Đồ Đằng

Chương 20: Phần thưởng (1)


Người thắng còn có phần thưởng ư?

Giang Nam run rẩy tinh thần, đây chính là phần thưởng hắn dựa vào bản lãnh thật sự để đổi lấy, là một điều tượng trưng cho vinh dự!

Song, hắn vừa lướt mắt qua l*иg sắt màu đen, chợt bắt đắc dĩ thở dài.

L*иg sắt này cao chừng hai thước, bán kính cũng hơn thước, chẳng cần phải nói, phần thưởng trong đó ắt hẳn là một gia hỏa to lớn. Nếu phần thưởng này là một món đồ nhỏ, Giang Nam còn có thể lén lút mang về nông trường, nhưng thể tích nó khổng lồ như thế, nếu Giang Nam mang nó về thì sao có thể giải thích với người khác đây?

Hơn nữa, thành Thái Dương chỉ là một khu vực nhỏ, lần đấu lôi đài này lại là cuộc đấu của Hạ Phẩm Đồ Đằng Sĩ, nên thi đấu ở cấp bậc này phần thưởng chắc chắn sẽ không quý trọng cho lắm, bỏ đi cũng không tiếc.

Giang Nam khoát tay, ra hiệu mình không hề cần phần thưởng này, sau đó hắn ôm ngực rời đi.

- Ngài không cần phần thưởng?

Quản lý viên sửng sốt, bước vội đuổi theo, thấp giọng nói:

- Các hạ, có thể cho trường đấu thể diện được không? Hiện tại trong trường đấu ít nhất có ba nghìn người xem, trước ánh mắt chăm chú của bao người, ngài trả phần thưởng cho chúng tôi… Mong ngài thứ lỗi cho tôi nói thẳng, nhưng nếu ngài muốn trả phần thưởng lại cho chúng tôi, người xem sẽ nghĩ thế nào? Họ sẽ cho rằng trường đấu của chúng tôi keo kiệt bủn xỉn, phần thưởng đưa ra quá bèo! Hơn nữa…

Giang Nam đau đến mức nổ đom đóm mắt, vung mạnh tay, cắt ngang lời quản lý viên.

- Được rồi, được rồi, lý do của ngươi đã rất đầy đủ rồi, đừng tiếp tục nữa. Gọi vài người đưa phần thưởng đến quảng trường thứ ba bên ngoài trường đấu đi.

Quảng trường thứ ba chính là nơi Giang Nam vừa rồi nhặt rác kiếm trang bị, là một con hẻm nhỏ hết sức hẻo lánh.

Ý định của Giang Nam là: thể tích phần thưởng này quá lớn, chắc chắn không thể lấy, nhưng thương thế hắn quá trầm trọng, đã không còn sức lực dây dưa với quản lý viên, hắn chuẩn bị giả bộ mang phần thưởng đi, sau đó… vứt thẳng vào đống rác.

Quản lý viên thở phào nhẹ nhõm, không còn quấn lấy Giang Nam nữa.

Nhưng đúng vào lúc Giang Nam đi tới cửa vào trường đấu, hắn bất chợt lại đuổi theo:

-Các hạ, các hạ!

-Tiên sinh, ta bây giờ là một thương binh, ta cần chữa trị gấp!

Giang Nam chỉ chỉ vào khóe miệng còn đang chảy máu của mình, tên quản lý này vẫn chưa hiểu rõ sao?

- Các hạ, xin đừng hiểu lầm, tôi.. tôi không phải muốn chậm trễ ngài chữa thương…

Quản lý viên không dám chọc Giang Nam đã đánh bại Hank, cười gượng nói:

- Chỉ là, dựa theo quy củ của Đồ Đằng Lôi Đài, bây giờ tôi buộc phải hỏi thêm ngài một vấn đề nữa.

Quản lý viên trịnh trọng lôi từ trong ngực ra một quyển sổ nhỏ, nghiêm nghị nói:

- Quá trình chiến đấu vừa rồi của ngài đã được ghi lại, muộn nhất sáng mai, trường đấu sẽ căn cứ vào năng lực ngài biểu hiện trong chiến đấu, bình thẩm thứ hạng của ngài trên Đồ Đằng Phổ… Xin hỏi, vào lúc công bố thứ hạng của ngài, ngài có muốn công khai họ tên thực sự của mình không?

- Vấn đề này lúc báo danh ta từng trả lời rồi- ẩn danh, biệt hiệu Giáo Sư! Ngoài ra, ngươi có thể công khai cấp độ Đồ Đằng của ta đằng sau biệt hiệu.

Giang Nam chỉ cảm thấy thân thể mình dường như sắp tan rã, càng lúc càng không kiên nhẫn nổi, nhìn chòng chọc quản lý viên nói:

- Tiên sinh, bây giờ ta có thể rời đi chưa? Ta có thể đi cứu vãn tính mạng mình hay chưa?

- Hết sức xin lỗi, mời ngài, mời ngài…

Quản lý viên sợ đến mức cúi gằm đầu, thực ra hắn vẫn còn muốn giải thích với Giang Nam, các hạ, có thể ngài vừa rồi không lưu ý, đối thủ ngài đánh bại chính là Huyết Đồng Hank một trong số thập đại cường giả đó!

Nhưng vừa nhìn thoáng qua dáng vẻ của Giang Nam… Bỏ đi, tốt hơn hết để hắn mau đi chữa trị thương thế mình vậy.

Giang Nam rời khỏi trường đấu.

Từ đầu chí cuối, hắn đều không biết thân phận chân chính của Hank.

Mà quản lý viên nhìn theo bóng lưng Giang Nam, vẻ trên mặt quái dị cực độ.

Tình huống bình thường, hắn cũng sẽ không hỏi thêm vấn đề ẩn danh hay không nữa, nhưng đối thủ Giang Nam vừa chiến thắng là Huyết Đồng Hank – một trong thập đại cường giả thành Thái Dương đó!

Không chút nghi ngờ, Giang Nam đã thay thế vị trí của Hank, trở thành thập đại cường giả mới.

Mà biến động về thứ hạng thập đại cường giả, không chỉ ý nghĩa cho sự được mất về danh dự của hai người, mà còn ý nghĩa rằng, thành Thái Dương đã xuất hiện một cường giả đủ để thay đổi cục thế, thậm chí còn ý nghĩa rằng, vì để chiêu dụ vị cường giả mới xuất hiện này, các thế lực lớn thành Thái Dương sẽ có một lần tiến hành tranh đoạt ngầm!

Thành Thái Dương… Sắp biến động lớn rồi!

Vài phút sau, quản lý viên đã trở lại trường đấu, lúc này Hank đã được khiêng đi chữa trị, nhưng đám người xem thì chưa hề tản đi.

Quản lý viên biết đám người xem đang chờ điều gì, hắn tới trung tâm lôi đài, xòe hai tay, kéo dài giọng nói:

- Thưa các quý ông quý bà, vừa rồi… Các bạn đã được chứng kiến lịch sử của thành Thái Dương!

- Từ sau khi tiểu thư Welen trở thành thập đại cường giả vào năm năm trước, thứ hạng thập đại cường giả đã chưa từng có biến động… Thế nhưng hôm nay, một vị cường giả mới cuối cùng đã xuất hiện! Anh ấy đánh bại Hank, trở thành thập đại cường giả mới!

Quản lý viên kích động nói:

- Thưa các quý ông quý bà, tôi biết mọi người đang chờ điều gì: Giáo Sư các hạ mới xuất hiện tuy đã trở thành thập đại cường giả, nhưng…. hắn rốt cuộc đứng thứ mấy đây!?

- Đừng sốt ruột!

Quản lý viên gần như là gào thét nói:

- Ở lôi đài số 1, Welen tiểu thư đang khiêu chiến tiên sinh Victor, một khi họ phân thắng bại, muộn nhất chập tối ngày mai, trường đấu sẽ công bố bảng thứ hạng thập đại cường giả mới nhất!

oOo

5 giờ 7 phút sẩm tối, Giang Nam tới con hẻm nhỏ ở quảng trường thứ ba.

Thành Thái Dương khi trời vào đông trời tối đặc biệt sớm, tuy chỉ vừa qua 5 giờ nhưng trong con hẻm đã tối om.

Lúc này, vài cảnh vệ nông trường cũng đang đẩy xe ngựa đưa l*иg sắt màu đen che vải đỏ đến bên người Giang Nam. Họ vừa thấy thương thế trầm trọng của Giang Nam liền không dám quấy rầy quá mức, sau khi đưa vài bình thuốc chữa thương tức thời xa xỉ thì lập tức xoay người rời đi.

- Phù!

Giang Nam liền chán nản ngã bên đống rác, lực lượng của đối thủ thật sự quá cường đại, theo mình tính thì ít nhất bị gãy ba chiếc xương sườn, khả năng còn hơi hơi bị chấn động não.

Đây vẫn chỉ là tuyển thủ bình thường ở lôi đài 3, nếu mình gặp phải cao thủ cấp bậc thập đại cường giả thì…

Giang Nam không dám nghĩ tiếp, hắn nhét dược phẩm cảnh vệ mang tới vào miệng, vừa thở đều đều vài hơi đã cảm thấy tốt hơn hẳn.

Song, Giang Nam liều đỡ chục quyền, sớm đã bị đánh bầm dập hết mặt, khắp mặt như hoa đào nở rộ, chỗ dược phẩm này tuy có thể khiến hắn giảm cơn đau nhưng lại không thể tiêu trừ máu tụ và sưng đỏ trên mặt.

Ắt phải nghĩ một biện pháp che đậy thương thế của mình. Chứ nếu không… tiểu thư Welen vừa nhìn thấy vết thương của mình, chắc chắn sẽ tra hỏi tận cùng, tra ra chuyện mình tu luyện Tử Linh Đồ Đằng.

Rốt cuộc phải làm sao mới hay nhỉ?

Giang Nam nhắm mắt hơi suy nghĩ, bỗng hắn nghĩ đến một chủ ý hết sức thú vị.

Hắn vừa muốn hành động thì đúng vào lúc này…

Cộc cộc!

Giang Nam vốn dĩ không lưu ý đến l*иg sắt màu đen thì đột nhiên nó truyền ra hai tiếng gõ.

Giang Nam cả kinh, chẳng nhẽ phần thưởng mình đã chuẩn bị vứt đi này… vẫn là một vật sống?

-Ngươi là người à? Có thể hiểu những gì ta nói không? –Giang Nam khàn cổ hỏi.

Cộc cộc!

L*иg sắt không hề có người nói, song ngay tức thì lại gõ hai tiếng, hiển nhiên, cho dù trong l*иg không phải một người sống thì cũng là một sinh vật có trí tuệ đủ để hiểu ngôn ngữ của Giang Nam.

Chỉ là sinh vật có trí tuệ thì không thể vυ't nó vào trong đống rác chờ chết.

Nghĩ đến đây, Giang Nam một lần nữa đeo mặt nạ, lại dùng y phục nô ɭệ đã cũ nát che lên người, sau khi hắn xác nhận không ai có thể nhận ra mình thì mới vén vải đỏ trên l*иg sắt lên.

Mà trong l*иg sắt không ngờ lại là một…

Có một kiểu nữ nhân như vậy đó, thanh thuần như phù dung, như lân gia bích ngọc, khi nàng cười trong đôi mắt lấp lánh quang mang hiền hòa, có thể khiến tất cả mọi nam nhân trong thiên hạ tim đập thình thịch.

Một bộ váy trắng xinh tươi, nửa phần u sầu khiến quân vương cũng phải thương xót: vải đỏ tuột xuống đất, xuất hiện trong l*иg chính là một cô gái như thế.

Nói chính xác, nàng vẫn là một tiểu cô nương.

Nàng có mái tóc dài đen nhánh, mặc một bộ váy liền trắng tinh, dáng dấp chỉ khoảng 15, 16 tuổi. Trên người bị trói bởi một sợi xích sắt, còn có vài cơ quan phòng ngừa tự sát. Nàng co ro một góc trong l*иg, lẳng lặng nhìn Giang Nam, đôi mắt to đen láy ảm đạm mờ mịt, dường như đã tuyệt vọng đến cực điểm.

Bên người cô gái này còn đặt ba đồ vật, một cây bút, một phong thư, còn có một con dấu phát ra ánh lửa, hiển nhiên nóng trên trăm độ.

Giang Nam nhặt bức thư, chỉ thấy bên trên viết:

- Kẻ chiến thắng tôn quý, ngài có vừa lòng với lễ vật này không?

Bên trong bức thư ngập ngụa ngôn từ ám muội:

- Cô gái này là do trường đấu ta thu mua trong chợ đen từ nước khác, thiên tư quốc sắc, ôn nhu tựa thủy. Ngài đánh thắng lôi đài, nghĩa là có thể sở hữu cực phẩm nữ nô mê người này…

- Các hạ, trong l*иg có con dấu nô ɭệ, chỉ cần ngài đóng con dấu lên bất cứ một vị trí nào ngài thích trên người cô gái, vậy thì cô gái này sẽ trở thành nữ nô chung thân của ngài!

- Xin ngài hãy yên tâm, gia đình cô gái này ở xa ngàn dặm, qua tay lòng vòng mới đến quốc gia ta, ngài chiếm hữu nàng sẽ không gây bất cứ hậu hoạn nào. Ngoài ra, vì bảo đảm giá trị lễ vật này, chúng tôi chưa hề chạm qua nàng, cô gái này vẫn là ‘hàng nguyên tem’.

Được rồi, con dấu cực nóng kia chính là con dấu nô ɭệ, mà cô gái này chính là phần thưởng cho người chiến thắng!

Vậy thì… nên xử lý cô gái này thế nào đây?

Đây là một vấn đề chết người. Dẫn nàng về nông trường? Không được, bản thân Giang Nam là nô ɭệ, nếu dẫn thêm một nữ nô nữa về, vậy cho dù hắn có một trăm cái miệng cũng đừng mong che đậy được chuyện giấu tên đấu lôi đài.

Vứt nàng ở đây tự sinh tự diệt? Cũng không được, hãy thử nhìn bộ dạng cô gái đi, quần áo mỏng manh, khổ sở đáng thương, trong đêm lạnh tuyết bay đầy trời này, nếu để nàng lại đây, kết cục đang chờ đợi nàng, không phải là chết đói thì cũng là chết cóng!

Ngay khi Giang Nam đang suy ngẫm, cô gái cũng tò mò nhìn Giang Nam.

Trong dự liệu của cô gái, một khi tấm vải đỏ tụt xuống, nam nhân bên ngoài nhìn thấy nhan sắc mình thì hoàn toàn có thể tưởng tượng được. Nam nhân này cho dù sẽ không như lang như hổ vồ mạnh tới, thì mắt nhất định cũng sẽ lộ vẻ ham sắc dục, vội vội vàng vàng dẫn mình vào trong phòng.

Nhưng, vượt ngoài dự liệu chính là, nam nhân này vừa nhìn thấy dáng dấp mình, chẳng những không có bất cứ vẻ sắc tâm nào, ngược lại hắn còn hệt như nhìn thấy một củ khoai lang bỏng tay, ảo não hận không thể một cước đá văng đi…

Cô gái đối với nam nhân trước mắt tăng thêm ít hảo cảm, cẩn thận nhìn lần nữa, người này bận một chiếc trường sam, dưới thân là một chiếc quần ngắn, trên mặt còn đeo một mặt nạ bảo hộ rách khuyết góc. Xuyên thấu qua mặt nạ, hắn hình như bị người đánh cho mặt mũi bầm dập, thảm hại không chịu nổi.

Bộ dạng này… Hi hi, cô gái không nhịn nổi bật cười.

Song, vẻn vẹn chỉ sau nửa giây, cô gái lập tức khôi phục dáng vẻ hời hợt vô cảm. Nàng từ trong cơ quan thò hai tay ra, nhấc bút vào lòng bàn tay viết một đoạn, hiện ra ở trước mặt Giang Nam.

- Ngươi đánh thắng lôi đài, giành được ta. –Nét chữ vô cùng đẹp đẽ, giữa hàng chữ lại lộ ra một cỗ quật cường thà chết chứ không chịu khuất phục.

- Nhưng ta sẽ không làm nữ nô của ngươi, gϊếŧ ta đi, hoặc cầu xin ngươi cởi gông cùm trên người ta, để ta tự sát!

Viết xong, cô gái nhắm hai mắt, quật cường ngẩng đầu lên, chờ đợi sự phán quyết của Giang Nam.

Giang Nam thở dài, lúc này hắn đã nghĩ đến nên xử trí cô gái này như thế nào.

- Được rồi, ta sẽ không gϊếŧ cô, cũng sẽ không để cô làm nữ nô.

Giang Nam chui vào đống rác. Vài phút sau, hắn bới ra từ trong đó hai chiếc thảm cũ bẩn thỉu rách rưới, một đống rau nát, còn có cả một chiếc bát sứt góc.

Chỉ dùng mấy thứ này, Giang Nam đã hóa trang cho cô gái thành một nam tiểu khất cái.

Sau đó, Giang Nam cởi bỏ gông cùm trên người cô gái, rồi lại quẳng dược phẩm còn dư lại cho nàng, nhún vai nói:

- Tiểu thư, mang theo chỗ thuốc, men theo con đường này đi về phía Bắc. Cô có thể dùng chỗ thuốc ấy đổi lấy ít tiền, sau đó hỏi thăm đường về nhà ở dịch trạm…

- Này, đừng nhìn ta như thế, ta cũng không muốn hóa trang cô thành một tên ăn mày, nhưng thưa tiểu thư, cô không cảm thấy dung mạo cô quá bắt mắt ư? Muốn về nhà, tốt hơn hết là hóa trang thành ăn mày thì an toàn hơn…

Hắn đang nói cái gì?

Cô gái kinh ngạc ngẩng đầu, trong đôi mắt to tròn đen láy chớp lên vẻ kỳ dị lia lịa, hệt như nói mớ:

- Ngươi muốn thả ta, cho ta tự do?

- Chuyện này rất rõ ràng, không phải sao? –Giang Nam mở l*иg sắt, vung tay nói:

- Còn không chịu đi sao? Tiểu thư, thử nhìn bộ dạng của ta đi, ta là tên quỷ nghèo rách rưới, chỉ có thể giúp cô ngần ấy thôi.

Vì để chứng minh lời của mình, Giang Nam bóp nát con dấu nô ɭệ, lập tức rời khỏi con hẻm.

Cô gái thẫn thờ nhìn bóng lưng Giang Nam. Cuối cùng, sau nửa phút, khi bóng lưng Giang Nam sắp biến mất thì nàng cuối cùng đã xác nhận, nam nhân này thật sự không phải đang đùa giỡn!

Hắn là một người tốt thực sự!

- Óa, óa!

Cô gái phát ra hai tiếng réo kì quái, nàng dường nhớ đến cái gì đó, cấp tốc viết một đoạn chữ lên lòng bàn tay, rồi lại đổi tay trái, viết vài chữ lên lòng bàn tay phải.

Nàng không ngờ có thể dùng bút bằng hai tay!

Cô gái đuổi theo Giang Nam, cúi người thật sâu về phía Giang Nam, sau đó nàng ngẩng đầu. Trong nụ cười kích động, nàng duỗi hai bàn tay trắng muốt ra.

Chỉ thấy trên tay trái viết:

- Có thể nói cho tôi biết tên ngài không? Ngài đã cứu tôi, tôi nhất định sẽ báo đáp ngài!

Mà tay phải lại viết:

- Tôi tên Tố Tố!

- Tiểu thư, thấy mặt nạ của ta không? Rất rõ là ta không muốn nói cho cô tên của ta. –Giang Nam hiếu kỳ nhìn miệng cô gái, ngạc nhiên nói:

- Cô… Vì sao không nói?

Cô gái chán nản cúi gằm mặt, viết một đoạn chữ vào lòng bàn tay khiến Giang Nam tắc lời.

- Tôi là người câm.

oOo

Không biết bắt đầu từ khi nào, bông tuyết ngừng rơi, đèn hoa vừa dăng, xa xa con hẻm từng ngôi nhà sáng bừng lên, ánh đèn phản chiếu cảnh tuyết, mọi thứ hiện lên đều rất yên tĩnh an bình như thế.

Giang Nam nhìn nụ cười nơi khóe miệng cô gái, lặng tiếng sau một lúc lâu, bỗng nhiên hắn vung tay, đầu cũng không buồn ngoảnh lại biến mất trong tầm mắt cô gái.

Giang Nam không biết mình vì sao lại đi nhanh như vậy, hắn chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó không dễ tiếp thụ, muốn mau chút rời khỏi nơi này.

Một cô gái tuyệt sắc, giản dị không ngờ lại là một người…

Ôi! Giang Nam thở dài khó hiểu.

Mà cô gái vẫn một mực lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Giang Nam, đôi mắt to chớp chớp, nàng tịnh không biết tên Giang Nam, cũng không trông thấy bộ dạng của Giang Nam. Song, nàng sẽ rất để tâm, rất nghiêm túc nhớ kỹ bóng lưng Giang Nam…!

Đây chính là lần đầu tiên Giang Nam và Tố Tố gặp mặt.

Có lẽ sau lần từ biệt hôm nay, hai người sẽ không còn cơ hội gặp mặt nhau nữa... Có lẽ sau vài chục năm... hai người có thể đi ngang qua nhau trên đường... Nhưng lúc ấy họ đều đã bạc phơ mái tóc... chỉ coi đối phương như một người qua đường xa lạ mà thôi…

Đương nhiên, cũng có khả năng sẽ có tình huống như thế này: Rất nhiều năm sau, một thi nhân lãng du quen gặp sẽ đứng ở đầu đường, nói càng thêm hay nghe: Mùa đông năm 2143 Lưu Hoa lịch, ngày tuyết bay lả tả, Thánh Tôn Roddy mai sau vượt qua điểm cuối của con đường Đồ Đằng, khai sáng ra sự nghiệp Tử Linh Đồ Đằng vĩ đại, ở trong một tòa thành bé nhỏ, gặp được một nữ nhân sẽ quấn quít với hắn cả đời…

Nào ai biết tương lai rồi sẽ ra sao?

Vài phút sau, Giang Nam đã quẳng chuyện về Tố Tố ra khỏi đầu, hắn có chuyện còn quan trọng hơn.

Nên biết rằng, trận đấu của tiểu thư Welen đã sắp kết thúc, trước khi chủ nhân ra khỏi trường đấu, Giang Nam ắt phải tìm được một cái cớ hoàn mỹ để giải thích mình vì sao lại bị đánh thành ‘mặt nở hoa đào phản ánh hồng’ để mang cái bộ dạng gớm ghiếc đến mẹ đẻ cũng không nhận ra như thế này.