mấy khí lực nên sớm đã mệt vô cùng. Lê Linh luôn tự tin vào chút vốn liếng Karate nhị đẳng cùng Judo nhất đẳng của mình, thế nhưng trước tình huống vây công thế này thì…
Nhật Vũ thấy tình huống như vậy hắn cũng chỉ đành làm mặt lạnh tu một hơi hết chai bia sau đó phà ra một hơi sảng khoái rồi nói.
“Cô luyện chưa đủ.”
Nói rồi hắn lao lên về phía nàng, tay vẫn lăm lăm chai bia nhưng trên gương mặt thì lại nở một nụ cười khoái trá.