Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 52: Hùng Phách

Ra khỏi phòng học, ta nhìn Hoàng Phủ Phi Long hỏi: “Phi Long, rốt cuộc là phạt gì?”

Lời vừa nói ra, Hoàng Phủ Phi Long mặt vốn coi như cao hứng lập tức xịu xuống, nghiêm mặt khóc tang: “Lão Đại, cái này chúng ta thảm rồi, không chạy đủ sáu mươi vòng không xong.”

“Đơn giản chạy vòng như vậy?” ta kinh ngạc nói.

Hoàng Phủ Phi Long cười khổ nói: “Ngươi nghĩ vòng chạy chỉ to lớn bình thường là sai rồi, địa phương nọ quả thật không phải là nơi người ở, chờ chút nữa ngươi sẽ biết, ta bây giờ chính là lo lắng một việc..... Ai, hy vọng chúng ta không xui xẻo như vậy đi.”

Hoàng Phủ Phi Long lắc đầu, ta trong lòng tràn đầy nghi hoặc theo sát sau. Chỉ chốc lát sau cùng Hoàng Phủ Phi Long đi vào một tòa nhà cao lớn tên “Hành Vũ lâu” dùng thẻ học viên dùng để đăng ký, đi vào một gian phòng tiến hành gọi là “Phược lực tràng”. Nói phòng không giống như thường, bởi lúc đi vào, chỗ này hết sức rộng, có thể lớn như một sân bóng đá bình thường, bên trong có một vòng chạy rất lớn. Ta lấy làm kinh hãi, từ thể tích căn lầu này mà nhìn, căn bản khoảng sân này không có khả năng tồn tại mới đúng, nhưng là xảy ra chuyện gì?

Thấy ta bộ dáng giật mình nghi hoặc, Hoàng Phủ Phi Long nhún nhún bả vai núc ních, nói:

“Đây là khoa học tân liên bang hai năm trước mới nghiên cứu ra hạng mục mới, kỹ thuật không gian mở rộng, nguyên lý cơ bản cùng loại vu kính giống nhau là thông qua không gian chiết diệp, những người khoa kỹ bộ dùng chính là thông qua chiết diệp không gian bắc cầu kết nối các không gian cùng tồn tại, nhân rộng mấy lần không gian, có thể giải quyết hữu hiệu vấn đề không gian sinh tồn cho loài người. Bây giờ trong thập đại học viện đều sử dụng làm khu giảng dạy thí điểm, nếu không có chuyện gì, mười năm sau có thể truyền bá trong Tân liên bang.”

“Hắc hắc! Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta! Hai tên gan lớn các ngươi quả nhiên đã tới!”

Một tiếng cười âm hiểm trầm thấp đột nhiên từ phía sau truyền đến, Hoàng Phủ Phi Long quay nhanh người lại, chứng kiến người nói nọ, sắc mặt biến đổi, lập tức cười khan nói: “ Hùng ca, nhiều ngày không gặp, người càng hùng tráng a!”

Hùng Phách? Ta xoay người lại nhìn, chỉ thấy một vóc người cao lớn khôi ngô, nhìn qua hai lăm hai sáu tuổi, trên mặt có nét hèn mọn bỉ ổi, một thân quần áo bó sát với những đường cong cơ thể vòng quanh. Bất quá làm cho ta cảm thấy ác hàn chính là, ngươi mặc quần bó thật chặt, phía dưới một đại JJ nổi lên, thập phần hùng tráng, mà người này nhìn toàn thân xanh biếc, thậm chí còn đeo bông tai màu xanh, càng kỳ quái hơn chính là, không biết là vì muốn mình nổi bật, trên người có quấn quanh hai sợi dây xích kim chúc gồ lên, trái phải trên vai mỗi bên một cái, trang phục dễ thấy bất luân bất loại. Cẩn thận hồi tưởng Chu Phóng bộ dáng từ bi thiện mục chất phác vô hoa, ta thật khó tưởng tượng hắn sẽ có một loại con như vậy.

Hùng Phách tựa hồ cùng Hoàng Phủ Phi Long quen thuộc, không chút tị hiềm ôm lấy bả vai Hoàng Phủ Phi Long vỗ vỗ mạnh, cười mị mị không có hảo ý:

“Phì Long, chúng ta quả đã lâu không gặp đi, người như thế nào chũng không tới tìm ta tâm sự tình cảm? Vừa rồi nếu không thấy thân ảnh sau lưng ngươi, đặc ý đến đây chờ, cũng không thể cùng ngươi gặp lại! Ngươi không biết lại phạm phải lỗi gì đây?”

Hoàng Phủ Phi Long cười siểm nịnh nói:

“Hùng ca, chuyện của ta ngươi còn không biết sao, vẫn như vậy không chú ý một chút, ngủ quá đến muộn. Ngươi xem, hai chúng ta như thế nào cũng là quen biết cũ, lần này xử phạt điểm nhẹ chút? Ba mươi vòng thế nào?”

Hùng Phách một đôi mắt hèn mọn bỉ ổi dùng ánh mắt như sắc lang bình thường nhìn con gái, cười mị mị nhìn Hoàng Phủ Phi Long.

“Bốn mươi vòng?” Hùng Phách vẫn như trước cười mị mị.

Hoàng Phủ Phi Long cắn răng: “Năm mươi vòng?”

Hùng Phách a a cười, nói: “Huynh đệ một nhà, như thế nào lại khách khí như vậy? Ngươi đừng nói nữa, tùy tiện chạy tám mươi vòng đi.”

“Tám, tám mươi vòng?” Hoàng Phủ Phi Long sắc mặt trắng bệch, “Hùng ca, người không phải nói chơi hay sao?”

Hùng Phách a a cười, nói: “Ngươi xem ta có giống nói giỡn không? Người nào vừa rồi gọi ngươi chạy đi đâu nhanh vậy, gọi ngươi cũng không dừng lại.” nói con mắt hướng ta nhìn, “Nói với nhau nửa ngày, ngươi cũng không giới thiệu vị bằng hữu mới này?”

Hoàng Phủ Phi Long biết tự cứu vô vọng, lập tức giúp ta khai thoát, nói: “Hắn là bạn cùng phòng với ta Dương Đào, vừa mới chuyển tới học viện, không biết quy củ, xin người không làm thứ lỗi, không làm khó hắn quá.”

Hoàng Phủ Phi Long lông mi chớp một cái: “Nga? Mới chuyển tới? Không biết vị Dương đồng học này trước kia học ở đâu? Tại sao ta không có ấn tượng, trong thập đại học viện cũng không có vị cao thủ nào như Dương đồng học a.”

Ta thản nhiên nói: “Không có ý tứ, trước kia ta chỉ học ở học viện không có danh tiếng thôi.”

“Cái này khó trách, xem ra Dương đồng học chính là ẩn sĩ! Có thể không thông qua khảo hạch, trực tiếp tiến vào Ngũ Đạo học viện, Dương đồng học thân phận cũng không đơn giản a!” Hùng Phách cười mà không cười nhìn ta, trong đôi mắt nhó tràn đầy vẻ hưng phấn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, “Ta chính là Ngũ Đạo học viện Bộ kỷ luật bộ trưởng Hùng Phách, chúng ta sau này cần phải hảo hảo nhận biết nhau!” vừa nói hắn vừa đưa tay ra.

Ta nhìn thoáng qua cổ tay hắn, lại nhìn hắn, cười nhạt một tiếng, không cùng hắn bắt tay.

“Ngươi cười cái gì?” ta đối với tay của Hùng Phách như không thấy làm cho hắn có chút căm tức.

Ta bình tĩnh nói: “Ngươi không phục ta vừa rồi mang Hoàng Phủ Phi Long mà vẫn tránh thoát công kích của người?”

Hùng Phách sửng sờ, lập tức cười ha ha, đôi mắt nhỏ bắn ra tinh quang, nhìn ta chằm chằm không rời nói: “Ngươi thật là người thẳng thắn! Không sai, ta là không phục!”

“Ta và ngươi một đấu một, ta thắng, ngươi không được truy cứu chuyện trừng phạt ta và Hoàng Phủ Phi Long nữa.” ta nhìn Hoàng Phủ Phi Long bên cạnh liếc mắt một cái.

“Hảo!” Hùng Phách một lời đáp ứng, nhìn ta chằm chằm nói: “Nếu là ngươi thua thì sao đây!”

“Chuyện đó không có khả năng phát sinh, cho nên ta không cần phải lo lắng.” thanh âm ta rất bình tĩnh.

Hùng Phách thấy ta cuồng ngạo như thế, giận quá hóa cười, nói: “Nghĩ không ra ngươi tuổi cũng không lớn, khẩu khí lại có thể lớn như thế, chính là Hoàng Phủ Phi ở trước mặt ta cũng không dám mạnh miệng, ta muốn nhìn xem ngươi có cái bản lãnh gì!”

Ta quay đầu nhìn Hoàng Phủ Phi Long hỏi: “Hoàng Phủ Phi là ai?”

Hùng Phách thân thể lảo đảo một cái. Hoàng Phủ Phi Long sắc mặt quái dị, thanh âm khổ sở nói: “Hắn là đại ca ta, là thiên tài của Hoàng phủ gia, tại Ngũ Đạo học viện trong cao khoa, vẫn được cho là đệ nhất cao thủ.”

“Nga” ta gật đầu, nhưng trong lòng có một ý nghĩ.

Trong ánh mắt tức giận của Hùng Phách, ba chúng ta đi tới một gian phòng, căn cứ giải thích của Hùng Phách, căn phòng này cũng là thông qua kỹ thuật không gian mở rộng ra, có thể yên tâm thi triển, không gian này tồn tại hư ảo, trừ khi đem cả không gian đánh cho tan tành, nếu không đối với không gian thực sẽ không tạo thành ảnh hưởng. Mà muốn đem cả không gian này nghiền nát, chắc chỉ có thực lực thiên giai thượng phẩm mới có thể làm được.

Trong phòng được mở rộng, có chút trống trải, Hoàng Phủ Phi Long đối với thực lực của ta rất tự tin, nhưng đối phương Hùng Phách ở Ngũ Đạo học viện được xưng là “Bạo long hình người”, khiến cho hắn lúc lui ra ngoài sân không nhịn được nói với ta một tiếng “Cẩn thận”.

Ta cùng Hùng Phách cách xa nhau mười thước, Hùng Phách ánh mắt lấp lánh nhìn ta, trên vai xoay xoay dây xích, nói: “Ta từ trước giờ binh khí không hề rời khỏi tay, đây là binh khí của ta, ngươi nếu không muốn thua quá nhanh, thừa dịp chọn một món binh khí đi, bằng không ngươi thua lại không phục!”

Ta lắc đầu nói: “Ta cùng ngươi trái ngược, ta không có thói quen sử dụng binh khí, đối phó ngươi dùng hai tay là đủ rồi.”

Nhìn trên tay hắn quay dây xích kêu vù vù, ta lộ vẻ tươi cười kỳ dị.

30-08-2009, 12:06 PM