Chương 46: Trừng phạt, khúc dạo đầu trước đêm Phi Tuyết (2)
Làm gì ư? Tất nhiên là đi quyết đấu, đồng thời cho các ngươi rời xa hiện trường quyết đấu!
Giang Nam tịnh không nói ra những lời thật này, hắn phe phẩy ngón tay, dáng vẻ hệt như lên lớp ở kiếp trước:
-Bình tĩnh, các vị tiên sinh, xin hãy bình tĩnh… Trước khi giải thích vấn đề này cho các ngài, tiên sinh Judi, trả lời tôi mấy vấn đề trước được không?
Judi luôn luôn ca ngợi Giang Nam, nhất thời đầy hứng thú:
-Thằng nhóc, muốn hỏi gì?
-Vấn đề thứ nhất, thân là thần tử, là đầy tớ thì phải làm tròn bổn phận, trung thành với chủ, đúng không?
Đây là đạo lý bất kỳ ai cũng không thể bới móc ra lỗi được, Judi gật đầu.
-Được rồi, vấn đề thứ hai, bất kể tiểu thư Welen đánh ta, chửi ta thế nào thì ta đều là nô ɭệ của tiểu thư Welen, đều là một thành viên của nông trường Wester, đúng không?
-Thế thì làm sao? –Victor bực mình nói.
-Đúng vậy!
-Nếu vậy xin hãy trả lời vấn đề thứ ba của tôi! Nếu tiểu thư Welen có phiền phức, tôi thân là nô ɭệ chẳng nhẽ lại không đến bên cạnh nàng trước tiên sao? Chẳng nhẽ, tôi không cần phải dốc một phần sức cho tiểu thư Welen ư? Chẳng nhẽ, tôi không cần phải tới núi Longinus trợ giúp tiểu thư Welen ư!?
Mấy câu này câu nào cũng đều là muốn giúp Welen, chính hợp với tâm tư của Victor, gã gật gù, ánh mắt nhìn về phía Giang Nam cũng ôn hòa hơn.
Tadrik ở bên lại cười lạnh:
-Bằng vào ngươi cũng muốn giúp Welen? Hừ, không biết lượng sức!
-Tiên sinh Tadrik, pháp luật đế quốc chẳng hề cấm ta không biết lượng sức. Ngược lại, ‘dự luật nô ɭệ đế quốc’ quy định: khi chủ nhân gặp nạn thì nô ɭệ ắt phải xuất hiện ở bên chủ nhân kịp thời, không phải sao? –Hắn đành chịu xòe hai tay:
-Được rồi, tôi thừa nhận tôi đúng bởi pháp lệnh này mới muốn tới núi Longinus, các ngài cũng biết tính tình tiểu thư Welen rồi đấy. Nếu tôi không xuất hiện ở núi Longinus thì… Trời ạ, tiểu thư Welen sẽ dựa vào pháp lệnh này đánh chết tôi! –Nói xong Giang Nam đáng thương nhìn Tadrik:
-Pháp quan Tadrik, tôi tuân thủ pháp luật… Có lỗi chăng!?
Tadrik không còn gì để nói!
-Được rồi, được rồi, tôi lại nói thêm một câu thật lòng nữa! –Giang Nam lại châm thêm một mồi lửa:
-Các ngài đều biết tôi là nô ɭệ, không có tư cách tiến vào đấu trường Đồ Đằng, nhưng… tôi cũng muốn xem trận quyết đấu của thập đại cường giả, bỏ lỡ cơ hội lần này thì tôi khả năng cả đời cũng không được nhìn thấy trận quyết đấu ngoạn mục như thế này. Các vị tiên sinh, dẫn tôi theo được không? Tôi đã từng tới núi Longinus, có thể đảm nhiệm dẫn đường!
Ba người bị Giang Nam úp sọt nên câm như hến, cũng chẳng muốn giảng đạo lý trước mặt một tên thấp hèn, Judi cười khổ nói:
-Thu thập hành lý đi, chết tiệt, có thể nói cho Tadrik méo mồm, ngươi là kẻ đầu tiên!
-Được, như ngài mong muốn!
Giang Nam giơ hành lễ đã chuẩn bị sẵn từ lâu, dáng vẻ ‘lũ học sinh các ngươi không ngờ lại lãng phí nhiều nước bọt của lão sư như vậy, trình đọc hiểu thật quá kém’
oOo
Sự phồn hoa của thành Thái Dương toàn bộ dựa vào Hoàng Kim Thổ có thể nâng cao sản lượng nông nghiệp lên hơn hai chục lần, hơn nửa đều ở núi Longinus!
Có thể nói ai chiếm lĩnh núi Longinus thì kẻ ấy có thể nắm giữ Hoàng Kim Thổ của thành Thái Dương! Cho nên phu nhân Susan mới không từ thủ đoạn đoạt lấy núi Longinus, mà sau khi Welen mất đi núi Longinus mới không ôm bất cứ hy vọng nào cho tương lai nông trường, nói ra cái loại lời ‘ly biệt’ âu sầu này.
Giang Nam đã lấy được bản đồ núi Longinus nên suốt cả đường đi hắn quen mọi ngõ ngách, thật sự tận lực với chức trách dẫn đường.
Chập tối hôm sau, trước mặt mấy người xuất hiện một khung cảnh hùng vĩ, dập dờn.
Nhìn từ xa, một ngọn núi cao chọc trời đâm thẳng tận mây xanh. Mà ở điểm cao nhất của đỉnh núi có một chấm sáng hồng đặc biệt chói mắt!
Vây quanh hồng mang là Hoàng Kim Thổ từ trên đỉnh núi trải thẳng xuống, hệt như một thác nước bằng vàng.
-Đây là núi Longinus? Cha nó, thật nhiều Hoàng Kim Thổ…
Judi trợn mắt với cảnh sắc lộng lẫy trước mắt rất lâu nói không nên lời.
-Tiên sinh Judi, bây giờ không phải lúc cảm thán… -Giang Nam ở bên trỏ vào đám người phía trước:
-Hình như chúng ta gặp chút phiền phức nho nhỏ.
Lúc này, họ đã đi tới một trấn nhỏ dưới chân núi. Ngày trước con trấn nhỏ này bởi liên thông với các điểm tài nguyên trên núi Longinus nên độ phồn hoa không kém quảng trường trung tâm thành Thái Dương. Nhưng hôm nay con trấn này hoàn toàn xơ xác tiêu điều, lính đóng quân đông nghịt ở mỗi một góc hiểm yến, có khoảng ba, năm ngàn người chặn mọi nẻo đường buộc phải đi qua ở trên núi!
Những người này một phần là của nông trường Wester, một phần là quân địa phương, mà nhiều nhất chính là thành vệ đội mang cờ hiệu thành chủ thành Thái Dương do Welen thuê.
Mà ngay trên những con đường buộc phải qua, đám người đông ngẹt không thua kém binh lính đã hăng tiết kêu gào:
-Welen, con mẹ ngươi cút ra cho ta, dựa vào cái gì không cho chúng ta xem cuộc quyết đấu giữa Giáo Sư và Gibson!?
Một thanh âm khác nói:
-Welen, ta là thành viên của gia tộc Sheffied, người hầu của trưởng lão Gibson, chẳng nhẽ ngay cả ta cũng không thể lên núi Longinus ư?
-Tiểu thư Welen, hãy nể mặt chúng ta quen biết lâu năm, để ta lên núi được không?
Welen chẳng hề ở con trấn nhỏ, lão quản sự của nông trường ở đây thay nàng chủ trì cục diện, lão quản sự lạnh lùng quát:
-Trật tự, tất cả đều trật tự cho ta! Ta nói lại một lần, theo ý của Giáo Sư, đêm Phi Tuyết, đóng chặt núi Longinus, chỉ có Gibson và Giáo Sư có thể lên núi thôi! Muốn xông liều thì… mọi người nghe lệnh, núi Longinus vẫn là sản nghiệp của nhà chúng ta, kẻ tự ý xông lên, dựa theo pháp luật đế quốc, gϊếŧ không cần hỏi!
-Ý với chả tứ chó má!
Một tráng hán nhìn qua có chút vũ lực bị ép đến nóng nảy, cả giận nói:
-Các ngươi muốn phong tỏa núi Longinus? Được, ông đây chẳng thèm xem nữa! Giáo Sư chỉ là một tên Hạ Phẩm tám cấp Lực Đồ Đằng, chắc chắn sẽ chết trong tay Gibson, loại quyết đấu tìm chết này chẳng có gì đáng xem!
Một tên khác ứng tiếng nói:
-Không sai, không sai, Giáo Sư chỉ là một cường giả Hạ phẩm, chắc chắn không phải đối thủ của Gibson! Không xem nữa, không xem nữa!
Tuy nói như thế nhưng không một ai rời khỏi con trấn.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Nam lộ ra nụ cười mỉm hiểu ý, Welen đã phong tỏa núi Longinus, đây là chuyện đã trong dự liệu.
Chỉ có điều…
Cơn oán giận của đám người khiến Giang Nam động tâm, người thường thấy mình không có lợi thế giành thắng lợi, vậy chuyên gia thì sao? Bên mình có hai bậc thầy Đồ Đằng, sao lại không thỉnh giáo quan điểm của họ về trận đấu này nhỉ?
Nghĩ đến đây, Giang Nam cười nói:
-Thiếu gia Victor, những kẻ này nói Giáo Sư tất bại, ngài thấy thế nào? Được rồi, tôi muốn nói, ngài cho rằng Giáo Sư có biện pháp nào có thể thủ thắng không?
-Giáo Sư muốn thủ thắng? Hừ, không có khả năng! –Victor khinh miệt cười:
-Lang, quả thật có vượt cấp gϊếŧ đối thủ, nhưng Giáo Sư thì… ta không tin hắn có năng lực vượt cấp khiêu chiến Gibson! Ta chỉ hy vọng Giáo Sư có thể sống sót, sau đó chết trong tay ta! Tadrik, tôi nói đúng không?
-Trước khi thắng bại chưa phân, mọi chuyện đều có khả năng. –Tadrik mặt không chút biểu cảm, lạnh nhạt nói:
-Gibson là Trung phẩm Phong Đồ Đằng, có thể triệu hoán ‘Đồ Đằng thủ hộ’ trợ chiến, nhưng nếu Giáo Sư giỏi lợi dụng hoàn cảnh chiến đấu, hoàn toàn có thể tránh được Đồ Đằng thủ hộ, giành thắng trong bại!
Gã ngừng lại một lát, cười lạnh nói:
-Có điều, cho dù là thắng thì Giáo Sư ắt cũng phải trả một cái giá không thể tưởng tượng nổi!
Hai người này cũng coi thường Giang Nam, nhưng Giang Nam nghe xong lại sáng rực mắt!
Bởi hắn trong cuộc đối thoại giữa hai người đã lọc ra một tin tức vô cùng quan trọng –Đồ Đằng thủ hộ!
Tiêu ký của Hạ phẩm Đồ Đằng sĩ là biến hóa hiện tượng tự nhiên thành tín ngưỡng của mình, chẳng hạn như Victor có thể biến thành Lang nhân.
Mà tiêu ký của cường giả Trung phẩm chính là triệu hoán ra một loại hiện tượng tự nhiên hiệp trợ tác chiến, thứ này gọi là ‘Đồ Đằng thủ hộ!
Được rồi, Gibson có thể triệu hoán ‘Phong’ trợ chiến!
Giang Nam gẩy gẩy mũi, hệt như trước khi khiêu chiến quyền uy chuyên gia các nơi, khẽ đẩy gọng kính vàng…
Cũng đúng vào một khắc này, một đám mây trắng xẹt qua không trung khiến Giang Nam hoa mắt.
Trong đám người đã có kẻ kêu lên:
-Tới, tới rồi, Gibson các hạ tới rồi!
Trên mây trắng có một trung niên nam nhân tóc dài bay phất phơ, áo trắng hơn tuyết đang đứng, hắn tới chân núi núi núi Longinus, mây trắng lượn lờ, cười nhạt, thanh âm như có như không truyền khắp dãy núi:
-Giáo Sư, đêm Phi Tuyết, trên đỉnh Longinus, Gibson tới ứng chiến!