Edit by Lâm Tranh
#Do not reup#
– ———————————
“Dựa vào cái gì?” Chung Hàm cười lạnh, “Có ăn có uống, không ảnh hưởng tới tính mạng, bất quá chỉ dọa cậu có vài cái mà thôi, cậu đã không chịu nổi rồi?”
Hắn cho người đem điện thoại của Chung Khuyết tới.
“Tôi cho cậu một cơ hội, gọi điện thoại cho Phạm Thải Y.”
Hắn ném điện thoại xuống mặt đất.
Chung Khuyết vốn không còn bao nhiêu sức lực bỗng nhiên vùng dậy, cậu ra nhanh chân bò tới cầm lấy điện thoại gọi cho Phạm Thải Y.
Mấy ngày nay Phạm Thải Y đều gấp muốn chết, Chung Khuyết sau khi bỏ nhà đi bà ta liền bắt đầu nóng nảy. Đã lâu như vậy rồi mà Chung Khuyết vẫn chưa về nhà, mấy ngày nay bà ta đều ngủ không ngon giấc, rốt cuộc thì Chung Khuyết cũng là đứa con trai duy nhất của bà ta, bà ta lo lắng là đương nhiên.
Lúc này thấy Chung Khuyết gọi tới, bà ta lập tức bắt máy, còn chưa có mở miệng đã nghe được tiếng gào của Chung Khuyết: “Mẹ, cứu con, con bị Chung Hàm bắt cóc.”
Điều Phạm Thải Y lo lắng rốt cuộc đã xảy ra.
Năm đó bà ta cho người bắt cóc Chung Hàm, sau khi trở về Chung Hàm cũng không nói một tiếng, ai hắn cũng không kể, cho dù sau này khi Chung Hàm đủ năng lực hắn cũng không truy cứu tới chuyện này, giống như từ trước tới nay chưa hề phát sinh cái gì.
Tuy rằng lúc ấy Chung Hàm vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng sau ngày đó bà ta vẫn cảm thấy có chút sợ. Một số thời điểm khi đối diện với ánh mắt của Chung Hàm, cái ánh mắt không chứa chút tình cảm nào kia của hắn không hề giống với một đứa trẻ con.
Hiện tại nghe được Chung Khuyết bị bắt cóc, trong lòng bà ta đã sợ tới ngây người.
Phạm Thải Y run rẩy nói: “Đưa điện thoại để mẹ nói chuyện với Chung Hàm.”
Chung Khuyết vội vàng bật loa ngoài, Chung Hàm mang theo ý cười hỏi Phạm Thải Y: “Phạm nữ sĩ, một màn này có phải rất quen hay không?”
Phạm Thải Y nghe được thanh âm của hắn thì càng cảm thấy sợ, bà ta bảo trì vẻ trấn định nói: “Chung Hàm, năm đó thực sự xin lỗi cậu, là tôi sai, là tôi để người bắt cóc cậu, cũng muốn gϊếŧ chết cậu. Nhưng sau đó không phải cậu vẫn sống sót trở về hay sao? Cậu có thể tha cho Chung Khuyết định không? Nó vô tội.”
“Ừm, nói rất đúng, tôi thực sự còn sống trở về a.”
Chỉ cần hắn không chết liền không sao cả, mặc kệ là Phạm Thải Y hay là người đàn ông đã sinh ra hắn kia, đại khái đều có suy nghĩ như vậy đi.
Chung Hàm quay đầu lại nhìn đám người kia, lập tức liền có người tiến lên cầm lấy điện thoại trong tay Chung Khuyết.
Chung Khuyết giống như bám lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà liều mình giãy giụa, cuối cùng vẫn phải trơ mắt nhìn người kia cúp điện thoại.
Chung Hàm nói: “Cậu biết vì sao tôi lại bắt cóc cậu không? Không phải bởi vì chuyện Phạm Thải Y làm năm đó nên tôi mới trả thù cậu, mà là, cậu thế nhưng lại dám có ý nghĩ đem cô ấy rời khỏi tôi, tôi thực sự tức giận, cậu có biết không? Cho nên, tôi cảm thấy cậu hẳn là đang trả giá cho sự lỗ mãng ấy.”
"Cô ấy" trong miệng hắn là ai, Chung Khuyết biết rõ.
Cậu ta làm sao biết rằng Chung Hàm lại biếи ŧɦái như vậy, cậu ta chỉ muốn tố giác gương mặt thật của hắn mà thôi.
“Kỳ thật, cậu rất may mắn. Nếu năm đó tôi không chạy trốn thì hiện tại trêи đời này còn có Chung Hàm sao? Chỉ sợ đã sớm như ý nguyện của bà mẹ kia của cậu.”
Bất quá cũng may, hắn lại gặp được cô.
Hoặc là những nhấp nhô trước đó chỉ là tấm trải chân để hắn được gặp cô.
Nếu cứ tiếp tục như lúc trước, hắn vẫn có thể bình thường trở lại cho dù thời thơ ấu không giống như hắn muốn. Thế nhưng hiện tại hắn chỉ muốn cô, cho dù phải trả một cái giá lớn cũng được.
Chung Hàm không hề nhìn Chung Khuyết, xoay người rời khỏi nơi này, trước khi đi hắn còn nói với đám người kia: “Thả hắn đi.”
Kỳ thật hắn đã động sát ý, hắn sớm nên gϊếŧ hết tất cả bọn họ.
Thế nhưng nếu thế giới này vẫn còn có cô, hắn vẫn muốn sống thật tốt.