Xin chút thời gian từ đại luật sư Phó còn khó hơn tạo rãnh giữa hai vυ' của mấy cô em ngực lép, ấy vậy mà Hứa Tô vẫn có thể ngang ngược ép ra được, giữa trưa chủ nhật hẹn Trình Yên, kế đó sẽ tới khách sạn đón Trịnh Thế Gia, đưa cậu ta tới đài Minh Châu quay chương trình.
Không gọi lái xe riêng của Phó Vân Hiến mà Hứa Tô cầm lái, là xe của em trai Phó Vân Hiến, một chiếc Porsche Cayenne.
Phó Vân Hiến có một đứa em trai tên là Phó Ngọc Trí, nghe rất giống anh em ruột nhưng thực ra không phải. Phó Ngọc Trí là con vợ lẽ nhưng vợ lẽ này cũng có tôn nghiêm, là do ông cụ Phó vứt vợ bỏ con, trèo cao nɠɵạı ŧìиɧ với tiểu thư nhà giàu sinh ra. Sau khi Phó Vân Hiến thăng quan tiến chức thì không nhận cha nữa nhưng tình cảm hai anh em lại khá tốt, tuổi kém nhau gần chục, Phó Ngọc Trí vẫn luôn gọi Phó Vân Hiến là đại ca.
Phó Ngọc Trí là dạng công tử ăn chơi cà lơ phất phơ, phóng túng ngang ngược yêu thích tự do cả một đời, từng làm quan, cũng từng làm ăn, nhưng làm gì cũng tùy ý như đi chơi, ỷ rằng bản thân thông minh tuyệt đỉnh nên dù có chơi cũng rất gì và này nọ. Nếu như cứ cố bám víu vào quan hệ thì hẳn đã là sư huynh tại đại học Khoa học Chính trị và Luật trên Hứa Tô mấy khóa từ lâu rồi, vốn vẫn đang ăn nên làm ra với tư cách luật sư tư vấn* cho các vụ dân sự và thương mại, chẳng biết làm sao mà tự nhiên mặt trời chân lý chói qua tim, khăng khăng bò vào cái ao đυ.c mang tên tố tụng hình sự này, thế là cũng bám gót anh trai mà đi, tiến vào văn phòng Quân Hán.
*Luật sư tư vấn ở đây liên quan đến khái niệm đại diện ngoài tố tụng, là việc trợ giúp viên pháp lý, luật sư thực hiện đại diện ngoài tố tụng cho người được trợ giúp pháp lý khi họ không thể tự bảo vệ được quyền, lợi ích hợp pháp của mình. Và việc đại diện ngoài tố tụng được thực hiện trong phạm vi yêu cầu của người được trợ giúp pháp lý. Theo đó, khi đảm nhận việc đại diện ngoài tố tụng, luật sư, trợ giúp viên pháp lý sẽ thay mặt người được trợ giúp pháp lý để tham gia, thực hiện các hoạt động, giao dịch dân sự, thương mại, hành chính… với các cá nhân, cơ quan, tổ chức khác.
Phải biết là luật sư tranh tụng án hình sự của đất nước này đấu trời đấu đất đấu với công an, kiểm sát và tòa án, đạo đức là thứ quan trọng nhất cần đảm bảo trong cái ngành luật sư này, thu nhập hay công sức bỏ ra hoàn toàn không tương ứng với nhau, nào có mấy ai thật sự có thể hô mưa gọi gió, đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn như Phó Vân Hiến.
Hai anh em nhà họ Phó thoạt nhìn rất giống nhau, đều cao lớn anh tuấn, đường nét sâu như điêu khắc nhưng nếu nhìn kỹ gương mặt thì sẽ thấy khác nhau. Suy cho cùng vẫn là khí chất toát ra từ hai người hoàn toàn khác biệt, Phó Vân Hiến không giận mà tự có cái uy, y hệt trùm xã hội đen, còn Phó Ngọc Trí đi theo con đường trai thành phố lớn vừa thành đạt, nhã nhặn lại phong lưu, cười lên là trăm hoa nở rộ, cả văn phòng Quân Hán đều coi anh ta là cảnh đẹp mà ngắm nhìn.
Cậu hai nhà họ Phó rất chịu khó đổi đàn bà, mà đổi xe lại còn chăm hơn cả đổi gái, vậy nên Hứa Tô cũng được ké miếng, sau khi con xe cùi yêu quý của hắn chết ngắc, hắn bèn lái ké luôn chiếc Cayenne này.
Hôm nay Hứa Tô đặc biệt sửa soạn cách ăn mặc, tạo kiểu cho mái tóc nâu vàng tự nhiên mềm mại, ăn mặc nhã nhặn lịch sự, trông cực kỳ đỏm. Bình thường hắn rất ít khi mặc vest, vì Phó Vân Hiến không thích, chê hắn mặc comple trông quá già, phá hoại khí chất thiếu niên quý như vàng trên người hắn.
Thiếu niên cái đầu ông. Hứa Tô rất ghét người lớn tuổi ở ngoài chạm mặt lại hỏi có phải hắn còn đang đi học hay không, như thể những người khác thì đều bảy nổi ba chìm thăng trầm qua năm tháng, chỉ riêng có hắn là chẳng biết chuyện đời buồn vui thế nào, cứ mãi lặng thinh như dòng nước chảy.
Địa điểm hẹn gặp là một quán cà phê rất lãng mạn, hai người tới sớm hơn Trình Yên, còn tìm riêng khu hút thuốc gần cửa sổ.
Trong lúc chờ người, Phó Vân Hiến châm một điếu. Hứa Tô cũng muốn đốt thuốc nhưng Phó Vân Hiến lại không cho. Ở trước mặt Phó Vân Hiến, hắn y hệt một thanh niên ba tốt, ngoan ngoãn đúng mực, không dính rượu thuốc, đôi khi tham gia thì cũng chỉ có thể được ké một hơi từ điếu thuốc trong miệng y.
Mấy năm nay Phó Vân Hiến nuôi hắn như nuôi thú cưng, chiều chuộng hết mực nhưng thực chất không khác gì tình cảm đối với con chó con mèo, Hứa Tô biết rõ điểm ấy.
Nhân viên phục vụ bưng cà phê và nước trái cây lên, Hứa Tô bắt đầu lên cơn nghiện thuốc, lòng ngứa ngáy chộn rộn, chỉ có thể cắn ống hút của cốc nước trái cây trên bàn, mái tóc vàng tự nhiên mềm mại ánh lên dưới ánh nắng ngày xuân, thật sự giống mèo.
Trình Yên tới. Lâu rồi không gặp hoa hậu giảng đường ngày xưa, Hứa Tô đứng bật dậy khỏi ghế, ân cần kéo ghế cho người ta, lại gọi nhân viên phục vụ ra order đồ. Cô gầy hơn nhành hoa cúc nhưng vẫn là dáng vẻ mặt tựa hoa đào mi tựa liễu, không mất đi phong thái hoa hậu giảng đường năm nào, thậm chí trải qua một cuộc bể dâu như thế lại tăng thêm sắc thái yếu ớt đáng thương. Yêu hoa nhất là những người biết thương hoa, Hứa Tô tự thấy mình không có nhiều ưu điểm, nhưng thật sự bằng lòng trả giá vì gái xinh.
Phó Vân Hiến liếc nhìn Trình Yên vừa ngồi xuống đối diện mình, lịch sự dụi tắt đầu thuốc mới châm, y hỏi: “Mấy tháng rồi?”
Hứa Tô thầm than lão cáo già tinh mắt, mới tí đã nhận ra đối phương mang thai. Hắn nhớ rõ mình chỉ đề cập về vụ án này một cách rất qua loa, vốn chưa từng nhắc đến chuyện Trình Yên có thai với Phó Vân Hiến, mà Trình Yên thì trước giờ đều mảnh khảnh gió thổi cũng bay, mặc bộ váy dài màu trắng che đi, sao có thể nhìn ra là phụ nữ có bầu.
Trình Yên đưa tay khẽ vuốt lên bụng, mỉm cười nói: “Bốn tháng rồi.”
Phó Vân Hiến thích nói thẳng khi xử lý vụ án, hơn nữa còn ghét văn vở vô nghĩa, Hứa Tô sợ phong cách cứng nhắc này làm Trình Yên thấy mất tự nhiên nên vội vàng bồi thêm: “Cô ấy kết hôn với Cù Lăng được hơn bốn tháng, có tin vui ngay trên giường đêm tân hôn.”
Khi gặp trực tiếp đại luật sư Phó, Trình Yên không suy sụp như trong điện thoại, cô khống chế cảm xúc rất tốt, có thể kể lại mọi chuyện bằng giọng rất nhỏ nhẹ êm tai.
Nói xong, Hứa Tô mới tóm gọn đơn giản lại ý của Trình Yên khi tới đây, sau khi vợ Trâu Kiệt ngã xuống cầu thang tử vong, Cù Lăng không hề chạy trốn mà ở lại chủ động gọi 110 báo cảnh sát. Có lẽ tên ngốc ngay thẳng này tỉnh táo lại xong cũng đã hối hận với việc bản thân đã cướp đi một mạng người vô tội, vậy nên anh ta mới bình thản chấp nhận kết quả xét xử, một lòng muốn chết. Nhưng Trình Yên thân là vợ quyết không đồng ý, cho rằng Trâu Kiệt thật sự là loại khốn nạn cặn bã, mà Cù Lăng đến cửa cũng chỉ vì để đòi công bằng chứ đâu có cố ý chủ quan gϊếŧ người, nếu không phải đối phương cứ tạo áp lực trên tòa hết lần này đến lần khác, chỉ với thái độ hối lỗi của Cù Lăng thì kiểu gì cũng sẽ giữ được mạng.
Thực ra vụ án này cũng không phải tội nhẹ phạt nặng, pháp y khám nghiệm đầu của người bị hại có vết thương dài bốn phân do chai rượu gây ra, là dạng vết thương nhẹ, không ngờ lại có hai nhân chứng xác minh tận mắt nhìn thấy Cù Lăng gϊếŧ người, một người là một bà mẹ trẻ đẩy xe nôi đi ra từ thang máy, người kia là bà lão bảy mươi tuổi nghe thấy tiếng cãi vã thì chạy từ trong nhà ra, cả hai đều tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình hành hung từ khi Cù Lăng đập chai rượu vào người bị hại, sau đó lại đẩy người kia xuống tầng.
Trình Yên nói nếu Cù Lăng chết thì cô cũng chỉ có thể đi theo anh ta, nhưng nếu mà sống thì dù phán bao nhiêu năm, mẹ con tôi cũng đồng ý chờ anh ấy trở về.
Hứa Tô là một người hoàn toàn không tin tưởng vào tình yêu mà nghe cũng còn cảm động, hắn ngậm ống hút tặc lưỡi, thầm nói chậc chậc, hỏi thế gian tình ái là chi đây.
Phó Vân Hiến không đặt câu hỏi về vụ án ngay mà lại hỏi Trình Yên: “Cô nói lần đầu Trâu Kiệt chuốc thuốc mê cô là vào tám tháng trước, trong lần hai người tới thị trấn đi công tác, vậy trước khi phát sinh quan hệ tìиɧ ɖu͙©, lão có từng động chạm tới bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cô hay không?”
Chưa bao giờ bị người khác hỏi chi tiết một cách thô lỗ ngay giữa ban ngày ban mặt như thế, Trình Yên ngẩn ra thấy rõ, mãi lâu sau mới trả lời: “Có sờ…”
Phó Vân Hiến hỏi: “Bao lâu?”
Trình Yên cúi đầu, xấu hổ không chịu nổi, mãi một lát sau mới nói: “Chắc là bảy tám phút.”
Phó Vân Hiến hỏi: “Trong bảy tám phút này cô có kêu cứu hay phản kháng không?”
Trình Yên nói: “Tôi bị lão chuốc thuốc, lúc đó không còn tỉnh táo, vốn chẳng còn sức mà kêu cứu hay phản kháng nữa.”
Phó Vân Hiến khẽ gật đầu: “Sau đó thì sao, làm ướt đủ xong là đâm thẳng vào à?”
“Không có, tôi không muốn thế, tôi không có phản ứng như vậy… Lão ta làm rất lâu…” Trình Yên không nói nổi nữa, quay mặt sang cầu cứu Hứa Tô.
Hứa Tô nhận ra Trình Yên không thoải mái, nhanh miệng chen vào hòa giải: “Mặc dù Cù Lăng đã thừa nhận mình cố ý gϊếŧ người với cơ quan công an nhưng chưa nhận tội trong giai đoạn phúc cung* với viện kiểm sát, vậy nên vẫn có khả năng tra tấn ép cung trong vụ án này…”
*Có thể hiểu phúc cung bị can trong giai đoạn truy tố là hoạt động kiểm chứng lại tính đúng đắn những lời khai của bị can trong vụ án hình sự, khi có sự nghi ngờ về tính khách quan, chính xác của những lời khai trước đó; đó là hoạt động điều tra, xét hỏi nhằm kiểm tra, xác minh lại những lời khai của bị can còn nghi vấn do Kiểm sát viên thực hiện theo trình tự, thủ tục của Bộ luật Tố tụng hình sự quy định.
Phó Vân Hiến không quan tâm tới hắn, vẫn không vào chủ đề chính và chỉ hỏi những thứ ngoài lề tưởng như không liên quan, cách dùng từ thì thẳng thừng: “Vậy nên dươиɠ ѵậŧ của đối phương đâm mấy cái rồi mới cắm được vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cô?”
Đến đây ngay cả Hứa Tô cũng không nghe nổi nữa: “Có thể đừng hỏi mấy cái này không…”
“Thời gian của tôi rất quý.” Phó Vân Hiến nhìn đồng hồ, nói, “Cho cô một phút mà nghĩ cho kỹ đi.”
Hứa Tô gắt lên: “Phó Vân Hiến!”
Phó Vân Hiến nhìn chằm chằm Trình Yên không biểu cảm gì: “Còn năm mươi lăm giây.”
“Bảy, lão đâm bảy lần! Nhưng thế thì liên quan gì tới vụ án?” Có lẽ đã không chịu nổi khi nhớ lại những chi tiết nhục nhã này, Trình Yên mặt đỏ phừng phừng, nước mắt ngấn lên. Cô tỏ ý không muốn tiếp tục trả lời những câu hỏi không liên quan này nữa.
“Cô ở trong trạng thái gần hôn mê, không thể giãy giụa kêu cứu nhưng lại nhớ rõ từng chi tiết khi bị cưỡиɠ ɧϊếp. Tôi đã đọc lời khai của cô với cơ quan công an, trên dưới có nhiều điểm mâu thuẫn, do cô trí nhớ kém hay vốn không khai thật.” Phó Vân Hiến nói, “Tôi muốn nhắc nhở cô một chút, bức tường của nhà nghỉ mà hai người ở khi đi công tác kia chỉ có một tấm gỗ dán dày bảy phân. Nó không thể chặn được tiếng rêи ɾỉ gọi giường.”
Trình Yên mấp máy môi, không nói được gì nữa.
“Cô đang lãng phí thời gian của tôi.”
Sự kiên nhẫn của Phó Vân Hiến tới đây dừng lại, y đứng dậy rời khỏi quán cà phê.
Hứa Tô không thể ngăn bước chân rời đi của Phó Vân Hiến, sau khi đón Trịnh Thế Gia lên xe, hắn mới ngẫm ra được qua cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ, Vạn Nguyên đã định mời Phó Vân Hiến làm cố vấn pháp luật, tuy chỉ mới thỏa thuận bằng miệng nhưng hẳn là đã chắc chắn trăm phần trăm.
Hắn bỗng hiểu ra, xét đến cùng không phải là Trình Yên không phối hợp, mà là Phó Vân Hiến hoàn toàn không hề muốn nhận vụ án này.
Tập đoàn Vạn Nguyên đang chuẩn bị tách các công ty con ra để niêm yết trên sàn giao dịch GEM*, mong muốn mời đoàn luật sư của văn phòng Quân Hán. Về loại nghiệp vụ này, nói đơn giản thì chỉ cần chuẩn bị tài liệu đệ trình lên bộ phận xét duyệt, sau đó lại tiếp tục bổ sung tiếp tục đệ trình, cho đến khi nào được phê duyệt mới thôi. Mà nói một cách phức tạp thì trong đó có rất nhiều cửa cần phải qua. Quân Hán có bộ phận đặc biệt chuyên phụ trách về chứng khoán, nhưng Phó Vân Hiến lại có quan hệ khá chặt chẽ với Ủy ban điều tiết chứng khoán Trung Quốc* và mấy đơn vị môi giới kinh doanh*, mây trôi nước chảy nghiễm nhiên lại trở thành người đứng đầu.
*Sàn giao dịch Growth Enterprise Market (GEM) đề cập đến một thị trường chứng khoán khác bên ngoài thị trường giao dịch chính. Mục đích chính của nó là cung cấp cho các công ty mới thành lập phương tiện huy động vốn để giúp họ phát triển và mở rộng hoạt động kinh doanh của mình. Hầu hết các công ty niêm yết trên thị trường ChiNext đều tham gia vào các lĩnh vực kinh doanh công nghệ cao và có tiềm năng tăng trưởng cao, nhưng họ có xu hướng có thời gian thành lập ngắn hơn, quy mô nhỏ hơn và hiệu suất tốt hơn.
Ủy ban điều tiết chứng khoán Trung Quốc (CSRC) là cơ quan quản lý quốc gia giám sát ngành chứng khoán và giao dịch tương lai của Trung Quốc, chịu trách nhiệm duy trì thị trường trật tự và công bằng.
Môi giới kinh doanh (broker-dealer) là một cá nhân hay một công ty thực hiện giao dịch mua bán chứng khoán cho tài khoản riêng hoặc cho khách hàng của họ.
Luật sư không thể dùng danh nghĩa của cá nhân để nhận mua cổ phiếu phát hành lần đầu của công ty mà mình cung cấp dịch vụ, làm như vậy là trái với luật chứng khoán, nhưng Trịnh Thế Gia thì có thể. Hứa Tô nghe được là Vạn Nguyên đã hứa hẹn sẽ cho Trịnh Thế Gia dùng thân phận đầu tư tài chính để tham gia đầu tư, đây là cái bánh rất thơm ngon, một khi niêm yết lên sàn thì quay qua quay lại cũng kiếm được đến vài triệu.
Với sự si mê của Trịnh Thế Gia dành cho Phó Vân Hiến thì hoàn toàn không khó để nhét tiền vào túi mình, Trâu Kiệt là một con cờ không lớn không nhỏ trong Vạn Nguyên, Phó Vân Hiến chẳng việc gì phải vì một Cù Lăng mà từ bỏ cơ hội vơ vét cho đầy kho của mình.
Hứa Tô nghe xong mà lòng nguội lạnh.
Tiền là thứ tốt.
Mà với Phó Vân Hiến bây giờ, tiền là thứ tốt nhất.
Hai người Phó, Trịnh tán tỉnh ve vãn nhau suốt cả dọc đường, Trịnh Thế Gia quả thực đúng là bùn nhão trộn với nước, từ đầu đến cuối xà nẹo không thẳng nổi người, cứ dính sát vào Phó Vân Hiến.
Phó Vân Hiến cũng vui vẻ ôm người đẹp trong l*иg ngực, lâu lâu lại cúi xuống ôm hôn thắm thiết.
Vành tai cọ lên tóc mai, Trịnh Thế Gia vắt một chân lên người Phó Vân Hiến, nắm lấy ngón tay thon dài của y mà ngắm nghĩa: “Sao anh không đeo nhẫn đính hôn lần trước em mua cho anh?”
Phó Vân Hiến cười cười, lại cầm lấy tay Trịnh Thế Gia đặt lên ngực: “Để trong này này.”
Trịnh Thế Gia vươn tay vào mò trong túi áo trước ngực Phó Vân Hiến, quả thực lấy ra được một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, chỉ là kim cương hơi lớn, đàn ông đeo thì hơi ẻo lả.
Đại luật sư Phó ham tiền tài lại háo sắc, cũng chẳng hề che giấu bản tính của mình trước mặt người khác, lưu manh đến mức thẳng thừng, ung dung bình thản. Hứa Tô biết người này sẽ không muốn bị hôn nhân trói buộc, nhưng lại dùng cả tá lời đường mật để nói dối hết lần này đến lần khác, dỗ dành loại trẻ con như Trịnh Thế Gia đầy chuyên nghiệp. Y ghé vào bên tai thầm thì bằng giọng trầm ấm mà quyến rũ: “Vị trí trong tim chỉ dành cho mình em.”
Trịnh Thế Gia hài lòng thấy rõ, rồi lại ra vẻ bực bội nói: “Em thấy anh chỉ không muốn thoát khỏi cảnh độc thân để còn đi quyến rũ người khác thì có.”
Một người đàn ông, lại nói chuyện bằng cái giọng nũng nịu nhõng nhẽo hiếm thấy như đàn bà, nghe vào tai khiến người ta cảm thấy chua lòm trong dạ dày, như thể cố mà nuốt một miếng cơm thiu để qua đêm. Hứa Tô không để ý đến tình hình giao thông, chẳng may vượt đèn đỏ, thầm tính trong lòng số điểm bị trừ dạo này do phạm luật, chửi một câu “đ*t”, xem ra phải ra ngoài mượn bằng lái để “xả điểm” rồi.
Hắn ngồi trên ghế lái chửi “đ*t”, hai người ngồi ghế sau lại thật sự muốn “đ*t” thật.
Vẫn là Trịnh Thế Gia nứиɠ lên trước, mò tay xuống giữa háng Phó Vân Hiến, cách lớp quần áo bắt lấy dươиɠ ѵậŧ đối phương: “Mấy ngày không gặp nó, hơi nhớ.”
Phó Vân Hiến nở nụ cười, từ chối: “Em sắp muộn giờ quay chương trình rồi.”
Trịnh Thế Gia cũng cười: “Muộn thì muộn thôi, chờ em một lúc thì có làm sao. Ai bảo em thích anh nhất, còn cả…” Khóa kéo nghe soạt một tiếng, thứ khổng lồ kia bắn ra ngoài, “nó nữa.”
Phó Vân Hiến không thay đổi sắc mặt, giọng nói vẫn bình thản: “Hứa Tô, xuống xe.”
Xem ra tình yêu xông não rồi, Hứa Tô thức thời “Ờ” một tiếng, lái xe quặt vào một đoạn đường vắng vẻ rồi dừng lại.
Sau khi đỗ xe, người cũng xuống. Hứa Tô lấy bao thuốc lá trong túi quần ra, rút một điếu nhét vào trong miệng rồi lại nhận ra không mang bật lửa. Hắn thấy hơi tức giận, thực ra hắn không nghiện thuốc nặng lắm, lúc lên cơn thèm lúc lại không, chỉ là lâu lâu cảm thấy trống vắng mà thôi.
Xe Cayenne nặng hơn hai tấn, so với loại xe Nhật như cái khung sắt nặng chưa được một tấn thì có thể nói là nặng như bàn thạch rồi, nhưng cả cái xe vẫn rung lắc bần bật, đủ thấy hai vị trong xe đang phô da^ʍ giữa ban ngày ban mặt phê đến mức nào.
Đần độn chờ nửa tiếng đồng hồ, Hứa Tô đứng tê cả chân, thế là bất chấp hình tượng ngồi phịch xuống ven đường. Bỗng nhiên có bốn năm con mèo hoang chẳng biết chui ra từ nơi nào, màu lông tạp nham, có vàng có đốm, cứ lởn vởn loanh quanh trước mặt hắn, đuổi cũng không chịu đi.
“Đi đi!” Hứa Tô đặc biệt rất dụ mèo, cái loài sinh vật trong mắt người khác thì là “boss” này cứ thấy hắn là làm thân. Thấy bọn mèo đuổi sao cũng không chịu biến, hai vị trong xe cũng không xong việc nhanh như vậy, hắn bèn tự tay ôm một con mèo con màu cam vào lòng, nhẹ nhàng xoa nó.
Tiết trời giữa xuân, hải đường hai bên hè bung xòe khoe sắc. Sau cơn mưa trời trong xanh, cảnh sắc tươi đẹp, bóng một người một mèo đổ xuống mặt đường, thoáng toát lên vẻ cô đơn không hợp với mây trời. Hứa Tô nhìn chằm chằm vào chiếc xe, không chớp mắt mà nhìn.
Cho đến khi thứ âm thanh làm phiền lòng đó hoàn toàn dừng lại.
Lên xe, Hứa Tô ghê thứ mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trong xe, thản nhiên hạ kính xuống, nhìn những cây long não và thủy sam kéo dài thành hàng, nghe tiếng ve kêu chim hót trên cành, ồn ào như chợ vỡ. Có lẽ Trịnh Thế Gia chơi đủ rồi nên không nói gì nhiều nữa, cậu ta tựa đầu lên vai Phó Vân Hiến, lẳng lặng nghỉ ngơi.
Hứa Tô tiếp tục lái xe, còn nghiêm túc nhìn chăm chú vào con đường trước mắt, trong lúc vô ý ánh mắt lại liếc qua nhầm chỗ, cứ thế lướt qua kính chiếu hậu.
Bàng hoàng không phòng bị mà đối diện với một ánh mắt sâu xa, trái tim bỗng nhiên nảy lên mãnh liệt.
Phó Vân Hiến cũng đang nhìn hắn.
Thế giới chợt tĩnh lặng vô cùng, ve không còn kêu chim cũng chẳng còn hót, ngay cả những chiếc xe nườm nượp tới lui xung quanh cũng chẳng còn phát ra tiếng động, yên tĩnh đến kỳ quặc.
Phó Vân Hiến nhìn hắn từ lúc nào? Có phải lúc triền miên cùng Trịnh Thế Gia đã nhìn rồi không? Hứa Tô tự hỏi bản thân vô vàn câu hỏi.
Khoảng thời gian duy trì trạng thái tĩnh lặng này cũng rất huyền diệu, có lẽ chỉ trong chớp mắt, có lẽ lại qua cả ngàn năm, sau đó hết thảy mọi thứ lại trở về bình thường, những âm thanh sống động cũng đồng loạt vang lên.
Bị tiếng động kia tra tấn đau đầu, Hứa Tô thừa nhận tự mình đa tình, đây là một buổi chiều bình thường của những ngày cuối xuân đầu hạ, chẳng có gì khác biệt với những buổi chiều đã qua. Hắn và Phó Vân Hiến đối diện nhau một lát, nhân lúc trước khi lại vượt đèn đỏ, Hứa Tô đã hồi phục tinh thần hoàn toàn.
Đâu tiên là đưa Phó Vân Hiến tới gặp một người bạn trên quan trường, sau đó mới đưa Trịnh Thế Gia đến đài truyền hình.
Tới đài Minh Châu, Trịnh Thế Gia không cho quản lý đứng chờ đã lâu theo cùng, chỉ nói với Hứa Tô rằng anh phải theo giúp tôi quay show, quay xong còn chở tôi về chỗ Vân Hiến.
Không còn cách nào thoát thân, chỉ đành làm theo, ban đầu Hứa Tô ngồi dưới khán đài làm khán giả vỗ tay, cười cứng cả mặt, vỗ đau cả tay, chật vật mãi mới chờ được đến giờ nghỉ giữa buổi quay, hắn lén chạy ra chỗ khác vận động. Đi qua mấy người trông như nhân viên của đài truyền hình, nghe mấy câu chuyện bà tám linh tinh của bọn họ, cảm giác như những người trong giới này hoàn toàn không có giới hạn, người nào cũng có thể làm được những chuyện không ai ngờ nổi, chẳng biết thật giả thế nào, chỉ cảm thấy không có ý nghĩa gì, thế nên hắn rời đi.
Tìm một mặt tòa nhà không có ai để đứng chờ, nhân lúc Phó Vân Hiến không có mặt ở đây, Hứa Tô ghé vào bên cửa sổ, châm một điếu thuốc.
Gió lạnh lùa qua giữa những tòa nhà cao ốc phả thẳng vào mặt, Hứa Tô bị thổi cho tỉnh cả người, tự mình trấn an bản thân: Trên đời đâu chỉ có một luật sư là Phó Vân Hiến, y không nhận án thì khắc có luật sư khác nhận, kỹ năng cao như thế mà sao không sửa đổi hiến pháp luôn đi, cậy mình bản lĩnh bằng giời nên nghĩ ngoài mình ra không còn ai khác chắc?
Tàn thuốc rơi xuống thành từng đốm lửa nhỏ, một luồng khói trắng phả ra, tư vị âu sầu mà thiếu niên vốn không nên có chớp mắt cũng tan theo làn khói mỏng.
Đang ngắm phong cảnh vườn hoa xinh đẹp bên trong Minh Châu thì một giọng lạnh băng đột nhiên truyền tới từ đằng sau: “Không được phép hút thuốc trong đài.”
Hứa Tô thầm nghĩ người này bao đồng thế, hắn bực bội quay đầu lại, vừa nhìn thấy lại ồ một tiếng!
Hắn từng thấy gương mặt này. Nhìn qua một màn hình TV, thoáng thấy trong văn phòng Quân Hán, Hứa Tô nhớ rõ hắn không hề cảm thấy bị ánh sáng lấp lánh làm cho chói mắt vào lần đầu gặp Trịnh Thế Gia, chỉ cảm thấy đẹp thì đẹp vậy thôi, nhưng mà quá mức đàn bà nhão nhoẹt, hóa ra “mỹ nam số một trong nước” mà người người tâng bốc là cái loại thế này.
Nhưng người đứng trước mặt thì khác biệt hoàn toàn, cao ráo tuấn tú, như thể dùng bao nhiêu tính từ tâng bốc thì cũng thấy hợp lý, Hứa Tô không khỏi bàng hoàng, hốt hoảng dụi thuốc, hô lên với người kia: “Biên tập viên Hình.”