Khác với tiểu thư Welen có thể độc hưởng lôi đài số 1, hướng dẫn viên phát cho Giang Nam một tấm huy chương màu vàng đại diện cho đấu thủ, sau đó mời đến lôi đài số 3.
Lôi đài số 3 chủ yếu đảm đương vài trận đấu mang tính chất bàn luận bình thường, chỉ cần trở thành Đồ Đằng Sĩ là có thể tham gia, có thể nói nơi đây gần như sẽ không xuất hiện cao thủ, rất thích hợp cho Giang Nam kiểm tra thực lực của mình.
Hoặc nói, lôi đài số 3 chính là nơi chuyên môn chuẩn bị cho những ‘kẻ kém cỏi’ sử dụng.
Khi Giang Nam tới đây, trận đấu đã bắt đầu từ rất lâu, một người đứng trên lôi đài, đang thờ ơ ngạo nghễ liếc nhìn người xem dưới đài!
Thân người này cao ngót hai thước, đầu trọc, con ngươi đỏ như máu, cởi trần, hạ thân mặc một hộ thối quân dụng xiềng xích quấn quanh, trên ngực hắn cơ bắp lồi lõm ngổn ngang, tổng cộng có bảy vết sẹo rất dữ tợn.
Bị con ngươi đỏ như máu của kẻ này lướt qua, thân thể vài người xem sợ đến hơi run rẩy, nhưng sau khi hồi phục tinh thần, họ lại điên cuồng hoan hô.
Lúc đó, một trận thi đấu vừa mới kết thúc, một vị Đồ Đằng Sĩ đã chiến thắng đối thủ, đang đón nhận tiếng hoan hô của người xem.
Lúc này, quản lý viên chủ trì trận đấu đi lên lôi đài, cao giọng nói:
- Tiên sinh Will đến từ gia tộc Sheffield đã giành được sáu trận thắng liên tiếp! Thực lực của hắn đã không cần ta phải nói nhiều làm gì, chư vị tham gia thi đấu còn có ai muốn khiêu chiến Will các hạ không?
Một đấu thủ lên đài khiêu chiến lôi chủ, thất bại thì rời khỏi, chiến thắng thì tiếp tục chiếm giữ lôi đài, đây chính là phương thức thi đấu cơ bản nhất của Đồ Đằng Lôi Đài.
- Chư vị, hôm nay chính là ngày đầu tiên mở Đồ Đằng Lôi Đài, dựa theo quy củ, phần thưởng ngày đầu tiên đều là trân quý nhất!
Theo thanh âm của quản lý viên, vài tên cảnh vệ đẩy một chiếc xe lớn vòng quanh lôi đài, trên xe đặt một l*иg sắt màu đen cao hai thước, bên trên che vải đỏ, không biết bên trong đặt thứ gì.
- Đây chính là phần thưởng cho người chiến thắng ngày hôm nay!
Quản lý viên cười nói:
- Hiện giờ, tôi vẫn chưa muốn công khai phần thưởng thần bí này là gì, tuy nhiên, tôi lấy kinh nghiệm chủ trì lôi đài hai mươi năm ra phát thệ, trong vòng hai mươi năm nay, tôi chưa từng nhìn qua phần thưởng nào quý giá như thế!
Nói xong, tay hắn chỉ vào lôi chủ Will, thanh âm đột nhiên tăng cao vài âm lượng:
- Các Đồ Đằng Sĩ, chỉ cần các ngươi có thể đánh bại Will, đồng thời giữ lôi đài trước khi trời tối, vậy thì ngài chính là người chiến thắng ngày hôm nay! Ngài, lập tức có thể mang phần thưởng thần bí nhất, quý nhất này đi!
Phần thưởng quý giá thần bí…
Thứ gì không biết luôn có thể lôi kéo lòng hiếu kỳ của con người, bảy đấu thủ còn dưới lôi đài bất chợt đứng dậy sáu người!
Quản lý viên hài lòng cười cười:
- Được! Sáu vị đấu thủ, ai trong các ngươi muốn lên đài khiêu chiến Will các hạ trước tiên?
- Ta không thích nói nhảm, có bao nhiêu người thì cùng lên đi!
Đột nhiên một thanh âm khàn khàn truyền tới.
Quản lý viên cả kinh, còn tưởng rằng là lời ngông cuồng của Will trên đài nói, nhưng cẩn thận nghe thì… không đúng a, đây không phải thanh âm của Will!
Đúng vào lúc này!
Ầm ầm!
Một tráng hán như cột sắt từ trên trời giáng xuống, đầu trọc, con ngươi màu đỏ, y đáp xuống bên người Will, thân thể to lớn dội lôi đài hơi chấn động, ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, thì năm ngón tay như thanh thép của y đã kẹp lên cổ Will!
Will dù sao cũng là Đồ Đằng sĩ kinh qua chiến trận lâu năm, sau khi vừa thấy cự hán kẹp cổ mình, hai bên sườn lộ ra khoảng trống, hắn cấp tốc nhấc chân, dùng đầu gối đυ.ng vào nách tráng hán.
Những chỉ một cái như vậy, Will dường như đυ.ng phải một khối sắt, ‘rắc’ một tiếng, hắn ấy vậy mà lại đυ.ng vỡ vụn xương bánh chè của mình!
- Lực lượng cỡ này đối với ta… vô dụng!
Tráng hán khẽ quát một tiếng, cổ tay cuốn lên, hệt như búa nện sắt đe, ‘bịch’ một tiếng, y nện Will xuống lôi đài!
Nhất thời máu thịt bay tứ tung…
Bước lên Đồ Đằng Lôi Đài thì cần có sẵn giác ngộ phải chết, điều này là nhận thức chung của các Đồ Đằng sư.
- Trời ạ, là Hank, Hank không ngờ lại đi tới lôi đài số 3!
Lúc này, một người xem tinh mắt đã nhận ra thân phận tráng hán, mà một bên khác, quản lý viên chủ trì lôi đài cũng đang kinh ngạc nói không nên lời.
Quản lý viên rất rõ ràng: tráng hán này tên Hank, tín ngưỡng lực lượng Cương Thiết, là hạ phẩm chín cấp Thiết Đồ Đằng Sĩ.
Có điều, Hank trên Đồ Đằng Phổ thành Thái Dương đứng thứ chín, là một trong số thập đại cường giả thành Thái Dương. Dựa theo quy củ, loại cao thủ cấp số cao như y hẳn phải thi đấu ở lôi đài số 1, tuyệt không có khả năng xuất hiện ở lôi đài số 3 chuẩn bị cho những người cấp thấp được!
Hank vì sao lại tới lôi đài số 3?
Lúc này, Hank vặn vẹo cổ ,phát ra tiếng khớp xương răng rắc giòn tan, ngạo nghễ nhìn những đấu thủ khác dưới đài:
- Ta đã nói qua rồi, các ngươi cùng lên đi, còn chờ gì nữa?
Quản lý viên rốt cuộc đã phản ứng lại, khổ tâm nói:
- Hank các hạ, ngài là một trong số thập đại cường giả, hà tất gì so đo với đấu thủ lôi đài số 3… Đúng rồi, hiện giờ tiểu thư Welen đang ở lôi đài số 1, nếu ngài có hứng thú…
- Hôm nay ta muốn ở lại lôi đài số 3 gặp gỡ với lũ nhóc vô danh này!
Hank lạnh lùng lườm quản lý viên một cái, khi y nói, con ngươi đỏ như máu lại vô tình đảo đảo, liếc về phía l*иg sắt màu đen nọ.
Trên thực tế, Hank biết ‘phàn thưởng thần bí’ trong l*иg sắt là cái gì, y chính là nhằm vào phần thưởng này mà tới!
Chứ nếu không y cũng sẽ không tự hạ thấp thân phận tới lôi đài số 3 kém cỏi này!
Nhìn thấy động tác nhỏ này của Hank, đám đấu thủ cũng đã rõ mục tiêu của Hank, một đấu thủ chắp tay:
- Hank các hạ, nếu ngài thích món phần thưởng này, vậy tôi xin thuận nước xuôi chèo, trận đấu này… tôi bỏ cuộc!
Người khác cũng nói:
- Ha ha, tôi vẫn còn biết cân lượng của mình, Hank các hạ, phần thưởng này tôi không tranh với ngài!
Trong nháy mắt, bảy đấu thủ còn lại lần lượt rời sân, lôi đài số 3 chỉ còn sót lại một mình Hank.
Hank kiêu ngạo liếc quản lý một cái.
Quản lý viên vội vã nói:
- Hank các hạ, dựa theo quy củ của Đồ Đằng Lôi Đài, chỉ cần trước khi trời tối không ai có thể đánh bại ngài, thì ngài có thể lấy phần thưởng này đi.
Chết tiệt, cao thủ đều ở lôi đài số 1, chỗ lôi đài số 3 này nào còn ai có thể đánh bại Hank chứ? Xem ra… Món phần thưởng có thể khiến mọi nam nhân tim đập dồn dập nhất định là của gã rồi!
Quản lý viên một bên nghĩ như vậy, một bên gọi người dọn dẹp thi thể của Will, nhưng cũng đúng vào lúc này, một hướng dẫn viên trường đấu liền dẫn Giang Nam đi vào.
Hướng dẫn viên vừa rồi một mực lo việc vụn vặt bên ngoài lôi đài, chẳng hề biết bên trong xảy ra chuyện gì, cho nên gã vừa vào sân, nhìn cũng chả buồn nhìn, hô lớn:
- Đấu thủ số 37 vào sân, biệt danh Giáo Sư, mời người chủ trì hãy sắp xếp thi đấu!!!
Còn có đấu thủ!?
Hank đang xoay lưng với cửa vào, tham lam nhìn chăm chăm vào l*иg sắt màu đen kia, bực mình nói:
- Sắp xếp cái gì? Hiện giờ chỉ còn lại một mình ta, hắn muốn đấu thì đấu với ta, không đấu… cút!
Hướng dẫn viên vừa ngước đầu, chợt cảm thấy bóng lưng Hank hơi có chút quen mắt, nhưng hắn không nhìn thấy hai con ngươi đỏ như máu mang tiêu chí của Hank, cũng không liên tưởng nổi, một trong thập đại cường giả không ngờ lại xuất hiện ở lôi đài số 3.
Hắn nói với Giang Nam:
- Giáo Sư các hạ, hiện giờ chỉ còn lại một đấu thủ, ngài…
- Nếu đã chỉ còn lại một người, được rồi, ta đấu với hắn.
Giang Nam chả buồn nghĩ ngợi nói, sự khuất nhục không bằng heo chó, nghi vấn đối với cấp độ thực lực của mình, những điều này đã đè nén trong lòng hắn rất rất lâu rồi, bất kể thắng bại, Giang Nam đều cần ngay một trận chiến hả hê thỏa thích!
Hơn nữa, Giang Nam tuy từng nghe qua danh tiếng của Hank nhưng lại chưa từng gặp qua bản thân Hank, hắn chỉ coi tráng hán như cột sắt ở trước mắt này cũng như một tuyển thủ bình thường trên lôi đài số 3 mà thôi.
Ngay sau đó Giang Nam mỉm cười bước lên lôi đài, còn khách khí chắp tay về phía Hank:
- Tôi là lần đầu tiên tham gia Đồ Đằng Lôi Đài, nếu có chỗ thất lễ mong ngài thông cảm nhiều cho. Tiên sinh… Tên ngài là…?
- Người chết, không cần thiết phải biết tên của ta!