Một chương ngàn vạn Tân liên bang tệ! Ta nhất thời sợ ngây người, đây là cái khái niệm gì? Tại thế giới tương lai, một ngàn Tân liên bang tệ đủ cho gia đình bình thường dùng trong một tuần, một vạn Tân liên bang tệ, là tiền lương cơ bản của nhân viên cao cấp! So với ngôi sao còn kiếm nhiều tiền hơn!
Cẩn thận tính toán, nếu mỗi ngày đổi mới hai chương, một chương năm ngàn chữ, vậy một tháng là sáu mươi chương, vậy là sáu mươi vạn Tân liên bang tệ! Sáu mươi vạn Tân liên bang tệ một tháng! Ta động tâm, nghĩ thầm chẳng lẽ văn học thế giới tương lai có giá như vậy?
Cẩn thận thống kê tương đối một phen, ta phát hiện một hiện trạng, đó là hợp đồng tác phẩm tại “Huy hoàng văn học võng”, quy định các điều khoản rất rõ ràng, không phải tác phẩm nào cũng một bước lên trời, chia ra hai mục phân biệt rõ ràng. Đại bộ phận đều là thứ cấp, các bản duy trì một vạn Tân liên bang tệ chỉ có một hai cái, chiếm đến 3-4 phần thu vào, mạng trở thành đối tượng tuyên truyền cực mạnh.
Đầu óc ta xoay chuyển cực nhanh, sau cuộc chiến đại duyệt tuyệt, văn minh cũ cơ hồ mất sạch, nhưng nói cách khác, tiểu thuyết khi đó cơ hồ không có khả năng lưu truyền cho đến bây giờ, ta có thể lợi dụng điểm đó mà viết văn chương? Phải biết rằng, trong lúc còn đi học, ta xem nhiều nhất không phải thơ Đường, mà là tiểu thuyết a! Ta trong lòng kích động đứng lên, “Tà khí lẫm nhiên”, “Thốn Mang”, “Thú huyết phi đằng”, “Sanh tiếu thủ hộ thần”.... mỗi quyển đều là tiểu thuyết kinh điển trên mạng không ngừng hiện lên trong đầu ta, nếu đưa ra thế giới tương lai này, dám chắc khiến thế giới tương lai này một phen đại loạn sao! Thế giới này không có truyền thống võ hiệp, nếu Cổ Long Kim Dung cũng mang tới, sợ rằng sẽ nổi lên làn sóng vũ hiệp sao?
Tĩnh tâm trở lại, ta cẩn thận hồi tưởng, tự dưng phát hiện những gì trước kia xem qua giống như khắc sâu trong đầu. Ta nhất thời kinh hãi, trước kia không có chú ý chuyện này, nếu thực sự có thể đem những gì trước kia từng xem qua cũng đều nhớ kỹ, trí nhớ lực của ta quả thực quá biếи ŧɦái rồi.
Bình tâm, ta bắt đầu hồi tưởng “Thốn Mang” một đoạn trong đó là:
“..........
Lý Dương cười nhẹ, không chút để ý, đệ đệ của mình trong Hồng Bang nghe nói cũng rất tốt, hơn nữa hiện tại còn là quan môn đệ tử của đương đại Hồng Bang đại trưởng lão, toàn quyền phụ trách nghiệp vụ của Hồng Bang tại Bắc Kinh, với thế lực cường đại của Hồng Bang, kiếm một kiện y phục khẳng định là rất dễ dàng. Lý Dương thậm chí hoài nghi, Lý Thạc cái thằng này dám tiện tay mà đem tặng cho hắn. Lý Dương thay đổi y phục, rồi nói với Điền Lâm:
“Điền Lâm, bộ y phục này coi thế nào? Bất quá ta cảm thấy mặc vào rất là thoải mái”. Lý Dương hiện tại đối với cái gì đại sư của Italia cũng có chút công nhận.
....”
Mỗi câu mỗi chữ, ngay cả chấm phẩy đều hiện lên rõ ràng.
Thử thêm Cổ Long “Phong linh trung đích đao thanh”:
“.....
Lư đồng tràn ngập mùi quế hoa cùng bạch quả, mùi thơm tràn ngập lầu các. Mộ Dung Thu Thủy mặc một bộ trường bào bằng tơ tằm thượng hạng, đứng trên tấm thảm do quốc vương ba tư tặng, chậm rãi uống một chén rượu bồ đào, thần tình nhớ lại một đêm bốn năm trước.
...”
Ta đi tới thế giới này, biết thân thể của ta quá mức thần kỳ, giờ cũng không nhịn được hấp một hơi lãnh khí. Bộ não này của ta, bây giờ giống như máy tính điện tử, tất cả những thứ trước kia từng xem qua đều ghi tạc trong đầu, ngay cả sai cót một chút cũng không có, còn có thể cho là người nữa hay sao? Ta trong lòng vừa động, đây chẳng phải lão Thiên cho ta con đường kiếm tiền sao? Nếu đưa được vào thư mục VIP, hẳn là chuyện không mấy khó khăn, cũng chẳng cần quan tâm tác quyền.
Nghĩ là làm, ta chọn con đường viết sách cho “Huy hoàng văn học võng”. Trong đầu trải qua một phen tuyển lựa, ta chọn lấy tác phẩm kinh điển của Ngã Cật Tây Hồng Thị là “Tinh Thần Biến” làm tác phẩm khai sơn. Có hai nguyên nhân: thứ nhất, tại thế giới tương lai, có thể dễ dàng tạo sự oanh động; thứ hai, “Tinh Thần Biến” văn phong cùng tiết tấu đều là thượng phẩm, hơn nữa cùng thế giới tương lai này giống nhau, đó là chú trọng miêu tả tình cảm, không phải chủng loại mã tiểu thuyết, cho nên có thể theo thói quen “Dương Quá thức” của độc giả tương lai dễ chấp nhận.
Tùy tiện dùng một vạn chữ mở đầu của “Tinh Thần Biến” để gửi mời đánh giá là được, chọn đại một bút danh – Lãnh Đao. Không tới 2s, đăng ký thành công. Sau đó ta bắt đầu sự nghiệp “sáng tác”. Ta đánh máy không tốt lắm, cũng may là thế giới tương lai không cần đánh máy, trực tiếp nghĩ trong đầu là có thể thông qua điện não đồ xuất ra ký tự.
Xoát xoát xoát! Văn chương của ta như mây bay nước chảy. Cái này không gọi là mã tự, mà phải là xoát tự! Một giây một chương, bằng người ta viết một giờ, rốt cuộc xoát ra 20 tập, đúng một trăm hai mươi vạn chữ. Thở ra một hơi dài, tập trung tinh thần lâu như vậy, cũng có chút kinh nghiệm, bất quá sau đó, ta mới biết đó là tốc độ đánh máy kỷ lục nhanh nhất. Đương nhiên không thể đưa một lúc một trăm hai mươi vạn chữ, mà trích ra năm chương thôi.
Tiếp theo ta xem kỹ cách đăng ký mục VIP của “Huy hoàng văn học võng”, phát hiện đăng ký cũng không phức tạp, chỉ cần năm vạn chữ là được. Tất cả các tác phẩm khảo hạch VIP, đều được ban biên tập thẩm định trực tuyến, trong vòng năm giờ có thể thẩm định xong. Nhưng việc thẩm định rất nghiêm khắc, bởi vì mỗi tác phẩm có năm biên tập đọc cùng lúc, sau đó cho lời phê bình, chỉ khi có ba biên tập xác nhận ngươi đáng giá tiến vào VIP, mới có thể gia nhập thành công.
Ta đối với “Tinh thần biến” rất tự tin, nếu không thể thẩm hạch thành công, vậy chỉ có thể nói cả năm biên tập đều có mắt không tròng. Hiểu rõ ràng, ta chuyển sang mười vạn chữ, sau đó đưa yêu cầu đánh giá VIP. Còn lại là chờ việc liên lạc.
Nhìn lại thời gian, thấy đã hơn bảy giờ tối, thấy thời gian còn sớm, liền rời khỏi TT, bỏ kính xuống. Ta quay đầu thấy Hoàng Phủ Phi Long đang mang đầu khôi giống như đang đánh Cực đạo chiến võng, nhất thời cười khổ, mập mạp này, không phải nói không có vũ kỹ sao, như thế nào lại vào Cực đạo chiến võng, vậy chẳng phải là chịu khổ sao? Vốn muốn gọi Hoàng Phủ Phi Long đi ăn cơm, nhưng thấy tình hình này, cũng chỉ có thể đợi, tiếp tục đeo kính lên, trên TT đi loạn khắp nơi, chỉ định chức năng báo khi có tin nhắn, không lâu sau, chỉ nghe một tiếng “tích”, vài giây sau, Hoàng Phủ Phi Long bỏ đầu khôi xuống, trên mặt hiện vẻ mệt mỏi, nhưng trong mắt tràn ngập hưng phấn.
Ta bỏ kính ra, cười dài nói: “Xong rồi chứ? Ngươi không phải nói không có vũ kỹ sao? Như thế nào lại vào Cực đạo chiến võng? Bộ không phải ngược đãi còn gì?”
Vừa nghe lời này, Hoàng Phủ Phi Long lập tức mặc kệ, phản bác nói: “Ta nói mình không có vũ kỹ lúc nào? Ta bất quá chỉ vì nguyên nhân thân thể, không thể luyện ra chân khí thôi! Tại Cực đạo chiến võng không có hạn chế chân khí, chỉ nói chiêu pháp cùng ứng biến. Ta bình thường luyện chân khí không được, nhưng chuyên môn nghiên cứu chiêu pháp, ta không nói quá, ta trong chiêu pháp còn giỏi hơn biết bao nhiêu người! “Phi Long Tại Thiên” ta tại Cực đạo chiến võng cũng rất có danh tiếng!”
“Phi Long Tại Thiên?” ta lông mi chớp động. Hoàng Phủ Phi Long đắc ý: “Hắc hắc, nói vậy lão Đại cũng đã nghe nói qua uy danh của ta sao?”
Ta lắc đầu: “Cái tên như vậy, ta còn chưa từng nghe qua.” Hoàng Phủ Phi Long lập tức ngã lăn ra giường.
30-08-2009, 11:58 AM