Trong những ngày Hứa Tô ở lỳ trong nhà họ Phó dưỡng bệnh thì bên ngoài cũng chẳng bình yên. Rốt cuộc con tỳ hưu tiền triệu cũng không thể bảo vệ Diêu Giác Dân, câu “người đứng trên người cuối cùng cũng vào tù” mà Phó Vân Hiến nói lần trước chẳng bao lâu sau đã ứng nghiệm, trong trận chiến này, hai bên kỷ luật và thanh tra phối hợp cường độ cao, tấn công nhanh chóng, các quan chức cấp cao của Ủy ban Điều tiết Chứng khoán ngã ngựa ngay trong một đêm, ông chủ của Vạn Nguyên bị liên đới, gần trăm công ty hành nghề luật sư chủ động xin đi gϊếŧ giặc, ai nấy đều mài dao soàn soạt, luật sư Đinh Kỳ trong văn phòng, luật sư Phạm Minh ngoài văn phòng đều muốn húp một bát canh. Chỉ riêng có Phó Vân Hiến có mối liên hệ chặt chẽ với Vạn Nguyên là án binh bất động, trước vụ án lớn náo động cả nước này, thái độ của y lại thận trọng đến lạ.
Lần trước Diêu Giác Dân không mời được Phó Vân Hiến, chẳng bao lâu sau đã bị người ta khống chế, lúc này người tới cửa chính là vợ của ông ta. Bùi Tuyết, nữ doanh nhân tiếng tăm lừng lẫy của thành phố S, còn là một nữ doanh nhân xinh đẹp cực kỳ hiếm thấy, diện mạo tuyệt đẹp, thủ đoạn cứng rắn, tác phong cởi mở, là một người phụ nữ thành công đứng sau một người đàn ông thành công, bà ta trên có thể ngủ để ổn định lãnh đạo, dưới thì có thể xoa dịu quần chúng. Sự thành công của Vạn Nguyên cũng phải có tới bảy phần là công của bà ta. Vậy nên Diêu Giác Dân được coi như một nhân vật top trên trong bảng xếp hạng phú hào Trung Quốc nhưng không bao giờ dám léng phéng bên ngoài, đối mặt với những cô gái người trước ngã xuống người sau tiến lên muốn mượn ông ta để có địa vị, ông ta vẫn chẳng hề quan tâm, bằng lòng chấp nhận danh hiệu “sợ vợ” bị gán vào người.
Người mở cửa là bác giúp việc, Bùi Tuyết gật đầu với đối phương, vào cửa xong thì không thấy ai ở phòng khách, lại nghe thấy một giọng nam trầm truyền tới từ trong bếp, ở đây.
Bùi Tuyết thả quà trong tay xuống, theo bác giúp việc đi vào nhà bếp, thấy Phó Vân Hiến thì ngỡ ngàng thấy rõ. Bà ta không ngờ đại luật sư Phó ngày ngày chỉnh tề áo mũ, khí chất bức người khi ở nhà lại nhàn tản thảnh thơi thế này, y để trần thân trên, đeo tạp dề, một dao chặt xuống đầu con tôm hùm rất lớn, bỏ mang và chất thải của nó một cách nghiêm túc.
Không khách sáo trò chuyện, Bùi Tuyết vào thẳng vấn đề, kể đại khái tình huống xong thì hỏi Phó Vân Hiến, tình hình như vậy thì định tội thế nào.
“Kinh doanh phi pháp và buôn bán tin tức hiện tại xem ra là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, nếu mà may mắn hối lộ cá nhân có thể định thành hối lộ đơn vị, nhưng đồng thời xử ba tội, không chạy được án mười năm.” Bác giúp việc muốn giúp, Phó Vân Hiến lại bảo không cần, y quay đầu nói về phía phòng khách, “Tô Tô, em đang bệnh, cheese ngấy lắm, hấp được không?”
Hóa ra phòng khách có người, Bùi Tuyết nhìn theo tiếng thì thấy một cái đầu vàng mềm mại nhô lên từ sau sô-pha, cái đùi cũng giơ lên theo, làn da trắng nõn mịn màng, người nọ uể oải vắt lên thành sô-pha như con rắn không xương.
Một cậu trai xinh đẹp trông rất sạch sẽ thoải mái, xem chừng mới mười bảy mười tám, người nọ “Ừm” một tiếng rồi lại chui đầu về.
Có lẽ nhìn dáng vẻ giơ chân chướng tai gai mắt quá, Phó Vân Hiến trầm giọng nói: “Chân.”
Hứa Tô lại “Ừm” một tiếng, chân cũng thu về.
Bùi Tuyết chưa từng gặp Hứa Tô, còn tưởng là con trai của Phó Vân Hiến, bà ta cười hỏi: “Công tử nhà luật sư Phó đây sao?”
Phó Vân Hiến cũng cười: “Cháu.”
Đầu tiên là rạch lưng ra lấy ruột tôm, sau đó lại dùng dao làm bếp tách vỏ, tôm hùm còn chưa chết hẳn, đôi lúc lại cong đuôi bật lên, Phó Vân Hiến thuần thục dùng dao, ngón tay thon dài nắm dao làm bếp sáng loáng, cảnh đẹp người vui.
“Anh tài giỏi hơn lão Diêu nhà tôi rồi, ông ấy không nấu nướng, cũng không biết.” Bùi Tuyết nở nụ cười khách sáo, trong lòng lại thầm nói, chẳng biết có phải vị luật sư này lạt mềm buộc chặt hay không, những bên khác thì cuống cuồng muốn nhận án, vậy mà y lại chỉ chú ý có ba phần, bảy phần còn lại dồn hết vào con tôm hùm dưới tay, “Bên viện kiểm sát vẫn chưa thấy lọt tin gì ra ngoài, tôi chuẩn bị đến giờ, ngay cả công tố viên là ai cũng không biết.”
Bản thân Phó Vân Hiến cũng không nịnh bợ bên kiểm sát, nhưng cũng không ngăn cản những đương sự có lòng muốn tới viện kiểm sát hoặc tòa án để “xã giao” hay “rào trước đón sau”, trước kia Diêu Giác Dân cũng bị rất nhiều người lừa gạt hoặc tố cáo, nhưng Bùi Tuyết hành động nhanh gọn, dùng tiền êm chuyện nên đến giờ cũng chưa từng ra tòa án. Nhưng rõ ràng chuyện lần này không đàm phán được. Chính bản thân bà ta cũng nghĩ mãi không ra.
Rửa sạch thân tôm, lại dùng nước sôi trụng thêm lần nữa, Phó Vân Hiến bắt đầu cắt tỏi, phi tỏi với dầu: “Vụ án được chuyển đến Chi cục số 2 của Viện Kiểm sát Thành phố à?”
Bùi Tuyết gật đầu, tiện đà thở dài: “Phó viện trưởng viện kiểm sát trước kia đã bị thuyên chuyển rồi, nếu không thì cũng có thể giúp đỡ một chút.”
“Người nhận vụ án này là Đường Dịch Xuyên,” Kiên nhẫn đổ thêm rượu trắng, dầu tỏi và các phụ gia khác, Phó Vân Hiến chuẩn bị cho tôm hùm vào nồi, “Cứng mềm không ăn, đừng có phí tiền.”
“Đường Dịch Xuyên? Chưa nghe bao giờ.” Bùi Tuyết thật sự không nhớ nổi cái tên này, hỏi, “Sao luật sư Phó lại chắc chắn như thế?”
Phó Vân Hiến cười cười: “Người còn trẻ, thích làm lớn thích công to, chắc chắn sẽ tranh thủ khi có vụ án lớn như vậy.”
Từ khi Bùi Tuyết vào cửa, Hứa Tô vẫn luôn ủ rũ rúc trong sô-pha xem TV, nghe thấy tên “Đường Dịch Xuyên” thì bỗng vểnh tai lên.
Đã hạ sốt nhưng từ khi bị bệnh ăn uống vẫn không ra gì, người gầy đi một chút, tinh thần cũng uể oải không hiểu tại sao.
Có lẽ vì đã lâu không bệnh, tranh thủ được mấy khi rảnh rỗi, khó khăn lắm mới tìm được cái cớ để cười, hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là bị cᏂị©Ꮒ quá nhiều thôi.
Ngoại trừ hai ngày đầu tiên thật sự mất hết tính người, Phó Vân Hiến cũng mềm lòng không đυ.ng đến hắn nữa, còn đâu gần như ngày nào cũng phải tụt quần làm với người kia, còn không chỉ một lần. Lão lưu manh này như thể hơi tí là đến kỳ động dục, xương cốt thịt thà toàn bộ như hóa thành củi khô, bị vắt kiệt không còn giọt nước, cọ vào là bùng cháy. Trong phòng tắm, ngoài ban công, trước cầu thang, trên bàn ăn, Phó Vân Hiến cứ hứng lên là làm, lần nào cũng huỳnh huỵch đóng cọc.
Có một quan điểm cực kỳ già mồm như thế này: Giao cấu và làʍ t̠ìиɦ không phải là một. Hứa Tô cảm thấy lý lẽ này rất có lý. Kɧoáı ©ảʍ cũng có, cũng mãnh liệt, nhưng cứ cảm thấy là lạ làm sao, hắn rất khó để tập trung hoàn toàn.
Năm phút trước khi người phụ nữ này vào cửa, bọn họ vừa mới vật lộn thân mật một hồi trên sô-pha, hiện tại dâʍ ɖị©ɧ giữa hai chân còn chưa khô, qυầи ɭóŧ còn chưa thèm mặc vào.
Hắn cũng vừa mới nói với Phó Vân Hiến, Đường Dịch Xuyên muốn mời y tới viện kiểm sát giảng bài.
Hứa Tô muốn nghe về vụ án của Diêu Giác Dân, nhưng sau đó còn chưa nghe được thêm câu nào, giọng Phó Vân Hiến đã truyền tới: “Hứa Tô, lên tầng.”
Hứa Tô nghiêm chỉnh chấp hành, sột soạt đứng dậy, trên người là sơ mi của Phó Vân Hiến, cổ áo vốn mở rộng, trượt xuống theo động tác đứng lên của hắn, trong nháy mắt đã để lộ ra hơn nửa bả vai, làn da trắng tinh xảo như tuyết, điểm xuyết là rất nhiều dấu hôn, khiến người ta đỏ mắt.
“Thôi em ở yên đấy.”
Cầu thang ở lối vào phòng khách, phòng khách cũng rộng, Phó Vân Hiến trực tiếp lên tầng hai với Bùi Tuyết, trên đường đi thì thấp giọng nói chuyện, không đi qua trước mặt Hứa Tô.
Một loạt động tác này truyền tới tín hiệu, rằng Phó Vân Hiến bắt đầu bàn bạc vụ án mà tránh hắn, Hứa Tô nhặt cái qυầи ɭóŧ trong góc sô-pha lên mặc vào, cài hết cúc áo sơ mi, để chân trần đi tới đi lui trong phòng khách, buồn chán vô cùng. Công việc còn dang dở trong bếp được giao lại cho bác giúp việc giải quyết nốt, trong tiếng nồi niêu bát đĩa loảng xoảng, mùi đồ ăn mơ hồ truyền tới.
Tôm hùm hấp chín, bác giúp việc cũng nấu thêm hai món gia đình rồi bưng tới phòng ăn. Hơn năm cân tôm hùm Úc, nửa hấp nửa nấu cháo, một phần nạm bò kho, một đĩa rau xào theo mùa, đỏ thì rực rỡ, xanh thì giòn sần sật, Hứa Tô áng chừng Phó Vân Hiến chắc không thể bàn xong việc ngay, để một bàn thức ăn ngon không phí phạm, hắn bèn mời bác giúp việc cùng ăn.
Bác giúp việc liên tục xua tay, thấy Hứa Tô chủ động thay mình bài biện thì còn phô trương lùi hẳn về đằng sau.
Nhìn vẻ mặt cũng không giống như là không dám, mà là ghê tởm. Bác giúp việc trước kia không được ở lại nhà, cũng vì lần này hắn bị bệnh nên mới ở lại, hơn nửa là do sớm chiều mưa dầm thấm đất, sợ hai người đàn ông làm loạn suốt ngày bị nhiễm bệnh gì đó lây qua đường tìиɧ ɖu͙©.
Hứa Tô chưa từng bị ai chê bẩn, hắn có hơi tức giận, cố ý nói: “Vậy bác đứng đó, xem tôi ăn.”
Chuyện bị người ta ghét bỏ thế này xảy ra không chỉ một lần. Lần trước bác giúp việc đi mua thức ăn về thì vô tình cắt ngang hai người bọn họ đang quần thảo kịch liệt trên bàn ăn – bác giúp việc là một người thành thật, tầm này tuổi rồi làm sao hiểu được những thứ như “vạn vật bình đẳng”, phản ứng hơi quá, khiến đại luật sư Phó cực kỳ bực bội. Phó Vân Hiến không thích bất cứ ai thấy Hứa Tô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, y cởϊ áσ ngủ của mình che lại sau lưng và cái mông trần trụi của Hứa Tô, phất tay ném cái bình hoa trên bàn xuống đất, mắng: Cút.
Sau đó bác giúp việc chảy nước mắt mà dọn dẹp những mảnh sứ nhỏ trên mặt sàn, còn phải lau dấu vết dịch thể của hai người đàn ông để lại trên bàn, trông rất oan ức. Hứa Tô cảm thấy đây là làm khó người ta. Chú động dục mọi nơi mọi lúc không quan tâm tình hình, lại còn muốn người ta trốn tránh phi lễ chớ nhìn, sao có thể ngang ngược thế được? Cùng là con sâu cái kiến ở tầng đáy, hà cớ phải gây khó dễ lẫn nhau, hắn lén đưa cho bác giúp việc tám trăm đồng, an ủi bà rằng tôi không ở đây lâu đâu, bác yên tâm.
Hứa Tô không ôm lạc quan với thứ gọi là tình yêu. Huống hồ Phó Vân Hiến đối với hắn hẳn cũng chẳng phải tình yêu. Đại luật sư Phó trước kia là do cầu mà không được nên ngày đêm nhung nhớ, bây giờ thực tủy biết vị thì hàng đêm sênh ca, vậy tương lai thì sao? Tương lai đường ai nấy đi, không ai dằn vặt ai.
Bây giờ Hứa Tô và bác giúp việc một ngồi một đứng, đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng hắn không nhịn nổi nữa đành phá vỡ cục diện mắt to trừng mắt nhỏ này, chủ động nói: “Nếu bác không quen nhìn như thế… sao không bỏ việc? Thị trường giúp việc có nhu cầu cao, không lo không tìm được việc khác.”
Bác giúp việc mở miệng, hóa ra con trai bà gây tội ở quê, vì tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện nên bị đám bạn không ra gì lừa gạt cầm dao đi ăn cướp, suýt nữa gây ra tai nạn chết người, đã bị nhốt trong trại tạm giam hơn ba năm. Có lẽ chứng cớ có vấn đề nên vụ án đã lâu mà chưa phán quyết, không định tội cũng không thả người, cuộc sống cứ thế mà phí hoài không lối thoát. Thấy những năm tháng tốt đẹp nhất trong cuộc đời của con trai mình cứ trôi qua vô ích trong trại giam, bà thật sự không nhịn nổi nữa mà nói với Phó Vân Hiến, biết đối phương ra giá xa xỉ nên cũng không dám xin y giúp đỡ. Không ngờ mấy ngày sau, luật sư đại diện đã lâu không liên lạc gọi tới, nói rằng hai bên tòa án và kiểm sát chủ động đàm phán với anh ta, cuối cùng quyết định chi bao nhiêu thanh toán bấy nhiêu, nếu bà đồng ý thì không bao lâu sau sẽ có thể thả người.
Trong mắt người thường thì kiện tụng là chuyện lớn, đến Phó Vân Hiến thì phất tay áo là đã có thể giải quyết xong xuôi. Sau khi người được thả, bà đưa theo con trai mình và một khoản tiền tới cửa cảm ơn, Phó Vân Hiến không nói gì nhiều, y cười lãnh đạm, chỉ vỗ nhẹ lên bả vai đứa con trai và nói không cần, cố gắng làm người, cố gắng báo hiếu cho mẹ cậu. Dọc đường về cậu con trai đều cảm khái, phong thái như vậy đúng là độc nhất vô nhị, như đã tìm được thần tượng của cuộc đời mình… Bác giúp việc nói tới đây thì mắt cũng đỏ lên, nói rằng giờ con trai đang làm công ở phương Nam, được ông chủ khen ngợi, cũng quen với một cô bạn gái.
Hứa Tô cảm động lây, đăm chiêu gật đầu, ừ, đền ơn đáp nghĩa, là ý như vậy.
Cháo không húp một ngụm, đồ ăn cũng không gắp một đũa, Hứa Tô chỉ giải quyết tôm hùm, nhai chậm nuốt chậm, cách ăn rất tao nhã, đôi lúc lại tán gẫu mấy câu với bác giúp việc, chỉ là mãi mà vẫn không thấy Phó Vân Hiến xuất hiện.
Không biết đã qua bao lâu mới cảm giác được người nọ đi tới, người chưa lại gần mà hơi thở đã đến trước, là mùi thuốc lá dễ ngửi.
Hứa Tô buông đũa, quay đầu lại hỏi y: “Vợ Diêu Giác Dân đâu?”
Phó Vân Hiến ôm Hứa Tô vào lòng, để hắn ngồi lên chân mình: “Đi cửa sau rồi.”
Hứa Tô lại hỏi: “Chú không nhận vụ án này à?”
Phó Vân Hiến lại hỏi hắn: “Em muốn chú nhận sao?”
Hứa Tô nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Không muốn.” Lại nghĩ thêm rồi bổ sung, “Tôi rất thích Đường Dịch Xuyên, không muốn thấy anh ta thua chú.”
“Cậu ta không thua được.” Phó Vân Hiến cong ngón tay gãi nhẹ lên má Hứa Tô, nghiêng đầu nhìn hắn, “Diêu Giác Dân đắc tội với thái tử đảng, vụ án này chính là để xử lý ông ta.”
Ông chủ Diêu Giác Dân của Vạn Nguyên, thường hay được gọi là “Diêu nã pháo”, ỷ vào túi mình nhiều tiền mà nói chuyện không biết đường giữ ý, cứ khoác lác ba hoa khắp nơi. Đắc tội với người ta là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Hơn nữa,” Trên người thiếu niên có mùi thơm, quyến rũ làm lòng chộn rộn, tay Phó Vân Hiến bắt đầu không an phận, trượt sau lưng Hứa Tô, lướt qua sống lưng cong và đường eo mảnh khảnh, đùi hơi dồn sức đẩy lên, tay liền bóp lấy bờ mông vểnh của Hứa Tô, cách lớp qυầи ɭóŧ sờ lên rãnh hẹp giữa háng, “cải cách mở cửa là quốc sách, ba mươi năm trước có một số người được phép làm giàu trước, hiện giờ kinh tế phát triển chóng mặt, mâu thuẫn bên trong ngày một trầm trọng, về cơ bản thì đã đến lúc tính toán thu về rồi – nhóc con như em làm sao hiểu được.”
Hứa Tô tỉnh tỉnh mê mê, không hiểu cũng hiểu. Buộc phải thừa nhận, Phó Vân Hiến có được địa vị như ngày nay cũng nhờ vào khả năng phán đoán tình thế cực kỳ chuẩn xác của y. Đám doanh nhân tư nhân giàu lên đầu tiên ở Trung Quốc không kẻ nào sạch sẽ, ai cũng có nhược điểm, để tránh việc bọn họ càng ngày càng trắng trợn bành trướng, gϊếŧ gà dọa khỉ cũng là việc phải làm.
“Khả năng biện hộ cho vụ án này không lớn, Phó Vân Hiến bào chữa được từ tám đến mười năm, những luật sư khác thì phải mười hai năm trở lên.” Phó Vân Hiến cắn lên yết hầu Hứa Tô, người từ đằng sau dán lên, vùi mặt vào cổ hắn bắt đầu hôn lên tai hắn, “Để nói một câu cho Tô Tô nhà mình vui nhé, suy xét lại vụ án, chú đã đồng ý chuyện tới viện kiểm sát giảng bài rồi.”
“Vậy còn bữa ăn với Hình Minh thì sao?” Ngón tay Phó Vân Hiến đâm vào trong huyệt của hắn, kéo theo cả qυầи ɭóŧ đẩy một đốt tay vào, y khuấy động, cào cào bên dưới, kỹ xảo thượng thừa, chất chứa tình cảm, phía trước Hứa Tô lại ướt.
Muốn chinh phục tinh thần thì trước tiên phải phá hủy thể chất, Hứa Tô thầm mắng bản thân không ra dáng gì cả, hắn há miệng thở dốc, giọng nói lí nhí: “Chú… có ăn không?”
Phó Vân Hiến nhíu mày nhìn hắn, ánh mắt bỗng tối sầm: “Ăn.”
Phó Vân Hiến đá văng ghế dựa ra, để Hứa Tô cởϊ qυầи lót rồi quay ngược lại ngồi trên chân mình. Mới đánh giáp lá cà hồi nãy, lúc này cửa sau mềm mại, rất dễ thân cận. Phó Vân Hiến nâng cao eo Hứa Tô, dùng ngón tay giữa chấm một chút cháo, quẹt lên cái miệng nhỏ nhắn bên dưới, sau đó lấy dươиɠ ѵậŧ đã cứng ra, hai tay tách mông Hứa Tô mãnh liệt cắm thẳng vào cửa động.
Qυყ đầυ vào “phụt” một tiếng, được vách thịt ẩm ướt ấm áp bao bọc, tư vị ngọt ngào vô cùng, Phó Vân Hiến không chịu đựng thêm được nữa, y nhấn vai Hứa Tô, để hắn từ từ ngồi xuống háng, hét lên một tiếng.
Bác giúp việc vốn định vào phòng ăn thu dọn đồ ăn bát đũa lại bị dọa, thất thần đứng đờ ra ở ngã ba giao giữa nhà bếp và nhà ăn, không biết phải làm sao. Hứa Tô vẫn không tập trung, còn có lòng chớp mắt với bác giúp việc, vẻ mặt hắn áy náy, ý bảo lúc này đối phương tuyệt đối đừng có tới, tránh việc lại chạm vào vảy ngược của rồng.
“Tập trung đi.” Phó Vân Hiến nhìn ra hắn đang lơ đãng, đùi dùng sức đẩy lên một phát, thúc cho Hứa Tô gần như bay lên, hạ xuống dươиɠ ѵậŧ khiến nó tiến sâu vào bên trong, vừa đau vừa sảng khoái, hắn không chịu nổi mà thét lên. Phó Vân Hiến vỗ nhẹ một chút sau lưng Hứa Tô, “Động đi.”
Hứa Tô động thật. Hắn ôm lấy vai Phó Vân Hiến, chống đỡ cơ thể của mình rồi nhấp từ trên xuống, cực kỳ ra sức.
Đối với chuyện tìиɧ ɖu͙© giữa đàn ông và đàn ông, mặc dù Hứa Tô cởi mở nhưng suy cho cùng vẫn là tay mơ, không biết phải hầu hạ đối phương thế nào mới sướиɠ, chính bản thân hắn không quá thoải mái, Phó Vân Hiến trông cũng có vẻ không hài lòng, hai người đàn ông cận kề gần gũi nhìn nhau, biểu cảm cũng không phù hợp. Hứa Tô né tránh ánh mắt trước.
Phó Vân Hiến đưa tay nắm lấy cằm Hứa Tô, đầu ngón tay bấm vào trong da thịt hắn, ép hắn đối diện với mình: “Thích chú làm em không? Thích không?”
Bốn mắt nhìn nhau, Hứa Tô bỗng to gan đáp: “Nếu tôi nói… không thích thì sao?”
Im lặng một lát, Phó Vân Hiến bỗng dùng hai tay nâng đùi Hứa Tô lên, vẫn duy trì tư thế giao hợp giữa hai người mà đứng bật dậy.
Y nói: “Chịu một chút.”
Đại khái thì là muốn đổi chiến trường sang phòng ngủ, Phó Vân Hiến ôm Hứa Tô đi về phía cầu thang, bước từng bước lên.
Hứa Tô bị treo lên, chân không chạm đất, may mà lực cánh tay của Phó Vân Hiến rất khỏe, vững vàng nâng hắn bước về phía trước. Mỗi khi giẫm lên một bậc thang, nơi hai người kết hợp lại run lên theo nhịp, dươиɠ ѵậŧ ma sát với vách thịt bên trong, tinh hoàn cũng run rẩy không ngừng, cực kỳ thoải mái. Hứa Tô sợ ngã, hai đùi sống chết kẹp chặt lấy Phó Vân Hiến, tâm tư vẫn còn đang bay bổng nơi khác, kể từ sau khi trở về từ chỗ Diêu Giác Dân, thành phố S chính thức bước sang mùa mưa, mấy ngày mưa rả rích liên tục, sắc trời lúc nào cũng âm u, mãi mà không thấy trong trẻo trở lại.
Khi nào mới được thấy Mặt Trời đây? Hứa Tô như dải rêu bám trên bờ tường đón mưa trút xuống, ủ rũ mà nghĩ.
Bước lên bậc cuối cùng thì Phó Vân Hiến cũng thể hiện thái độ, muốn thi Tư pháp Quốc gia thì thi, muốn quay chương trình thì quay, gần đây trợ lý của Phó Ngọc Trí mới bỏ việc, đang trống một vị trí, sẽ cho hắn thế vào.
Hứa Tô sáng bừng hai mắt, vẻ mặt không tin nổi còn hỏi lại mấy lần: “Tôi có nghe nhầm không? Tôi thật sự không nghe lầm đâu chứ?”
“Sao nào, bệnh quá sảng rồi à?” Phó Vân Hiến lại tỏ ra không kiên nhẫn nữa, ngón tay bấu chặt vào mông Hứa Tô, hung hăng vuốt ve nó, “Lương khởi điểm của trợ lý luật tại Quân Hán là 5000, với lý lịch của em thì chỉ được vậy thôi, tự tới phòng nhân sự để giải quyết chuyện bỏ việc giảm lương đi.”
Rốt cuộc lão già lưu manh cũng nhượng bộ, Hứa Tô mừng như hoa nở, còn cố tình nhíu mày oán trách: “Nếu vậy thì tiền lương của tôi hụt đi rõ nhiều -“
Phó Vân Hiến biết thằng nhãi này được lợi còn ra vẻ, cực kỳ đáng ghét, trực tiếp dùng môi phủ kín miệng hắn.
Đầu lưỡi đối phương mạnh mẽ xâm lấn khiến Hứa Tô bỗng nhiên hưng phấn, hắn chủ động tiếp nhận, tích cực đáp lại, hai người hôn nhau đến mức hơi thở loạn dần, nước bọt trào ra khỏi khóe miệng.
Không chờ đến lúc về tới phòng ngủ, Phó Vân Hiến đẩy Hứa Tô vào tường, tách chân làm như phát cuồng.
Vật cứng nóng hầm hập ra vào rất nhanh trong người, kɧoáı ©ảʍ còn mãnh liệt hơn mấy ngày vừa rồi cộng lại, Hứa Tô sướиɠ đến chao đảo, hai tay liên tục chống lên bả vai Phó Vân Hiến cũng buông lỏng, Phó Vân Hiến thúc từng cái vào sâu trong người hắn, gáy của hắn cũng theo từng cú nhấp mà đập lên tường, nhưng hắn hoàn toàn không nhận ra.
Tiếng ve và tiếng chim hót mơ hồ truyền tới từ bên ngoài cửa sổ, cùng nhau hòa ca từng đợt liên tiếp, thông báo rằng cuối cùng cơn mưa lớn ấy đã ngừng lại.