Chuẩn bị vài giây lấy tinh thần, ta bắt đầu hát:”………….”
Ca khúc “Hoa Nhi Của Ta” từ trong miệng của ta khe khẽ vang lên, đây là ca khúc mà muội muội thích nhất, trước kia ta thường xuyên hát cho nàng nghe. Giọng hát ta có chút khàn khàn, nhớ tới thời gian vui vẻ ta cùng muội muội ở bên nhau, ta đã nhập tâm vào bài hát, quên đi Thủy Hương Vân, quên hết mọi vật chung quanh, chỉ còn hồi ức và thương cảm.
Khi ta hát xong ca khúc, hốc mắc ta có chút nhiều ướŧ áŧ, buồn bả thở dài một hơi. Mà Thủy Hương Vân lại rơi lệ đầy mặt.
Một lúc lâu sau, ta thấy Thủy Hương Vân vẫn còn đắm chìm trong tâm tình của bản thân, cố ý thở dài một tiếng, tiếng thở dài vô cùng ai thán, ai thán tới tang thương của nhân gian, bi thương của thế thái, vốn có công hiệu chấn định tinh thần. Thủy Hương Vân nhất thời bị kinh hãi mà hồn phách bay trở lại, phục hồi lại tinh thần, lau xong nước mắt, áy náy mà nói:”Xin lỗi, ta thất lễ rồi.”
Ta lắc đầu, nói:”Thủy tiểu thư bộc lộ chân tình, thất thố như vậy thêm vài lần nữa cũng không có gì.”
Thủy Hương Vân cảm kích nhìn ta, nói:”Đây là ca khúc gì? Từ trước tới giờ ta chưa từng nghe qua, ngươi hát thật sự rất êm tai, làm ta nhớ tới một người bạn lúc trước, bất tri bất giác mà cứ như vậy…”
Bạn bè? Trực giác nói cho ta cái này có vấn đề, người bạn nào mà có thể làm cho một cô gái trưởng thành nghe một ca khúc mà rơi lệ đầy mặt? Chẳng lẽ là bạn trai? Thông minh đáng yêu như ta chỉ mìm cười, lập tức nói sang chuyện khác, nói:”Đây là ca khúc mà muội muội ta thích nhất.”
Quả không ngoài dự đoán, lòng hiếu kỳ của Thủy Hương Vân bị muội muội bảy ngàn năm trước của ta câu dẫn đi, nhìn ta nói:”Ngươi còn có muội muội sao?”
“Ừh.”
Ta gật đầu, nói:”Nàng gọi là Dương Lan, là một gái rất thiện lương đáng yêu.”
Ta liếc nhìn Thủy Hương Vân rồi nói:”Khí chất của nàng và ngươi rất giống nhau.”
Mặt của Thủy Hương Vân nhất thời đỏ rặng, tựa hồ có chút thẹn thùng, một hồi sau mới hỏi:”Muội muội của ngươi đâu? Bâ giờ nàng ở chỗ nào?”
“Ở một địa phương rất xa rất xa.” Ta thong thả đáp, tâm tư đã xuyên qua không gian, trong đầu hiện ra bộ dáng của muội muội, nếu như không có kỳ tích phát sinh thì muốn trở lại bảy ngàn năm trước là một việc không có khả năng…..
Lúc sau ta cùng Thủy Hương Vân trò truyện với nhau, ta tuy không dẻo miệng, nhưng cũng không phải là một người ít nói, lúc hào khí trầm uất thì nói một hai câu chuyện cười, làm cho Thủy Hương Vân cười đến mức dục tiên muốn chết. Mà ta cũng hỏi một ít tình huống của năm đại thế gia, nhất là chuyện về Mộc gia. Nhưng vì Thủy Hương Vân không ngừng thúc dục ta kể chuyện cười cho nên không hỏi được nhiều lắm.
Thời gian cùng mỹ nữ nói chuyện luôn luôn trôi nhanh, tàu bay chấn động một tiếng,.
Tàu bay hạ xuống phía trên sân thượng một tòa nhà, bên ngoài có hơn mười người đã đứng chờ, chỉ nhìn sơ qua ánh mắt lấp lánh của những người này thì biết không phải là những người hầu.
Một gã tóc bạc trắng, nhìn qua khoảng năm mươi tuổi, khom người với Thủy Hương Vân rồi nói:”Tiểu thư!” Sau đó ngẩng đầu nhìn ta, khom người nói:”Dương thiếu gia!”
Ta có chút ngạc nhiên, lập tức rõ ràng đây là Thủy Thanh Hoa giở trò quỷ, quay đầu nhìn Thủy Hương Vân thì thấy nàng lè lưỡi, sau đó bình tĩnh trả lời một tiếng với lão nhân.
Lão nhân dẫn chúng ta tiến vào một trong xe bay.
Ở bên trong xe, Thủy Hương Vân hỏi lão nhân:”Tình huống của Mộc Y Linh thế nào rồi?”
Trong lòng ta căng thẳng, lập tức vểnh tai lên, mà Thủy Hương Vân trộm liếc nhìn ta một cái, vẻ buồn bã chợt lóe qua.
“Hai ngày trước lúc Mộc Y Linh bị trọng thương nặng, được nhị tiểu thư Kim gia mang về kim gia tiến hành trị liệu sơ bộ, sau đó được mang trở về Mộc gia, thủ vệ Mộc gia rất nghiêm mật, tình huống trước mắt còn không rõ ràng lắm.”
Sắc mặt ta biến đổi, nắm tay không tự chủ nắm chặt lại, nhất thời có một bàn tay nhỏ bé chạm vào nắm tay ta, nhìn lại hướng chủ nhân bàn tay, thấy được ánh mắt an ủi của Thủy Hương Vân.
“Mộc Linh chân khí của Mộc gia nổi danh với hồi phục sinh cơ, nếu Y Linh tỷ được đưa về Mộc gia, hẳn là không có vấn đề gì đâu, huống chi nếu thật sự không được thì còn có ‘Thần Thủy Đan’ của thái gia gia, chỉ cần nàng không chết thì nhất định có thể cứu được. Ngài không cần quá lo lắng.”
Ta rất cảm kích liếc nhìn Thủy Hương Vân một cái, sau đó trầm mặc không nói gì. Mặc dù nói như vậy nhưng sự việc là do ta gây lên, nếu như Mộc Y Linh thật sự có cái gì bất trắc, ta đây thật sự là vạn lần chết không có cách gì cứu, hỏi Thủy Hương Vân:”Hiện tại chúng ta đang ở thành thị nào?”
“Nơi đây là thành phố Hoài Long, tổng bộ Mộc gia ở chỗ này.”
Thành Phố Hoài Long? Trong lòng ta vừa động, chắc là Thủy Hương Vân sớm ngọn nguồn trong đó rồi, câu hỏi mới vừa rồi thì chỉ là nàng cố ý hỏi để cho ta biết. Lập tứu trong lòng có chút nhiều không hài lòng, nếu bọn họ sớm biết tình trạng Mộc Y Linh, tại sao còn không nói sớm cho ta biết? Nhưng nghĩ lại thì chỉ sợ Thủy Thanh Hoa cùng Thủy Hương Vân sợ qua ta quá mức lo lắng, cho nên mới chờ đến bây giờ mới nói, hơn nữa hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, liền cảm thấy thư thái, ngược lại trong lòng rất cảm kích.
Liếc nhìn Thủy Hương Vân ở bên cạnh, nàng đang có chút nhiều lo lắng nhìn ta. Ta mỉm cười, cấp nàng một ánh mắt yên tâm đi.
Xe bay rốt cục dừng lại, ta cùng Thủy Hương Vân đi ra, từ xa xa có thể thấy được nhà cửa Mộc gia. Cùng Thủy gia giống nhau, Mộc gia cũng ở trong một khu núi rừng, trong đó có căn phòng lớn đứng sừng sững giống như một tòa cung điện nguy nga.
“Là ai?” Một tiếng quát nhẹ, hơn hai mươi đạo nhân ảnh bay đến, cách chúng ta mười mét, đề phòng nhìn chúng ta.
Mà những người đi theo mơ hồ bảo vệ xung quanh ta cùng Thủy Hương Vân, lão nhân cười a a, cao giọng nói:”Chúng ta là người của Thủy gia, tiểu như nhà ta cùng bằng hữu nghe nói tiểu thư Mộc gia bị thương nặng, cố ý đến thăm trước! Vị huynh đài phía trước có phải là Mộc Nghiễm huynh không?”
“Nga! Nguyên lai là Thủy Hàn huynh!” Người kia nói, sau đó liếc nhìn ta cùng Thủy Hương Vân, sắc mặt khẽ biến, tỏ vẻ xin lỗi:”Thật là xấu hổ, hai ngày nay có vài tên của Phản Liên Bang đến đây gây chuyện, sở dĩ đắc tội Thủy gia tiểu thư cùng Dương thiếu gia, xin mời chư vị đi theo ta.”
Nghe được ba chữ “Phản Liên Bang”, Thủy Hương Vân nhẹ nhíu mày, lập tức bình tĩnh nói:”Vậy đã làm phiền rồi.”
Mộc gia phòng bị rất nghiêm ngặt, một đoạn đường đi, năm giác quan dị thường nhạy bén của ta cảm giác được có hơn năm mười người đi tuần tra công khai, mà từ một nơi bí mật gần đó có ít nhất còn có hơn trăm người.
Tới cửa một tòa biệt thự lớn, Mộc Nghiễm kêu vài người dẫn tùy tùng Thủy gia đi một tòa biệt thự khác nghỉ ngơi, hắn dẫn ta, Thủy Hương Vân cùng Thủy Hàn ba người đi vào bên trong biệt thự.
Sau khi ngồi xuống bên trong phòng khách, Mộc Nghiễm đi thông báo, một hồi sau dẫn theo một nam nhân trung niên quay trở lại.
Trung niên nam nhân này có khuôn mặt chữ điền, vẻ mặt cương nghị, có vẻ lúc còn trẻ rất đẹp trai, hắn có một cặp mày rậm rạp, lộ ra vẻ uy nghiêm, đôi mắt lãnh khốc, làm cho người ta không dám nhìn trực tiếp, từ trong cách đi đứng không tự chủ phát tán ra khí thế, ta cảm giác được người kia là một cao thủ.
Bên tai ta đột nhiên truyền đến thanh âm của Thủy Hương Vân:” Hắn là đương đại gia chủ của Mộc gia, Mộc Thanh, hai trăm ba mươi tuổi, Mộc Linh chân khí đã luyện tới tần thứ mười, cao thủ thiên giai hạ phẩm.”
Ta ngạc nhiên nhìn về phía Thủy Hương Vân, phát hiện miệng nàng không có cử động, thanh âm vẫn cứ tiếp tục phát ra, lập tức hiểu ra, đây đại khái là truyền âm nhập mật trong võ hiệp tiểu thuyết, có cơ hội phải học một ít.
30-08-2009, 11:13 AM