Chuyện cứ như vậy qua đi, vài ngày sau vô luận là cảnh sát hay Ngân tổ cũng không tới tìm ta nữa, mà Lục Tử Khiêm cũng không còn xuất hiện tại Ngũ Đạo học viện.
Cuộc sống của ta trở nên rất bình yên, mỗi ngày ngoại trừ đi học, đều cùng Thủy Hương Vân ở cùng một chỗ, hai người cảm tình thẳng tắp thăng tiến. Còn lại ban đêm thì chuyên tâm xoát tự. “Man hoang ký” ba trăm hai mươi vạn chữ đã hoàn thành, sau còn soạn tiếp một quyển trong thời gian trước cuộc chiến đại diệt tuyệt thời cựu văn minh gọi là thể loại huyền huyễn tiểu thuyết “Sanh tiếu thủ hộ thần”, quyển này ta cũng sắp soạn xong rồi, nói đến bối cảnh thời cựu văn minh,, nhất định sẽ khiến cho vô số người chú ý đến quyển sách này...
Mà trong mấy ngày này, danh tiếng đệ nhất cao thủ xuất thân từ lãnh đạo ban đã được mọi người truyền bá ra ngoài, chuyện ta nửa chiêu đánh bại Mộc Long lan truyền cả viện đều biết. Đương nhiên cũng có nhiều người nóng nảy không phục, cho là ta hữu danh vô thực, muốn tìm ta khiêu chiến, bất quá lúc đó Hùng Phách đứng ra lên tiếng, muốn khiêu chiến ta, trước tiên phải qua cửa hắn, cứ như vậy, người muốn khiêu chiến ta rút lui như thủy triều, không còn người nào lại dám phiền ta nữa, có thể thấy Hùng Phách “Bạo long hình người” danh tiếng vang lừng thế nào.
Mà trong một đêm, tuần lễ chuẩn bị cho Khánh tân hội rốt cuộc bắt đầu
Ngũ Đạo học viện tự mình xây một văn nghệ quán thật lớn, dùng để làm sàn biểu diễn các hoạt động văn nghệ, sàn diễn này lớn chừng hai sân bóng đá, một thiết bị hình chữ T thật lớn phiêu phù giữa trung tâm. Mà Khánh tân hội tại Ngũ Đạo học viện là một đại hội lớn, tự nhiên là chú ý của toàn thể sư phụ và học viên, Khánh tân hội buổi tối bảy giờ mới bắt đầu, nhưng mới đến năm giờ, văn nghệ quán đã người đông tấp nập, trong đó không ít người từ ngoài học viện mộ danh mà vào, đến đây xem trình diễn.
Nói lại, lãnh đạo ban chúng ta có thể nói là ít người nhất trong các ban cấp, như là nghệ thuật ban, giáo dục ban, y hộ ban, khoa nghiên ban, chờ một chút, có hơn hai mươi ban, mặc dù đều là ban cấp thấp, nhưng trên cơ bản mỗi ban đều có ít nhất sáu bảy trăm người, đông nhất hai ngàn người. Mà trong vũ kỹ như lực lượng ban, tốc độ ban, tham mưu ban, tổng hợp ban còn lại là ban cấp đông nhân số nhất Ngũ Đạo học viện, mỗi ban nhân số đều vượt quá ba ngàn quả nhiên người đông hưng vượng.
Ta nghĩ đến một vấn đề khác, Ngũ Đạo học viện thu nhiều đệ tử như vậy, chỉ sợ kiếm được không ít a? Dựa theo lúc ta nhập học mỗi người giao một vạn liên bang tệ mà tính, toàn bộ Ngũ Đạo học viện có khoản năm vạn người, thật là bao nhiêu tiền a! Trong lòng thở dài, vô luận là thời đại nào, làm giáo dục cũng là chuyện kiếm được tiền a! Trong lòng cũng hạ quyết tâm, sau này có tiền ta cũng phải thành lập học viện.
Màn đêm phủ xuống, cả văn nghệ quán giống như viên dạ minh châu tản ra bạch quang nhu hòa, không làm cho mọi người thấy tối tăm, mà lăng không giữa trung ương phía dưới vũ đài phiêu phù trong hư không, bắt đầu khởi động bắn ra vô số ngũ thải kích quang chuyển động huyền ảo đẹp mắt.
Trải qua rút thăm, ta là người xếp thứ ba từ dưới lên, có thể nói là vị trí tương đối xấu, bởi vì lúc đó vô luận người xem hay người chấm diểm đều đã có điểm mệt mỏi, lúc đó sẽ không thấy hưng phấn nữa, cho nên muốn thu hút sẽ khó khăn lớn hơn bình thường.
Đúng bảy giờ, văn nghệ quán phát ra bạch quang tự động biến mất, toàn trường chỉ còn lại chung quanh vũ đài còn các kích quang đang phóng ra ánh sáng, theo một chuỗi ánh sáng cói mắt kích quang phóng mạnh lên cao, biến ảo thành bộ dáng hoa sen thật lớn, một thân ảnh bay lên vũ đài.
Làm mọi người mở rộng tầm mắt, người lên vũ đài trước tiên không phải ai khác, cư nhiên lại là Hùng Phách!
Trên vũ đài phát ra quang mang màu trắng làm cho bộ mặt có dáng hèn mọn bỉ ổi của Hùng Phách hiện lên rõ ràng, chỉ thấy hắn có gắng trừng lớn con mắt, thanh âm qua trang bị khoách âm vang vọng cả văn nghệ quán:
“Tất cả mọi người nghe đây, không cho phép xả rác bừa bãi, nếu không, bắt được một lần, phạt một ngàn!”
“Kháo! Cướp tiền à!”
“Dẹp đi!”
Văn nghệ quán ồn ào một mảnh phản đối, Hùng Phách cũng không thèm để ý đến, đối với biểu hiện của mình hết sức hài lòng, cười ha ha, tiêu sái bay xuống.
Lúc này lại đi lên hai người, lần này là người chủ trì thật, một nam một nữ, nam điển trai, nữ dịu dàng. Cùng ấn tượng của ta khi khai tràng nói đến mức “Lá rụng mùa thu tháng mười” (dịch giả: nguyên bản ‘kim thu thập nguyệt’ ý nói dông nói dài hôn thiên địa ám) không giống nhau, hai người này đơn giản trực tiếp, nói thẳng đến chủ đề chính.
Giọng nữ: “Hoan nghênh các vị đến tham gia Khánh tân hội của chúng tôi, bây giờ Khánh tân hội lập tức sẽ bắt đầu, bất qua, trước tiên, chúng ta mời một vị khách mời thần bí lên đài diễn xướng một khúc, nàng là một cô gái hết sức xinh đẹp nga! Các ngươi có biết nàng là ai chăng?”
“Không biết” Chúng sắc lang tru lên.
Giọng nam: “Không cần nói nhảm nhiều lời, xin mời ca sỹ Trương Phỉ!”
Ta trong miệng đang ngậm nước làm dịu yết hầu, nghe được hai chữ Trương Phỉ, trừng con mắt, đầu giật mạnh về trước, toàn bộ phun lên trên mặt vô tội của Hoàng Phủ Phi Long. Cũng do nhớ tới một người cũng là dẫn chương trình rất nổi tiếng trong giới giải trí. Nhưng Trương Phỉ kia không phải là mỹ nữ, ngược lại là một lão lưu manh bốn năm mươi tuổi râu mép xồm xoàm.
Giữa sân tất cả các ngọn đèn tối sầm lại, một đạo ánh sáng từ trên trời giáng xuống giữa vũ đài trung ương, một cái bóng yêu kiều nhỏ nhắn chậm rãi bay ra.
Ánh sáng tuy thấp, với mục lực của ta, vẫn thấy được tướng mạo cô gái rất rõ ràng, nhìn qua bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, quả thật thanh thuần động lòng người, một gương mặt tinh xảo, vóc người mặc dù thon nhỏ, nhưng vẫn rất cân đối, làm cho người nhìn cảm giác, càng nhìn nàng càng cảm thấy động lòng người.
“Trương Phỉ! Trương Phỉ!” vô số fan điên cuồng gào thét.
“Phỉ Phỉ ta yêu nàng!”
“Trời a, học viện cư nhiên cả Trương Phỉ cũng mời tới, không phải ta đang nằm mơ sao!”
Tiếng thét chói tai, cùng tiếng la loạn thành một mảnh, làm cả văn nghệ quán đều trở nên sôi trào.
Liếc sang bên cạnh đứng nhìn đỏ mặt tới tận mang tai, như thấy tình nhân trong mộng của Hoàng Phủ Phi Long, ta thử suy đoán, nam nhân tại thế giới tương lai này, đều có khuynh hướng thích tiểu la lỵ.
“Dương ca, huynh không thích Trương Phỉ sao?” Thủy Hương Vân thanh âm có chút nghi hoặc, cũng có chút vui mừng.
Ta mỉm cười, vuốt cái mũi nhỏ của nàng một cái: “Nàng ta rất nổi danh sao? Ta hôm nay mới nghe thấy cái tên này lần đầu tiên mà?”
Thủy Hương Vân sẵng giọng: “Huynh như thế nào lại có cái bộ dáng không thèm quan tâm này? Trương Phỉ này trong giới giải trí rất có danh tiếng, thuộc về đơn ca, nga, hình như nàng trước kia giống người đã cho huynh danh thϊếp từ Thiên tinh nhạc phủ đi ra, sau này nàng còn có thể là sư tỷ của huynh a!”
Ta đảo mắt trắng dã, nói: “Nếu muốn ta gọi một tiểu thí hài còn chưa phát dục hoàn toàn là sư tỷ, ta tình nguyện không đi cái gì Thiên tinh nhạc phủ.”
Thủy Hương Vân hì hì cười, nói: “Muội khuyên huynh nói nhỏ thôi, nếu làm cho người sùng bái Trương Phỉ nghe được, bọn họ sẽ không buông tha cho huyh đâu.”
“Hừ, vậy bọn họ phải đánh ngã ta mới được.” Ta có chút khinh thường
“Các bằng hữu, các bạn có khỏe không?” Trương Phỉ bước xuống vũ đài, thanh âm nàng thanh thúy dễ nghe, nghe rất thoải mái.
“Khỏe!” Fan la lỵ cuồng mê hét lớn.
Mà ta lại chú ý tới quần áo nàng, tán xuất quang mang nhàn nhạt, như tiên nữ trên trời, khinh vũ phiêu động, làm cho người ta cảm giác không thể xâm phạm, liền hỏi Thủy Hương Vân: “Quần áo nàng ta tựa hồ là do năng lượng tạo thành?”
Thủy Hương Vân gật đầu trả lời: “Đúng vậy, nàng bên trong còn mặc quần áo, bên ngoài bất quá chỉ là một tầng năng lượng biến ảo thành trang sức, dùng cho đẹp mắt thôi.”
Ta âm thầm thán phục, thế giới tương lai này, hoa dạng quỷ quái thật không ít. Bất quá hiệu quả không sai, mang quần áo này trên người, càng thấy Trương Phỉ có vẻ thanh lệ xuất trần.
Trương Phỉ lời nói động nhân:
“Vài năm trước, ta cũng muốn đến Ngũ Đạo học viện học tập, nhưng bởi vì nguyên nhân kinh tế, không thể buông tha việc học tập mà chuyển hướng sang con đường giải trí. Nhưng là, ta vẫn có một giấc mộng, chính là quay lại Ngũ Đạo học viện nhìn một lần, hôm nay rất cảm tạ Ngũ Đạo học viện đã mời ta đến, nghe Ngũ Đạo học viện nổi danh đã lâu, ta thật cảm thấy binh hạnh, hy vọng tiếng hát của mình sẽ mang đến vui vẻ cho mọi người!”
“Phỉ Phỉ! Chúng ta vĩnh viễn bên nàng!” Một Fan công lực tương đối thâm hậu hô to khàn cả giọng.
“Bên nàng! Chúng ta mãi mãi bên nàng!”
Nhìn bọn Fan điên cuồng này, ta lắc đầu, lực lượng của thần tượng, vô luận thời đại nào cũng không thể coi thường a....
khánh sầu đời
06-09-2009, 02:13 PM
Cực Phẩm Chiến Thần