Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 11: Thiếu nữ bị cầm tù (10)

Edit by Shmily

#Do not reup#

– —————————–

Chung Hàm tức khác cảm thấy tâm mình như bị thứ gì đó cào một cái.

Không nặng, nhẹ nhàng giống như thanh âm mềm mại của cô vậy.

Lòng bàn tay Chung Hàm nhẹ vuốt lên má cô một chút, rồi lại ở trong ánh mắt ngây ngô của đối phương mà thu tay về, thỏa mãn rời khỏi phòng.

Tiếp theo chính là thanh âm khóa cửa quen thuộc.

Kế hoạch được tự do của Vân Phiếm Phiếm hoàn toàn bị ngâm trong nước nóng, thế nhưng màu đen trên vòng tay đã lui bớt đi khiến cô vẫn có chút vui vẻ.

Cô đã hầu như có thể hiểu được làm thế nào để có thể hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần nghe theo Chung Hàm là được.

Chung Hàm ngồi trên xe, thật lâu vẫn chưa khởi động.

Bàn tay nắm vô lăng của hắn nhẹ nhàng gõ hai cái, giống như là đang cân nhắc cái gì đó.

Qua hai phút, hắn lấy điện thoại ra gọi đi.

Tầm mắt hắn nhìn thẳng phía trước, chờ tới khi bên kia tiếp thông điện thoại, hắn mới nói với đối phương một câu: “Giúp tôi tra một người.”

Bờ tường nhà hàng xóm phía trước trồng hoa tường vi, hoa tường vi nở thực sự vô cùng kiều diễm, dây leo lả lướt bò ở trêи bờ tường, sau đó lại bị hàng rào ở ngoài chặn lại, không có cách nào thoát ra bên ngoài.

Chung Hàm thu hồi tầm mắt, bổ sung thêm một câu: “Một người tên là Lâm Tư Nhan, tôi muốn toàn bộ tư liệu của cô ấy.”

Cả buổi chiều hôm nay, Chung Hàm đều ở trong văn phòng chờ tư liệu của cô.

Trong lúc đó, thư kí có tiến vào một lần, đặt ly cà phê xuống bên cạnh hắn, hắn cũng không cảm nhận được.

Trong lòng thư kí có chút nghi hoặc, rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến hắn hôm nay lại có vẻ phân tâm như vậy?

Bởi vì có nghi hoặc cho nên thư kí cũng quên mất phải rời đi, cứ đứng ngơ ngác ở đó nhìn sườn mặt Chung Hàm.

Sau đó, cô bỗng nhiên bừng tỉnh.

Không biết Chung Hàm đã chú ý tới sự tồn tại của cô từ khi nào, tầm mắt dừng trên người cô, bên trong không có lấy một tia độ ấm.

Thư kí đột nhiên phản ứng lại mình đang làm cái gì, trong lòng hơi lộp bộp một chút, nhanh chóng rời khỏi văn phòng của Chung Hàm.

Chung tổng… thật đáng sợ.

Chung Hàm năm nay cũng chỉ mới 24 tuổi mà thôi, tuy rằng tuổi hắn không lớn, thế nhưng từ sau khi hắn tiếp quản Chung thị tới nay, lợi nhuận hàng năm của Chung thị ngày càng tăng cao, ngay cả cổ đông trong công ty cũng đều khen hắn không dứt lời.

Bên ngoài đối với hắn càng là thêm hâm mộ, nể phục.

Năm trước, các nhà truyền thông lớn còn cạnh tranh nhau muốn phỏng vấn hắn, chẳng qua là đã bị hắn khéo léo từ chối mà thôi.

Tuy là như thế, nhưng hắn vẫn trở thành đối tượng mộng tưởng của rất nhiều thiếu nữ.

Chỉ là thư kí vẫn luôn đối với hắn có loại sợ hãi không rõ lý do, hắn làm việc từ trước tới nay đều sấm rền gió cuốn, ngay cả em trai mình phạm sai lầm hắn cũng trực tiếp đuổi ra khỏi công ty. Cô thân là thư kí của hắn, lại càng không dám làm sai dù là chuyện nhỏ nhất, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ đánh mất công việc tốt như thế này.

Chỉ là hôm nay, cô rốt cuộc cũng phạm sai lầm.

Nghĩ tới ánh mắt vừa rồi Chung Hàm nhìn mình, tâm thư kí liền lạnh hẳn xuống.

Trên máy tính truyền tới toàn bộ tư liệu của Lâm Tư Nhan.

Chung Hàm nhìn ảnh chụp của cô đầu tiên, thiếu nữ trên đó có má lúm đồng tiền xinh như hoa, xác thực là cô.

Cho nên, cô thực sự là Lâm Tư Nhan.

Hắn tiếp tục kéo xuống, bên trên viết Lâm Tư Nhan từ nhỏ đã mất cả cha lẫn mẹ, sau đó cô được đưa tới cô nhi viện, vẫn luôn ở cô nhi viện lớn lên, cũng không có bất cứ thân nhân gì.

Ừm, xem ra cô cũng không lừa hắn.

Biết được điểm này, trêи mặt Chung Hàm liền nhiễm lên một chút ý cười.

Đối với sự thẳng thắn của Vân Phiếm Phiếm, hắn vô cùng vui vẻ.

Chung Hàm nghiêm túc xem xong toàn bộ tư liệu của cô, sau đó lại tới lượt ảnh chụp.

Ảnh chụp chỉ lớn bằng nửa bàn tay, Chung Hàm vươn ngón tay ra, dừng ở trêи màn hình máy tính. Ngón tay hắn nhẹ nhàng xẹt qua hàng lông mày của cô, một đường đi xuống, cuối cùng rơi xuống đôi môi đỏ hồng kia.

Hắn vuốt ve vài cái trêи gương mặt tinh tế kia, cuối cùng thu tay, đầu ngón tay khẽ chà xát lại với nhau.