Đồ Đằng

Chương 74: Ký ức của viên gạch


- Hửm, có gì không dám nói ra miệng chứ?

Lang Vương ôn tồn niềm nở, ngày thường y tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ cho loại tiểu nhân vật nói nhảm như Sorent. Có điều, tâm tình y hôm nay thực sự quá tốt.

Con trai đã có ý trung nhân, mình dãi dầm hai hàng tóc hoa da^ʍ, rốt cuộc đã có thể mong đợi ôm cháu trai rồi…

Vừa nghĩ đến những điều này, vẻ tươi cười trên mặt Lang Vương lại tăng thêm vài phần. Thậm chí, y còn muốn thân thiết nói với Sorent:

- Nếu ngươi đã là vãn bối của ta, có gì thì cứ nói!

- Điều này…

Sorent vẫn không mở miệng, ngược lại, gã ngoái đầu liếc đám người đang đuổi đánh tới!

Bắt được động tác nhỏ của Sorent, Chiến Lang Mody cười lạnh:

- Lấy tên của Lang Vương núi Renny, những kẻ truy đuổi Sorent, cút!

Lang Vương núi Renny!?

Hành động Chiến Lang nửa chiêu phế bỏ Sorent ở ngay trước mắt, lại nghe cái tên Sophus, gần như không một giây do dự, mấy trăm người tản đi sạch sẽ!

Chỉ có quản lý viên đấu trường chần chừ nhích lại gần, y lệ thuộc vào Đồ Đằng xúc tiến hội, muốn tới bái kiến Lang Vương bệ hạ.

- Bây giờ có thể nói chưa? –Lang Vương cao cao tại thượng, ngó xuống Sorent:

- Thằng nhóc, kiên nhẫn của ta có giới hạn.

- Bá phụ… Ôi, được rồi, chuyện đã tới nước này, tôi cũng chỉ có thể nói thật thôi!

Sorent chỉ vào qυầи ɭóŧ, áo cộc trên người mình:

- Thật không dám giấu, tôi sa sút đến mức như ngày hôm nay, chính là nhờ thiếu gia Victor ban tặng, ngay vừa rồi thiếu gia Victor đã chuốc say tôi, còn trộm Tiên hoa chiến giáp của tôi, giả mạo tôi tham gia quyết đấu…

- Cái gì? Người vừa rồi quyết đấu không phải ngươi!?

Quản lý viên trường đấu kinh ngạc dán mắt vào Sorent.

- Đương nhiên không phải tôi, vừa rồi ngài chỉ trích tôi lâm trận chạy trốn, nhưng ngài thử nghĩ xem, nếu tôi thực sự lâm trận chạy trốn thì…còn dám mặc thành bộ dạng này tới tìm ngài ư?

- Vậy người vừa rồi… - Quản lý viên mặt xám như tro tàn:

- Thật sự đúng là thiếu gia Victor?

Hai bên đối chất, chân tướng sự việc dường như đã tra ra manh mối.

Trong đầu Lang Vương hình thành một khái niệm như thế này: Victor bất mãn Giáo Sư hoành đao đoạt ái, chuốc say Sorent, trộm Tiên hoa chiến giáp quyết đấu với Sorent.

Nhưng Victor không phải đối thủ của Giáo Sư, sau cùng, chỉ có thể vứt bỏ Tiên hoa chiến giáp để cản đường chạy trốn…

Hiện giờ, Victor đã ‘mất tích’!

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lang Vương nhất thời âm trầm.

Victor, vì một nữ nhân, ngươi không ngờ lại chẳng đếm xỉa đến thể diện thiếu chủ núi Renny, trộm đồ bằng hữu!?

Đốn mạt!

Chuyện này truyền ra ngoài, kẻ làm cha còn có mặt mũi nào đối mặt với cường giả thiên hạ đây!

- Lập tức dẫn ta tới đấu trường, bắt tên nghiệt tử Victor về!

Đôi mắt Lang Vương đã tức giận biến màu đỏ như máu, quản lý viên ngơ ngác:

- Tới đấu trường? Bệ hạ, Victor đã đào tẩu rất lâu rồi, tới đấu trường chỉ e…

Y muốn nói: “Tới đấu trường chỉ e cũng không tìm thấy Victor đâu”. Nhưng lời còn chưa nói xong, hắn đã rùng mình một cái!

Đáng chết, mình thực sự quá hồ đồ!

Lang là tổ tiên của chó săn, am hiểu nhất chính là khứu giác lần theo dấu vết, trên đời còn ai có thể hơn Lang Vương núi Renny!?

Khứu giác của nguyên soái lại nhận ra loại mùi thứ ba! Mùi này dưới sự che giấu của hoa tươi vô cùng nhạt, nhưng hoàn toàn chính xác, nó là – mùi của máu tươi!

Ầm!

Đầu Sophus hệt như nổ tung, cơn giận đối với con trai đã tan thành mây khói, y run giọng hỏi:

- Mody, Pike, các ngươi… các ngươi ngửi thấy mùi gì đặc biệt không?

Chiến Cuồng nhị lang cũng biến sắc. Họ cũng ngửi được mùi máu tươi, nhưng họ không dám nói ra kết quả mình tưởng tượng.

- Bá phụ Sophus, có gì không đúng ư?

Sorent mắt thấy ba người núi Renny đều biến sắc, còn tưởng là mình lại mắc sai lầm.

Sophus dường như không nghe thấy câu hỏi, y run rẩy, đi tới góc đông bắc lôi đài.

Chỗ này là nơi Giang Nam đã giải phẫu Victor.

Nắm một cục gạch bị Giang Nam đập nát, Sophus ngửi ngửi. Đột nhiên, hai hàng lệ chảy xuống dọc theo má y.

- Đao thật nhanh, ha ha, đao thật nhanh!

Sophus bỗng cười như điên, trong tiếng cười mang theo lệ, y hệt như một kẻ điên tóc bạc đầy đầu, ôm viên gạch lẩm bẩm:

- 1 đao, 2 đao, 3 đao…

- Bá phụ, bá phụ…!

Sorent hoảng sợ vồ lấy cánh tay Sophus, Chiến Lang lôi gã ra, gian nan nói:

- Bệ hạ, viên gạch này hẳn đã ghi lại mùi vị ở phụ cận… Tôi không rõ, thật sự không rõ, ngài hãy nói cho tôi biết, tôi có phải ngửi nhầm rồi hay không?

Y không rõ ư? Y đây là không tin kết quả mình xác nhận!

- Chiến Lang, ngươi không ngửi sai! –Sophus đã dừng cười, y quỳ xuống đất chỉ vào viên gạch, mặt lạnh tanh:

- 13 phút 25 giây trước, mùi đất của viên gạch đã lẫn vào mùi luồng máu tươi đầu tiên, luồng máu này vô cùng ngọt, biểu thị Giáo Sư đã cắt đứt yết hầu con ta… 13 phút 26 giây, viên gạch pha trộn hai luồng máu tanh thối, biểu thị Giáo Sư chặt đứt đôi tay con ta…Tiếp đó mùi vị đã biến hóa hỗn loạn, ta không biết Giáo Sư đã làm những gì… Nhưng Victor con ta đã… Ngao!!!

Một tiếng sói tru đau thương, rung động cả thành Thái Dương!!!

Giáo Sư gϊếŧ Victor!?

Năng lực trinh sát của Lang Vương núi Renny, không ngờ lại khủng bố đến vậy!?

Ánh trăng đêm nay… Con mẹ nó quá du dương tươi đẹp!

Sorent như nghe thấy âm thanh trời đất, nhưng trên mặt gã lại mang vẻ đau thương muốn chết:

- Bá phụ, ngài nói gì cơ? Chẳng nhẽ Victor lão đệ đã… Lão đệ ơi! –Gã biến sắc, phẫn nộ điên cuồng nói:

- Giáo Sư! Nhất định là Giáo Sư đã gϊếŧ Victor, sau đó dùng Tiên hoa chiến giáp của tôi gói lấy thi thể Victor, rời khỏi đấu trường! Quản lý viên đáng chết, lũ đui mù các ngươi, các ngươi, các ngươi không ngờ lại để Giáo Sư mang thi thể Victor nghênh ngang rời khỏi!?

Quản lý viên bị mắng đến mất hết hồn vía, bọn họ gánh vác không nổi tội danh để hung thủ chạy thoát, vội nói:

- Sorent, ngươi chớ ngậm máu phun người! Thể tích Victor lớn cỡ nào ngươi ta đều rất rõ ràng. Giáo Sư không thể mang thi thể Victor ngay trước mắt chúng ta được! Sophus bệ hạ, mấy trăm người chugns tôi làm chứng, Giáo Sư không có khả năng mang thi thể Victor đi, cho nên… hắn chưa chắc thực sự gϊếŧ Victor! –Y ngừng lại chút rồi tức giận hỏi:

- Sorent, ngươi vu khống Giáo Sư, vu khống chúng ta, ắt phải đưa chứng cứ có ích, chúng minh Giáo Sư dưới sự quan sát của mấy trăm ngươi, mang thi thể Lang nhân hai trăm cân của Victor đi!

Đúng vậy, nếu nói Giáo Sư gϊếŧ Victor, hắn làm thế nào mang thi thể Victor đi?

Nếu tra không rõ bí ẩn này, cho dù kiện lên Tòa án tối cao đế quốc, tòa án cũng chỉ có thể nói một câu:

- Không đủ chứng cứ, Giáo Sư vô tội, phóng thích!

- Cần chứng cứ ư? Mũi của ta chính là chứng cứ!

Đột nhiên Lang Vương đứng dậy, trên mặt y đã không còn vẻ đau thương lẫn thương tâm nữa, đôi mắt trống rỗng, như thể đối với mọi thứ đã đờ đẫn đến mức chẳng quan trọng gì nữa rồi!

Quản lý viên sợ tới mức cúi gằm mặt, ậm ừ nói:

- Bệ hạ, ngài là cha Victor, dựa theo pháp luật nói: khứu giác của ngài, không thể trở thành chứng cứ…

- Được, khứu giác của ta không coi là chứng cứ…

Bộp! Sophus đột nhiên bóp nát viên gạch đã ghi lại biến hóa máu tươi của con trai, há miệng dốc bổ phấn vào trong mồm, sau đó lạnh lùng nói:

- Nhưng núi Renny chúng ta làm việc, cần chứng cứ sao!? Chiến Cuồng nhị lang, truyền lệnh ‘Thương Lang Khiếu Nguyệt’ cho tất cả Lang tộc trong phạm vi 500 dặm phong tỏa thành Thái Dương, truy sát Giáo Sư!