Món Ăn Riêng Của Bạn Gái

Chương 1

Văn Tâm Vũ nằm trên bàn, tay cầm chiếc bút màu hồng, nhìn những con số trong bản biểu đồ báo cáo tài chính, sắc hồng trên mặt dần chuyển sang tái nhợt.

Nàng không hiểu chính mình đã cố gắng hết sức vì công ty nhưng không biết tại sao lại không đạt được thành công, hay ông trời thật sự muốn diệt nàng?

Tâm huyết cả đời của papa chẳng lẽ lại tiêu tan trong tay nàng?

Nàng thật sự không cam lòng nhưng trong tay lại hết cách rồi. Mấy năm qua vùi đầu vào nghiên cứu sản phẩm mới cho công ty để cứu vớt công ty qua khỏi hoàn cảnh khó khăn, nay đã có thể xem như có chút thành công, nhưng lại vì không có đủ kinh phí nên đành phải tạm ngừng. Như vậy làm sao nàng có thể đối mặt với đám người trong nhóm nghiên cứu sản phẩm mới đây?

Văn Tâm Vũ uể oải nhìn bản báo cáo, lòng rối như tơ vò.

“Nên làm như thế nào đây?”

Tiền không phải là vạn năng, nhưng không có tiền thì có thể làm được gì?

Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh của Cổ Việt Đàn, Văn Tâm Vũ hai mắt mở to oán hận, căm phẫn kêu lên: “Trừ bỏ việc đem công ty thế chấp cho hắn ra, thật sự không có biện pháp nào khác sao? Chẳng lẽ tâm huyết của papa lại để rơi vào tay của tên ác ma đó hay sao?”

Nhận được điện thoại của Cổ Việt Đàn nói nuốn thu mua công ty của nàng, lòng Văn Tâm Vũ tựa như bị sét đánh trúng.

Làm sao hắn lại biết Hoa Đạt đang gặp khó khăn ?

Hắn không phải thần thánh, những chuyện trên thương trường chẳng lẽ không lọt khỏi lỗ tai của hắn sao?

Mấy năm gần đây, mỗi lần nghe đến cái tên Cổ Việt Đàn thì mọi người đều khϊếp sợ, rất nhiều công ty đã bị hắn thu mua.

Hiện giờ hắn nhìn thấy rõ tình cảnh bi đát của Hoa Đạt, phải khen hắn có con mắt tinh đời, hay là lợi dung lúc người ta đang gặp khó khăn ?

Mặc kệ nói như thế nào, hắn thu mua thì công nhân của Hoa Đạt không phải lo thất nghiệp.

Văn Tâm Vũ trong lòng nặng nề bực bội, thử đem những bực tức trong lòng phát tiết ra xem sao.

Nhìn trên bàn đang đặt cái báo cáo, không thèm liếc mắt nhìn nó 1 cái, hễ liếc mắt nhìn nó 1 cái trong đầu lại hiện lên 1 cái kết.

Nàng cầm lấy áo khoác đi ra khỏi phòng.

“Tĩnh Thư, em đã nghe nói đến Cổ Việt Đàn là người nào hay chưa?”

“Chưa nghe nói bao giờ.” Văn Tĩnh Thư tay cầm cái thìa đang quấy nồi thịt bò.

Văn Tâm Vũ xoay người một cái đối diện với Văn Tĩnh Thư, nhìn cái người không hề hiểu rõ đối với tình hình công ty – Văn Tĩnh Thư và nói: “Em đương nhiên không nghe thấy rồi.”

Ai, bắt đầu kể từ khi pa pa qua đời, mọi việc trong công ty đều do nàng làm chủ. Nay công ty suy sụp không thể gây phiền não cho Tĩnh Thư được, nàng không nên đem trách nhiệm đổ lên đầu Tĩnh Thư.

Văn Tĩnh Thư múc một thìa trong nồi lên để sát lên mặt, ngửi một hơi : “Thơm quá”. “Đây là em thỉnh giáo một sư phụ trong khách sạn nổi tiếng cách làm thịt bò đó, chị nếm thử xem sao”

Văn Tâm Vũ cưòi khổ nếm thử 1 miếng : “Rất thơm.”

Đây là em gái của nàng – Văn Tĩnh Thư, đúng là người cũng như tên, lúc nào cũng điềm tĩnh, nàng ham mê nhất chính là ở trong bếp nghiên cứu những món ăn.

Nàng nghĩ không ra, rốt cuộc em gái là được ai di truyền cho nữa.

Trong trí nhớ của nàng, cha mẹ đều là những người không kén ăn, chỉ cần no bụng là được, nhưng em gái nàng lại rất thích nghiên cứu gia vi của các quốc gia.

Tĩnh Thư này quả thật nấu ăn rất giỏi, nhưng ba mẹ đều là không có duyên thưởng thức, chỉ có nàng là được hưởng. Tĩnh Thư này hễ làm được món gì ngon đều không quên nàng.

Văn Tâm Vũ nhìn Tĩnh Thư một cái. Cha me qua đời, nàng đối với Tĩnh Thư yêu thương hết mực giống như bà mẹ chăm sóc cho con vậy.

“Tĩnh Thư.” Nàng cất giọng gọi em gái.

Văn Tĩnh Thư ngẩng đầu lên nhìn nàng “Chuyện gì vậy?”

Tâm Vũ cười khổ một tiếng, “Có nghe thấy chuyện chị muốn bán Hoa Đạt hay không?”

Tĩnh Thư không chút kinh ngạc, tiếp tục chăm chú vào nồi canh “Có nghe nói.”

Có nghe nói? Hoá ra Tĩnh Thư vẫn để ý tới việc của Hoa Đạt.

Tâm Vũ gắt gao hỏi: “Vậy em có quan điểm gì về việc này?”

“Quan điểm?” Tĩnh Thư khẽ quay đầu, “Em không có quan điểm gì về việc này, chị cũng biết em không quản việc công ty, công ty do chị làm chủ.”

Lại những lời nói này, khi xưa vì lời nói này mà nàng đồng ý gánh vác cả công ty, nay Tĩnh Thư lại nói những lời này…

“Nói gì thì nói, em cũng là người thừa kế của Hoa Đạt, có gì thì cũng phải cho chị ý kiến.” Tâm Vũ nói.

Tĩnh Thư bỏ thìa xuống, tắt bếp gas, quay lại nói : “Tâm Vũ, em thật sự không biết nói gì. Đối với việc công ty em hoàn toàn không hay biết, mọi việc do chị làm chủ, muốn bán hay giữ lại tuỳ ý chị.”

Tĩnh Thư nói vậy cũng đúng. Chuyện công ty chuyện lớn chuyện nhỏ nàng đúng là biết rõ nhất, nhưng đây là papa để lại tài sản cho cả hai, làm sao nàng có thể tự quyết định.

“Tĩnh Thư chị cám ơn em đã tín nhiệm chị. Nhưng chuyện này quan trọng, chị mong em có thể cho chị chút ý kiến.”

“Nếu có ý kiến, em chỉ có một.”

Nghe vậy trong lòng Tâm Vũ có chút vui mừng, “Có ý kiến gì nói đi.”

Tĩnh Thư nhìn Tâm Vũ nói, “Không cần bán Hoa Đạt.”

“Không cần bán Hoa Đạt?” Tâm Vũ trong lòng không có một chút buồn bực, trái lại còn dâng lên cảm giác vui sướиɠ, bởi vì Tĩnh Thư rốt cuộc có thể nói ra ý nghĩ của mình.

“Hoa Đạt là tâm huyết cả đời của papa, nay công ty gặp khó khăn, nếu chúng ta bán công ty thì sau này chúng ta có thể không phải lo lắng đến cuộc sống về sau. Nhưng còn những người đã theo papa từ ngày công ty mới thành lập thì sau này họ biết sống ra sao?” Tĩnh Thư nhỏ giọng nói.

Tâm Vũ nhìn chằm chằm vào em gái, không ngờ nó còn lo cho cả công nhân viên trong công ty.

“Ý em là không tán thành bán Hoa Đạt?” Tâm Vũ hỏi em gái.

Tĩnh Thư cúi đầu xuống, “Vâng.”

Tâm Vũ ôm lấy bả vai của em gái, “Vậy chị sẽ suy nghĩ lại quyết định đối với Hoa Đạt.”

“Suy nghĩ lại?” Tĩnh Thư giật mình ngước lên nhìn chị gái.

Tâm Vũ đặt hai tay lên vai em gái, nhìn nàng nở một nụ cười : “Em nói đúng, chúng ta không thể phá hỏng tâm huyết cả đời của papa và công sức của mọi người được.”

Nghe Tâm Vũ nói vậy, trong lòng Tĩnh Thư hết sức vui mừng, nhưng tình hình của Hoa Đạt hiện giờ…

“Tâm Vũ, chị không cần bận tâm lời nói của em. Đối với Hoa Đạt hiện giờ, chỉ sợ có lòng nhưng không có lực thôi.”

Tĩnh Thư nói đúng, công nhân viên của Hoa Đạt, một nửa đã cùng làm với ba nàng hết cả cuộc đời rồi, nàng không thể buông tay được.

Tâm Vũ trầm ngâm một lát rồi đột nhiên hai mắt sáng lên, “Chỉ cần Hoa Đạt còn một con đường sống, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua.”

“Một con đường sống?” Đối với tài lực hiện giờ của Hoa Đạt, làm sao mà còn đường sống đây.

Tâm Vũ rút hai tay về, nói, “Chúng ta không bán Hoa Đạt nhưng có thể tìm nhà đầu tư.”

“Nhà đầu tư? Làm sao được? Với tình hình hiện tại của Hoa Đạt thì làm gì có ai dám bỏ tiền đầu tư vào công ty được?”

“Các nhà đầu tư đương nhiên biết tình hình hiện nay của công ty. Chúng ta có thể đề ra một phương án sản xuất sản phẩm mới, như vậy có thể thu hút được các nhà đầu tư rồi.” Tâm Vũ đi về phía cửa sổ cả người toát lên một vẻ tự tin.

Tĩnh Thư trong lòng nổi lên lo lắng: “Nghiên cứu sản phẩm mới? Nhưng tình hình công ty hiện giờ….”

Tâm Vũ xoay người mỉm cười với em gái.

“Hoa Đạt hiện đang nghiên cứu một sản phẩm có thể giúp hồi phục làn da mặt cho các thiếu nữ, vì nghiên cứu sản phẩm này nên mới khiến Hoa Đạt gặp khó khăn, chị tin chỉ cần cho các nhà đầu tư xem dự án này, nhất định các đầu tư sẽ có hứng thú.”

Tĩnh Thư không ngăn được nước mắt, hoá ra Tâm Vũ vì lo cho công nhân nên mới ra hạ sách này.

“Tâm Vũ, chị không nói sớm, xém chút nữa em đã hiểu lầm chị rồi.”

Tâm Vũ mỉm cười, “Bây giờ nói cũng không muộn.”

Tĩnh Thư nín khóc, xoay lại bật bếp gas lên: “Chỉ cần hầm thêm chút nữa là có thể ăn được rồi.”

“Đúng, hầm thêm một chút là có thể ăn được rồi.”

Hoa Đạt có tương lai rồi. Chỉ cần nghiên cứu thành công sản phẩm mới, tương lai tốt đẹp của Hoa Đạt không còn xa nữa.



Cổ Việt Đàn cúi đầu nhìn báo cáo mà Văn Tâm Vũ vừa fax đến. Hắn vạn vạn lần không nghĩ đến khi hắn quyết định tạm thời dừng việc thu mua Hoa Đạt, quyết định của Văn Tâm Vũ lại có thay đổi.

Cô ta không đồng ý bán Hoa Đạt mà chỉ muốn tìm một nhà đầu tư.

Thình lình xảy ra biến hoá làm hắn vừa có chút giận dữ vừa tiếc nuối, mắt nhìn thấy tiền như thế, mà lại trong nháy mắt đã biến mất, làm cho trong lòng hắn thật sự không có tư vị.

Lúc này cửa lớn đột nhiên mở ra, Cổ Việt Sâm anh tuấn ung dung tiêu sái bước vào.

Cổ Việt Đàn lúc này đang nhắm mắt liền mở ra liếc một cái rồi lại nhắm lại dưỡng thần.

“Chuyện gì?”

Cổ Việt Sâm hơi nhíu mày : “Anh làm sao vậy?”

Cổ Việt Đàn mở phắt hai mắt giận dữ nhìn em trai “ Hoa Đạt đột nhiên thay đổi chủ ý không muốn bán nữa.”

Cổ Việt Sâm nhất thời hơi cứng đờ một chút : “Không tính bán? Với tình hình tài chính của Hoa Đạt như hiện nay tuyệt đối không thể sinh tồn.”

Cổ Việt Đàn lửa giận tràn hai tròng mắt, không thể lý giải được mà nhìn em trai

“Anh không nghĩ ra làm sao Hoa Đạt lại không định bán mà chỉ muốn tìm nhà đầu tư?’

Cổ Việt Sâm vừa nghe, hai mày kiếm nhíu lại, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý.

“Việt Sâm, có khi nào là papa giở trò?”

“Papa?” Cổ Việt Sâm giật mình nhìn Việt Đàn, “ Không thể nào, papa không có khả năng nhúng tay vào việc này.”

“Vì sao? Em nghĩ lại xem, tối hôm qua khi chúng ta nói chuyện muốn mua Hoa Đạt cho papa nghe, lập tức sắc mặt của ba có biến đổi lớn, chẳng bao lâu sau ba vì chuyện này mà tức giận. Vì sao khi chúng ta nói thu mua Hoa Đạt ba liền nổi giận ?”

“Chuyện này …” Việt Sâm nhất thời không thể phản bác.

Cổ Việt Đàn vừa nghĩ vừa thấy chuyện này quái lạ, những sự việc này hình như có liên quan đến cha mình.

“Chẳng lẽ ba cùng Hoa Đạt có quan hệ gì?”

“Hẳn không thể có chuyện đó, trước nay có bao giờ nghe ba nhắc đến là có quan hệ với Hoa Đạt đâu.” Lòng Việt Sâm có chút rối.

Làn sương mù nghi hoặc bỗng chốc bao trùm cả căn phòng, không khí bỗng có chút ngưng đọng.

“Anh định làm thế nào? Chúng ta sẽ buông tha Hoa Đạt ?”

“Buông tha Hoa Đạt?” Việt Đàn hừ lạnh. “Em nghĩ thế nào lại cho rằng anh sẽ đi buông tha cho một con gà mái đẻ trứng vàng?”

Đây mới chính là Cổ Việt Đàn.

Các anh em của Cổ Việt Đàn đều biết rằng hắn làm sao lại chịu buông tha một mỏ vàng lớn như vậy.

“Đã nói rồi, anh sao mà buông tha cho việc này được.” Việt Sâm cười một cái, “Vấn đề hiện tại là Hoa Đạt không bán mà chỉ tìm nhà đầu tư?”

“Đây là điều anh nghĩ không ra, tại sao Văn Tâm Vũ kia lại đột nhiên thay đổi chủ ý?” Việt Đàn tìm không ra lời giải thích.

“Nếu không thì…” Cổ Việt Sâm tà nghễ hướng về phía Việt Đàn.

Việt Đàn nghe trong giọng của em trai có chút kỳ lạ “Nếu không thì sao?”

Việt Sâm lững thững đi đến bên cạnh Việt Đàn, “Làm cổ đông của Hoa Đạt.”

“Cổ đông?” Việt Đàn khẽ nheo hai con mắt, trong đầu bắt đầu tính toán.

“Mục đích chính là làm cho đại náo, để nó tuyệt đối sẽ không chạy thoát khỏi tay anh.”

“Nói không sai, nhưng là mắt nhìn thấy miếng bánh lớn nay phải cùng người khác chia sẻ…” Hắn thực không tình nguyện làm cổ đông của Hoa Đạt.

Việt Sâm vỗ vai anh trai, “Không biết chừng lại không cần.”

“Không biết chừng lại không cần?” Việt Đàn thấy buồn cười nheo mắt lạnh lùng nhìn em trai, trong giọng cười rõ ràng có ý châm chọc. “Từ khi nào, Cổ Việt Sâm nhà họ Cổ lại có tâm bồ tát vậy.”

Cổ Việt Sâm cười to, “Không phải bồ tát, em chỉ nhắc anh trong lòng không đủ ác mà thôi.”

“Vậy sao?” Cổ Việt Đang nheo mắt nhìn, “Em rốt cuộc muốn nói gì với anh?”

“Anh có biết vì sao Hoa Đạt đột nhiên thay đổi chủ ý? Dựa vào cái gì mà không lo lắng không?” Việt Sâm vạch trần trong đó ắt có điểm kỳ quái.

“Không biết? Việt Đàn lắc đầu trả lời, “Em có biết tại sao không?”

“Em nghĩ Hoa Đạt nhất định có gì đó mà không muốn cho người ta biết, chính vì kinh phí không đủ nên mới…”

“Không đúng.” Việt Đàn một lời cắt ngang lời nói của Việt Sâm. “Nếu thật sự Hoa Đạt có phát minh nào đó thì làm sao bên phía ngân hàng không coi trọng bọn họ?”

Cổ Việt Đàn nhấc điện thoại lên bấm số.

“Trong đó nhất định có điểm kỳ quái, anh nhất định phải điều tra rõ.”

Việt Sâm nhìn Việt Đàn lòng nóng như lửa đốt “Anh gọi cho ai vậy?”

Việt Đàn phẩy tay ngăn không cho Việt Sâm truy vấn : “Alô. Là công ty Hoa Đạt phải không?”

Hắn gọi điện đến công ty Hoa Đạt ? Việt Đàn rốt cuộc muốn làm gì đây?

“Cho tôi gặp quản lý Văn.” Việt Đàn ngữ khí vững vàng nói.

Hắn trực tiếp gặp Văn Tâm Vũ.

Cổ Việt Sâm kinh ngạc nhìn Việt Đàn.



Văn Tâm Vũ ngồi ở bàn làm việc nhìn một đống những báo cáo cần phê duyệt, lòng lại lo đến một đống hoá đơn cần giải quyết.

Văn Tâm Vũ trong đầu một đống rối loạn, vốn đã định bán nhà xưởng đi để giải quyết một đống những tài khoản, hiện giờ vì đáp ứng yêu cầu của Tĩnh Thư là phải lo cho công nhân viên trong công ty, nàng đành bỏ đi ý định bán nhà xưởng, đương đầu với cửa ải khó khăn.

Điện thoại trên bàn có tín hiệu, Tâm Vũ nhấc điện thoại “Chuyện gì?”

“Văn quản lý, chị có điện thoại”

“Biết ai gọi đén hay không ?”

“Không biết, người đó chỉ muốn tìm quản lý”

Chỉ muốn tìm nàng? Ai vậy nhỉ?

Tâm Vũ cầm điện thoại nhấn tiếp trên bàn, “Tôi là Văn tâm Vũ”

“Văn tiểu thư, xin chào, tôi là Cổ Việt Đàn?” Việt Đàn không nhanh không chậm thông báo danh tính.

Hắn thế nào lại chủ động tìm nàng.

“Xin chào Cổ tiên sinh, chắc ngài đã biết chúng tôi đã bỏ ý định muốn bán Hoa Đạt.”

“Nghe nói quý công ty muốn tìm cổ đông?”

Tâm Vũ dừng một chút xong lại nói, “Chẳng lẽ Cổ tiên sinh có hứng thú?”

“Có hứng thú.”

Việt Đàn nói năng ngữ khí quả thật có khí phách, làm lòng Tâm Vũ có chút chấn động.

Thật tốt, quá hợp với ý nguyện của nàng.

“Có chút hứng thú, không biết dụng ý của tiểu thư thế nào?” Việt Đàn đơn giản đi thẳng vào vấn đề.

Tâm Vũ sửng sốt, “Dụng ý của tôi?”

Nàng nào có dụng ý gì? Chỉ là muốn tìm cổ đông thôi mà.

“Tìm cổ đông, chính là tôi hy vọng cổ đông trên danh nghĩa, không nhúng tay vào việc của công ty, tương lai khi công ty có lãi chúng ta sẽ chia hoa hồng, chỉ có vậy thôi.”

“Công ty kiếm tiền? chia hoa hồng?” Việt Đàn khẽ cười, “Văn tiểu thư, theo tôi được biết công ty 3 năm làm ăn thua lỗ, làm sao cô có thể cam đoan là công ty kinh doanh có thể kiếm lời?”

Giọng nói lành lùng lọt vào tai của Tâm Vũ, làm cô thật không có tư vị.

Nàng vượt qua sự lạnh lùng và khinh thường nói : “Cổ tiên sinh, Hoa đạt đúng là đang gặp khó khăn, nhưng tôi có thể vỗ ngực cam đoan trong vòng không đến hai năm Hoa Đạt nhất định sẽ kiếm ra rất nhiều lợi nhuận cho ngài nếu ngài chịu đầu tư.”

Cổ Việt Đàn lạnh lùng nói “Thật vậy sao?”

Hết sức chế nhạo trào phúng, làm cho Tâm Vũ có cảm giác bị làm nhục.

“Tuyệt đối được, nếu không tin ngài cứ chờ mà xem”

“Nếu vậy thì mong cô có thể thu xếp thời gian, chúng ta gặp mặt nói chuyện?”

Gặp mặt nói chuyện ,Văn Tâm Vũ ngạc nhiên.

“Văn tiểu thư, ý của cô thế nào?” Việt Đàn hỏi lại một lần nữa.

Ý như thế nào, nàng mong còn không được, Cổ gia tài lực như thế nào mọi người đều biết.

“Thời gian tùy ý ngài.”

“Được…” Việt Đàn dừng một chút.

Văn Tâm Vũ như nín thở chờ đợi, nhất thời sợ hắn thay đổi chủ ý.

“Tôi nghĩ cùng cô nói chuyện, chuyện này không muốn cho ai biết, thời gian và địa điểm do cô quyết định, tôi nghe theo cô.” một giọng trầm thấp truyền đến.

“Như vậy…” Tâm Vũ nghe được giọng nói tràn đầy thành ý, nhất thời buông lỏng, “Nếu không muốn người khác biết, chi bằng đến nhà tôi đi.”

“Nhà cô…?’ Việt Đàn có chút giật mình.

“Nhà của tôi tuyệt đối sẽ không có ngưòi quấy rầy, hơn nữa còn có em gái tôi, Hoa Đạt cũng là một phần của nó, chuyện như thế này nó cũng cần biết.” Tâm Vũ không muốn hắn sinh nghi nên vội giải thích.

Cổ Việt Đàn hiểu ý, liền cười, “Vậy cũng được, bao giờ đây?”

Thời gian…

Tâm Vũ suy nghĩ một lát rồi nói, “7 giờ tối ngày mai, được chứ?”

Nàng hy vọng chuyện này có thể sớm thành công, công ty sẽ có tiền để thoát khỏi khó khăn.

“Được, bảy giờ tối mai, nhưng chẳng hay địa chỉ nhà của Văn tiểu thư là…”

“Số 4 đường đông Trung Hiếu…”

Cổ Việt Đàn bỏ điện thoại xuống, Việt Sâm nhìn anh trai đầy dò xét.

“Ngày mai anh muốn đến nhà bọn họ sao?’

“Gặp mặt để bàn chuyện hợp tác.” Việt Sâm chậm rãi nói.

“Nhưng thế cũng không cần đến nhà họ.” Hắn nhất thời không thể giải thích nổi hành vi của anh trai, “Có phải anh muốn tìm hiểu xem ai đã làm Văn tiểu thư thay đổi chủ ý không?”

Tâm Vũ nói chỉ cần không đến 2 năm có thể khiến Hoa Đạt sinh lời, câu nói này cứ quanh quẩn trong đầu hắn.

Việt Đàn liếc em trai một cái.

“Vừa rồi trong điện thoại Văn tiểu thư thậm chí kiên định nói không đến 2 năm sẽ khiến Hoa Đạt sinh lời.”

Việt Sâm cuời lớn nói, “Khẩu khí thật lớn.”

“Có lẽ cô ta không lo ngại về tiền vốn.”

“Vậy chắc anh càng phải đi xem.” Việt Sâm châm chọc nói.

“Đương nhiên là muốn tìm hiểu, cơ hội kiếm tiền như vậy lẽ nào ta lại bỏ qua.” Việt Đàn đứng dậy nhìn Việt Sâm.

“Ai chẳng biết anh ham tiền như mạng.” Cổ Việt Sâm cười to.

“Ham tiền như mạng? Năm nay ai mà không yêu tiền? Anh chỉ là mẫn cảm hơn so với người bình thường mà thôi.” Cổ Việt Đàn tự có một phen lý do thoái thác.

“Anh đâu chỉ mẫn cảm đối với tiền, quả thực như cuồng như si.” Việt Sâm nói không lưu tình.

Cổ Việt Sâm không thèm để ý tới lời châm chọc của em trai. “Chính xác có câu, quân tử yêu tài, ta không ăn trộm không cướp đoạt để tích luỹ tài phú, coi như đã là bản lĩnh của ta.”

“Đúng vậy, về điểm này thì các huynh đệ chúng ta theo anh cả không kịp.”

Đối với lời nói của em trai, hắn chỉ có thể cười trừ.

“Bây giờ ta chỉ hy vọng, cuộc hẹn ngày mai với tiểu thư Tâm Vũ có thể làm ta động tâm và thấy hứng thú với sự tình.”

“Hy vọng có thể như anh mong muốn.” Việt Sâm nói.

Đúng vậy.

Hy vọng có thể được như mong muốn của hắn, nghe được chuyện hắn trông đợi.



Công ty được cứu rồi.

Chấm dứt cuộc nói chuyện với Cổ Việt Đàn, Tâm Vũ không thể không hét lên : “Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời rồi.”

Nàng nhất định phải báo cho Tĩnh Thư, nó nhất định sẽ giống nàng, vui mừng như điên mà nhảy cẫng lên.

Vân Tâm Vũ khó nén nổi vui mừng cầm điện thoại gọi cho em gái.

“Không, trong điện thoại nhất định không thể nói rõ được.”

Văn Tâm Vũ cầm lấy túi xách phi như bay ra khỏi phòng, chạy ngay về nhà.

Về đến nhà bỏ giầy cao gót ra, miệng thì không ngừng gọi to.

“Tĩnh Thư, Tĩnh Thư, em ở đâu vậy ?”

Tĩnh Thư ở trong bếp ló mặt ra, “Tâm Vũ có chuyện gì vậy ? Sao chị lại về vào giờ này?”

Tâm Vũ đi vào phòng khách nói, “Chị có tin tốt muồn báo cho em.”

“Tin tốt?” Tĩnh Thư ngạc nhiên nhìn Tâm Vũ, tay cầm muôi đi ra khỏi nhà bếp. “ Là tin gì mà không thể nói được trong điện thoại mà phải chạy về nhà vậy?”

Tâm Vũ nhìn em gái đi ra từ nhà bếp rồi hỏi, “Em lại định làm điểm tâm à?”

Văn Tĩnh Thư cúi đầu cười nói. “Đã lâu em không làm bánh, nay chỉ muốn thay đổi khẩu vị thôi.”

“Được, được, bất kể hôm nay em làm gì chị đều sẽ ăn hết.” Tâm Vũ cười toe toé nói.

Tĩnh Thư nhìn Tâm Vũ nói: “Nhìn chị mở cờ trong bụng, rốt cuộc có tin tức tốt gì?”

“Công ty đã có nhà đầu tư rồi, còn là người lợi hại phi thường.” Hai mắt Tâm Vũ ánh lên tia sáng rực rỡ.

“Nhà đầu tư vô cùng lợi hại ?”

“Hắn – Cổ Việt Đàn của tập đoàn Cự Phong.” Văn Tâm Vũ vui mừng lại một lần nữa thông báo.

“Cổ Việt Đàn của Tập đoàn Cự Phong? Hắn là ai vậy?” Tĩnh Thư hỏi.

Không thể trách Tĩnh Thư, thế giới của Tĩnh Thư là ở trong nhà bếp, khó trách không biết chuyện trên thương trường.

“Cổ Việt Đàn hắn rất có con mắt tinh đời. Chỉ cần công ty nào bị hắn nhìn trúng, hắn tài trợ hoặc thu mua công ty đó thì công ty đó nhất định sẽ làm ăn phát đạt. Hoa Đạt của chúng ta bị hắn nhìn trúng rồi.”

Tâm Vũ nói ngắn gọn cho Tĩnh Thư biết về hắn, nhưng nhìn biểu hiện không biết gì hết của em gái, nàng lại có chút nhụt chí.

“Tĩnh Thư, ngày mai hắn sẽ đến nhà ta bàn chuyện làm ăn.”

Tĩnh Thư có chút sợ hãi trong lòng. Sao Tâm Vũ lại mời hắn đến nhà?

“Chị mời hắn đến nhà?”

“Hắn muốn tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện, nên chị mời hắn đến nhà, với lại em cũng là chủ của công ty, em cũng cần phải biết.”

Tĩnh Thư vô tâm “Ồ” lên một tiếng.

Tâm Vũ liếc nhìn em gái một cái. Tĩnh Thư này, ngoài chuyện nhà bếp ra, nàng thật chẳng quan tâm đến vấn đề gì.

Tĩnh Thư đối với nhà bếp cực kỳ hứng thú, nàng không muốn làm nữ cưòng nhân gì, chỉ muốn ở trong nhà bếp nghiên cứu đồ ăn mà thôi.

Tâm Vũ vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn em gái một cái.

“Cổ Việt Đàn có thể ở lại nhà mình dùng cơm.”

“Muốn ở lại nhà ăn cơm?” Trong giọng nói của nàng có lẫn chút vui sướиɠ.

“Em có vẻ rất vui thì phải?”

“Đương nhiên rồi, đã lâu nhà mình không có khách, em nhất định sẽ làm những món thật ngon để đãi khách mới được.”

Tâm Vũ cười khổ, đối với việc công ty thì nói cả nửa ngày, Tĩnh Thư vẫn hoàn toàn mù tịt, nhưng nói đến nấu ăn thì hai mắt lại sáng ngời. Nàng thật sự không hiểu nổi em gái mình.