Đồ Đằng

Chương 51: Diệu dụng của bình tĩnh


-Cô đã có người trong lòng? Cô đã có người trong lòng? Ngao!!!

Victor đột nhiên tru lên, thân hình biến hóa:

-Là ai, nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai?

Welen mắt trợn trắng:

-Lão nương dựa vào cái gì nói cho ngươi biết?

-Nói cho tôi biết, mau nói cho tôi! Lang, tuyệt sẽ không buông tha bất cứ tình địch nào, tôi ắt phải gϊếŧ hắn!

Welen bỗng nhìn về phía đỉnh Longinus, bộ dạng như điên cuồng:

-Là Giáo Sư phải không!? Chết tiệt, nhất định là hắn!

Nói xong, Victor nhún người xông lên núi Longinus:

-Lang, tuyệt sẽ không tiếp nhận loại sỉ nhục này, Giáo Sư, ắt phải chết!

Theo Victor thấy, Giáo Sư chẳng rõ chẳng ràng nương nhờ nông trường Wester, rời lại cứu mạng Welen, những điều này đã đủ chứng minh quan hệ giữa Giáo Sư và Welen không hề bình thường, từ đó suy ra, người trong lòng của Welen chắc chắn là Giáo Sư.

Nhìn bóng lưng Victor, Welen gấp đến độ giậm chân bình bịch:

-Chó má, lão nương lại ưng tên ti tiện Giáo Sư máu lạnh kia ư? Victor, ngươi trở lại cho ta, người trong lòng của lão nương không phải Giáo Sư!

Nhưng Victor đã chạy xa rồi!

-Mẹ nó, ngươi không trở lại, chính là tìm chết…

Tính tình ngang ngược của Welen cũng phát tác, nàng từ bên hông rút roi da, hô hào:

-Các huynh đệ, đuổi cho ta, gϊếŧ Victor! Mẹ nó, Victor muốn gϊếŧ nam nhân của lão nương. Lão nương… lão nương trước tiên bèn thay nam nhân của mình diệt trừ tên tình địch Victor này!

Nói xong, Welen cũng hùng hùng hổ hổ đuổi theo.

50 tên lính đánh thuê kia cũng sít sao đuổi theo Welen.

Mà quan sát viên áo đen nọ…

Y không biết làm sao cười cười, cũng đuổi theo. Quan sát viên này là ở bên trung lập, có người ngăn cản y sẽ không xông vô. Nhưng bây giờ đã không còn người cản trở, hắn đương nhiên cũng muốn đi quan sát kết quả trận đấu.

Victor hóa thân Lang nhân, tốc độ vốn đã không chậm, vả lại hắn chạy một mạch men theo đại lộ nên rất nhanh liền tới đỉnh Longinus.

Lúc này, Giang Nam còn đang hết hơi ngã ở gần miệng núi lửa, đã không còn lực tái chiến nữa.

oOo

-Giáo Sư! Lấy tôn nghiêm của Lang, ngươi ắt phải chết!

Victor từ xa nhìn thấy Giang Nam, hắn há miệng sói lao tới, trông bộ dáng không ngờ lại muốn nuốt sống Giang Nam!

Giang Nam vùng vẫy lật người, miễn cưỡng né được kích đầu tiên của Victor, trong lòng còn đang nghi hoặc, thật quái lạ, mình và Victor không hề có thâm cừu đại hận, sao hắn lại có cái dáng vẻ tiêu diệt tình địch thế nhỉ?

Thời gian không cho phép Giang Nam nghĩ nhiều, Victor mắt thấy Giang Nam né được miệng sói của mình, bèn thuận thế quay đầu, rít gào một tiếng về phía Giang Nam:

-Ngao!!!

Âm ba chấn động xung quanh, tầng tầng lớp lớp, rồi ngưng kết thành một luồng khí xoáy như máy xay thịt đi tới đỉnh đầu Giang Nam!

Chiêu 27 Lang Khiếu – Hồi Toàn Đao! Chiêu này khi Victor cứu Welen đã từng dùng qua, nhưng lúc ấy hắn thân mang trọng thương, uy lực phát huy ra còn lâu mới có thể so sánh với hôm nay!

-Tiên sinh Victor, chúng ta có cừu oán ư?

Giang Nam lạnh lùng quát, lúc này tử khí của hắn đã tiêu hao đến mức ngọn đèn hết dầu, không còn biện pháp né sát chiêu của Victor nữa.

-Victor, ngươi muốn chết!

Trong cơn nguy ngập, một bóng roi chắn ngang trước mặt Giang Nam, đánh tan âm ba Hồi Toàn Đao. Victor chỉ vào mũi Victor chửi như tát nước vào mặt:

-Tên ti tiện đáng chết, muốn đánh, nhằm vào ta đây này!

-Welen, cô quyết tâm muốn bảo vệ Giáo Sư!?

Victor nhìn thoáng qua Welen, lại liếc qua Giáo Sư. Trong mắt hắn đây chính là biểu hiện điển hình của một đôi gian phu da^ʍ phụ!

Hắn tức đến độ cắn vỡ răng, rít gào:

-Được, nữ nhân phụ tình, các ngươi cùng lên đi. Lang, sẽ không sợ bất kỳ địch nhân nào!

-Lão nương sợ ngươi sao? –Welen quắc mắt, lúc này đám lính đánh thuê còn lâu mới theo kịp tốc độ của nàng, đã không thấy bóng dáng đâu cả, nàng đành độc thân nghênh chiến, tức giận mắng:

-Tới đi, Victor, lão nương hầu ngươi tới cùng!

Đại chiến hết sức căng thẳng!

Thực tế, trong lòng Victor rất rõ, thực lực giữa hắn và Welen sàn sàn như nhau, nếu thực sự đánh nhau, chỉ e sẽ là cục diện lưỡng bại câu thương.

Nhưng…

Lang sao có thể tiếp nhận khuất nhục nữ nhân bị cướp đi được chứ!? Với tôn nghiêm của Lang, cho dù là chết cũng phải chiến một trận!

Ôm quyết tâm phải chết, Victor đang muốn liều mạng chiến thì lúc này đỉnh núi bỗng vang lên một thanh âm pha trò:

-Chậc chậc, kịch hay còn chưa kết thúc. Chư vị, tôi cũng chưa tới muộn, không phải sao?

Một bóng người thon dài vọt lêи đỉиɦ núi, hoa tươi bao bọc toàn thân, nhất cử nhất động bên người đều có cánh hoa bay phấp phới, ngay cả dung mạo cũng được giấu dưới cánh hoa, khiến người ta nhìn không rõ lắm.

Giang Nam nhất thời không nhìn ra kẻ này là ai, nhưng Welen đã kinh ngạc hô lên:

-Tiên hoa chiến giáp!? Sorent, ngươi… ngươi dám lén lút lên núi Longinus?

Sorent rốt cuộc đã tới!

Hắn không hề nhìn thấy trận chiến giữa Giang Nam và Phong Vân. Nhưng vừa thấy Victor và Welen chĩa đao lẫn nhau, Giáo Sư mệt lử ngã ở bên, hắn lập tức bật cười!

Tuyệt lắm, thật sự quá tuyệt, Giáo Sư đã mất đi sức chiến đấu, Welen đơn độc, Victor có thể lôi kéo làm đồng minh, điều này… quả thực đúng là cơ hội trời ban cho mình hoàn toàn tiêu diệt nông trường Wester đây mà!

Nghĩ đến đây, Sorent khẽ giọng quát, hoa tươi liền lan tràn khắp đỉnh Longinus, phong tỏa mỗi một hóc có thể thoát thân.

Sau đó hắn tới bên người Victor, hoa tươi ở phần đầu tản đi chút ít, lộ ra khuôn mặt cười tít mắt, khom người nói:

-Victor, bằng hữu của tôi, ngài hình như cần trợ giúp chút đỉnh thì phải?

-Sorent, ngươi bằng lòng dành sự trợ giúp ư!? –Trong mắt Victor tỏa ra quang mang ngạc nhiên lẫn mừng rỡ.

-Đương nhiên, tôi chưa bao giờ keo kiệt giúp bạn bè. –Sorent chỉ vào Giang Nam:

-Tôi trì hoãn Welen, cậu gϊếŧ Giáo Sư, thế nào?

oOo

Bên kia, Welen cũng khẩn trương nhìn Giang Nam:

-Giáo Sư, tên ti tiện ngươi còn có thể đứng dậy nổi không? –Tình hình khẩn cấp, nàng chẳng màng đến việc hỏi tăm tích của Gibson, sốt ruột nói:

-Lập tức đứng dậy, liên thủ với ta. Bằng không, ta ngươi ai cũng đừng mong sống sót rời khỏi núi Longinus!

Đứng dậy!?

Giang Nam thật rất muốn đứng dậy, nhưng Quỷ Quyết tiêu hao thật sự quá lớn, hắn chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, tứ chi bủn rủn, ngay cả ngồi cũng ngồi không xong.

-Giáo Sư, mau đứng dậy đi!

Welen một lần nữa sốt ruột quát!

-Bình tĩnh, tiểu thư Welen!

Giang Nam liều một hơi cuối cùng, thoạt nhìn rất nhởn nhơ vênh váo dựa lên tảng nham thạch. Lúc này hắn bận hắc y bó sát người, đầu đeo mặt nạ màu bạc, chẳng dè không ai nhìn thấu sắc mặt hắn đã trắng bệch từ lúc nào.

Cử động không nhanh không chậm này khiến Welen sửng sốt, vội la:

-Chết tiệt, giờ là lúc nào rồi hả? Ngươi còn dám nói bình tĩnh!

-Vì sao không dám? –Giang Nam một tí ti hoảng loạn trong tuyệt cảnh cũng không có, thản nhiên nói:

-Có ngươi từng dạy tôi, làm một tấm gương sáng, cho dù chết cũng phải chết ung dung bình tĩnh, không thể khiến lũ học sinh nhìn mình chê cười. Được rồi, bây giờ tôi đã mất sạch sức chiến đấu, một mình cô cũng không phải đối thủ của Victor và Sorent, chúng ta đã không còn đường sống nữa… Nếu đã như vậy, vì sao không ngồi xuống, ngắm ánh trăng một lần, thuận tiện cầu nguyện một phen, nói không chưng biết đâu sẽ có kỳ tích phát sinh thì sao?

Nói xong, Giang Nam chỉ vào bên người mình:

-Tiểu thư Welen, mời ngồi!

-Ngươi… ngươi!

Welen đã tức đến độ nói không ra lời, nàng tới trước mặt Giang Nam, trực muốn chửi ầm lên, ngươi nói cái cứt gì thế, quả thực là vô ích mà!

Nhưng lúc này, Giang Nam dùng thanh âm thấp nhất, thì thầm:

-Tiểu thư Welen, muốn sống thì hãy ngồi xuống! Cô bây giờ biểu hiện càng bình tĩnh địch nhân sẽ càng hoài nghi chúng ta còn có át chủ bài, càng không dám tùy tiện xuất thủ. Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể kéo dài thời gian, tìm cơ hội thoát thân, hiểu chưa? –Hắn lại chỉ bên người mình lần nữa:

-Ngồi xuống, cùng một chỗ với tôi, bình tĩnh, bình tĩnh!

Welen nửa tin nửa ngờ ngồi xuống.

Quả nhiên, một giây tiếp theo, Sorent và Victor đang chuẩn bị động thủ… bỗng lưỡng lự!

Chết đến nơi rồi còn có tâm ngắm trăng. Chẳng nhẽ Giáo Sư còn có con át chủ bài cuối cùng!?

oOo

Victor và Sorent liếc mắt lẫn nhau, nhất thời đều không giành xuất thủ trước.

Victor đang lo lắng Giáo Sư còn có sát chiêu, mà Sorent luôn luôn để người khác làm cánh chim đầu đàn, Victor không động thủ, hắn cũng sẽ không tùy tiện mạo hiểm.

-Giáo Sư, lão nương thật sự phục tên ti tiện nhà ngươi. Chúng không ngờ thật sự không dám ra tay!

Trông thấy động tác nhỏ của hai người này, trong mắt Welen tỏa ra quang mang vui sướиɠ, nhỏ giọng:

-Cứ như thế này, ngươi có thể kéo dài bọn chúng hai phút không? Chỉ cần hai phút, lính đánh thuê của lão nương hẳn có thể chạy tới. Đến lúc ấy, chúng tuyệt sẽ không dám to gan lớn mất gϊếŧ chúng ta!

-Hai phút ư? Được rồi, tiểu thư Welen, bắt đầu từ bây giờ, cô hãy ngồi im đừng nhúc nhích, bất kể tôi nói những gì cô đều phải bình tĩnh, ngàn vạn lần chớ lộ ra vẻ kinh ngạc…