Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 79: Một cơ hội

- Mơ mộng hảo huyền.

Lộ Dao nói.

- Nói hươu nói vượn.

Nguyệt Hổ nói.

- Rất tốt.

Trương Hắc Ngưu vỗ tay nói:

- Ngươi muốn lừa bịp chúng ta sao?

Vân Quan Nguyệt nghiêm mặt nói:

- Vân mỗ đỉnh thiên lập địa, tuyệt đối không nói lời bịp bợm, bây giờ hoàng thất Đại Thu quốc mất đi bảo vật quan trọng, vì thế mà hoàng thất phân liệt, trong nước bùng lên tranh chấp, dân chúng lầm than... ....

Mọi người nhìn qua bộ dạng của Vân Quan Nguyệt, người này không phải là chính nhân quân tửu, rõ ràng là tiểu nhân nham hiểm nhưng lại cứ thao thao bất tuyệt, vì vậy mà làm người ta choáng váng.

- Lão Vân, đừng nói đạo lý lớn với bọn họ, đám nhát gan này không hiểu đâu.

Lí Thập Di quát lớn:

- Mau thả chúng ta ra, lão phu không biết các ngươi là yêu ma quỷ quái phương nào, nếu đắc tội với Thiên Ý môn và Cửu Tiêu kiếm phái thì hậu quả các ngươi không gánh chịu được đâu.

- Lão huynh Thiên Ý môn này cũng có ý nghĩ như vậy sao?

Lộ Dao hỏi.

- Không cần xưng huynh gọi đệ, ngươi không có tư cách đó, huynh dệ của lão phu trên giang hồ đều là hảo hán, không phải loại tiểu bối chỉ biết ám toán người khác.

Lí Thập Di nghĩ mãi mà không rõ vì sao mình bị đánh bại, dù sao lão cũng là cao thủ xếp hạng cao của bạch đạo thiên hạ.

- Đúng là lão thất phu.

Tống Bình Hòa không nhịn được phải mắng.

- Tiểu tử, ngươi nói gì?

Lí Thập Di trừng mắt với Tống Bình Hòa, tuy toàn thân lão rơi vào trong cấm chế nhưng uy nghiêm cao thủ vẫn còn, vì vậy mà Tống Bình Hòa bị dọa lùi về phía sau, mà lão lại cười ha hả.

- Không biết tốt xấu.

Tống Bình Hòa liếc mắt nhìn một tên thân binh ở bên cạnh, tên thân binh nhanh chóng tiến lên cho Lí Thập Di một tát. Một tiếng bốp vang lên, âm thanh vang dội, thân binh kia trời sinh cao lớn, một tát dùng đủ khí lực, vì vậy mà gương mặt Lí Thập Di không chịu được, một tiếng rắc vang lên, cơ thể bị đánh lệch sang một bên, lão không nói được lời nào, vài cái răng trắng xóa rơi xuống đất. Nguyệt Hổ và Sơn Vạn Trọng đều không đành lòng, đây là nhân vật tiền bối đức cao vọng trọng trong bạch đạo, nhưng bây giờ hổ xuống đồng bằng bị chó ức hϊếp, nhưng cả hai nghĩ lại, chẳng phải mình đang mắng mình sao?

- Nhi tử tốt.

Trong mắt Lí Thập Di lóe lên cái nhìn oán độc:

- Dám đánh ông sao?

Vân Quan Nguyệt ở bên cạnh thờ ơ lãnh đạm không nói gì nhưng vẻ mặt lại sầu não như anh hùng mạt lộ.

Ánh mắt Tống Bình Hòa chợt biến đổi, hắn tiến lên phía trước nói:

- Lão già này... ....

Trong lòng Tống Bình Hòa cũng sinh ý nghĩ ác độc, tính tình của hắn cũng biến hóa sau đại chiến Hán Cô thành, bây giờ gϊếŧ người cũng không run tay. Hắn không quan tâm Lí Thập Di là nhân vật gì, ánh mắt của hắn nhìn về đối phương như người đã chết.

- Tống lão đệ.

Sơn Vạn Trọng và Nguyệt Hổ ở bên cạnh tiến lên kéo Tống Bình Hòa, dù sao bọn họ vẫn có chút kính sợ với nhân vật tiền bối giang hồ, vì thế phải tiến lên cản Tống Bình Hòa. Lúc này Tống Bình Hòa cũng không vùng vẫy, không tiến lên.

- Vị tiền bối này có lẽ cũng là người thanh danh hiển hách trong giang hồ... ....

Lộ Dao nói:

- Bây giờ rơi vào tay người mà không sợ, quả nhiên là hán tử, Lộ mỗ kính nể vô cùng.

Long Dương thành lắc đầu nhìn Lộ Dao, một gương mặt lão sưng đỏ lên, hai mắt híp lại, bộ dạng rất cổ quái.

- Nhưng Lý tiền bối nên biết tình cảnh của mình bây giờ, đừng tưởng rằng chúng ta không dám gϊếŧ người.

Lộ Dao lạnh giọng nói.

Lí Thập Di lạnh lùng hừ một tiếng.

Vân Quan Nguyệt mở miệng nói:

- Chư vị, Vân mỗ có vài câu muốn nói... ....

Vân Quan Nguyệt khẽ dừng lại, hắn thấy tất cả mọi người chú ý vào mình, sau đó mới nói:

- Vân mỗ vì đại nghĩa thiên hạ mà tìm kiến Cửu Linh Quang Ngọc, chúng tôi không quen biết chư vị, hai bên cũng không có thù oán gì, tuy lúc đầu Vân mỗ và Lý huynh làm việc hơi mạnh tay nhưng cũng không có ý nghĩ sẽ làm hại Nguyệt công tử và Nguyệt tiểu thư, điều này mọi người thấy rất rõ. Môn phái của Vân mỗ và Lý huynh cũng có chút danh tiếng trên giang hồ, mọi người cần gì phải vì chút hiểu lầm nho nhỏ mà động đao thương? Vân mỗ bây giờ xin lỗi với chư vị, bây giờ chư vị cũng nên nể mặt Vân mỗ, sau này mọi người là bằng hữu trên giang hồ, có nhiều đường để đi, không tốt sao?... ....

Vân Quan Nguyệt là kẻ giỏi dối trá, tất nhiên sẽ giỏi nói lời khoan dung, thật ra với thân phận của hắn mà nói ra những lời như vậy cũng rất khó.

Nguyệt Hổ và Sơn Vạn Trọng có chút do dự, nhưng Lộ Dao biết việc này không thể nào dễ dãi cho được, đám người kia tuy không nhất định sẽ gϊếŧ nhưng tuyệt đối không thể thả ra.

Lí Thập Di lúc này không nói một lời, lão là người từng trải, tất nhiên lão hiểu ý của Vân Quan Nguyệt. Thực tế thì Vân Quan Nguyệt giả vờ mặt trắng mà lão lại giả mặt đen, hai người chơi trò một mềm một cứng, đầu tiên để mọi người biết thái độ của bọn họ cương ngạnh, lại có môn phía kiên cố làm hậu thuẫn, không thể ức hϊếp quá phận. Sau đó lại ném ra vài củ cà rốt, tỏ vẻ mọi người có thể thương lượng, hoàn toàn không cần cứng nhắc như vậy.

- Trương mỗ cho các người một cơ hội.

Trương Hắc Ngưu lúc này mới mở miệng, mọi người chấn động. Đám người Lộ Dao không biết Trương Hắc Ngưu có ý gì, nhưng bọn họ cũng không dám nói lời nào.

Vân Quan Nguyệt nhìn Lí Thập Di, mà Lí Thập Di cũng dung ánh mắt tương tự nhìn hắn, cả hai đều mê hoặc. Vân Quan Nguyệt hỏi:

- Có ý gì?

Trương Hắc Ngưu chỉ vào Lí Thập Di nói:

- Lão đầu này nói chúng ta sử dụng yêu thuật mới đánh bại lão.

Trương Hắc Ngưu có vẻ không chút cung kính tiền bối bạch đạo, mở miệng đã gọi ngay là lão nhân.

Lí Thập Di không thèm quan tâm, ngược lại trong mắt lại lóe lên cái nhìn hưng phấn

- Tên đen, ngươi có ý gì?

Trương Hắc Ngưu nói:

- Trương mỗ có thể cho ngươi và người hầu của ta tìm một cơ hội, nếu ngươi thắng thì có thể tùy ý bỏ đi, nếu thua thì thành thật ở lại làm người hầu cho Trương mỗ trong thời gian ba năm, dù bất kỳ chuyện gì cũng phải phục tùng mệnh lệnh của Trương mỗ.

Mọi người chợt kinh hoàng, ánh mắt vui mừng của Lí Thập Di chợt bị điều kiện hà khắc của Trương Hắc Ngưu làm cho khó xử. Nếu lão thua thì phải ở lại ba năm, tuy thời gian cũng không dài nhưng lại làm người hầu, điều này trực tiếp đập bể danh tiếng đại hiệp của mình.

Lí Thập Di có chút do dự, lão nói:

- Nếu ta thua thì có liên lụy lão Vân hay không?

Trương Hắc Ngưu nói:

- Lão suy nghĩ rất chu đáo, tất nhiên Trương mỗ cũng sẽ cho vị Vân Quan Nguyệt này một cơ hội, ngươi thua chỉ là tự mình thua mà thôi.

- Nếu ta thắng chỉ mình ta được đi thôi sao?

Lí Thập Di hỏi:

- Còn ba tên đồ đệ của lão Vân?

Lí Thập Di cho rằng mình nếu có một cơ hội giao thủ sẽ có thể nắm chắc năm phần phá giải được yêu thuật của Trần Đạo Đồng, nhưng ba đồ đệ của Vân Quan Nguyệt chênh lệch quá xa, Trần Đạo Đồng có thực lực đánh vỡ chân khí hộ thể của lão, chỉ cần không dùng yêu thuật cũng thắng được đồ đệ của Vân Quan Nguyệt.

Lộ Dao tiến lên hỏi bên tai Trương Hắc Ngưu:

- Hai người này đều là cao thủ đỉnh cấp thiên hạ, dùng người kia có nắm chắc không?

Trương Hắc Ngưu khẽ gật đầu, hắn thầm nghĩ có nắm chắc hay không thì phải thử, thật ra dù thắng hay thua thì hai người kia cũng không thể rời khỏi Hán Cô, cùng lắm thì chân trước vừa bước đi thì chân sau đã bắt trở lại, thứ Trương mỗ nhìn trúng sao có thể thả đi được.

- Thế này đi...Chỉ cần một trong số hai người các ngươi có thể thắng, Trương mỗ sẽ thả ba tiểu tử kia ra, được chưa?

Trương Hắc Ngưu nói.

- Vậy cũng được, nhưng trước tiên phải cởi bỏ cấm chế cho chúng ta cái đã.

Lí Thập Di cẩn thận nói:

- Tên đen, ngươi cũng sẽ không để chúng ta đánh nhau với người hầu ở trạng thái này đấy chứ?

Trương Hắc Ngưu gật đầu, một thân vệ sau lưng tiến lên, lần này hắn không tự ra tay, dần có tư thái của kẻ thượng vị.

Nhưng Lộ Dao lại âm thầm dặn dò tên thân vệ, vì thế mà vài tên thân vệ tiến lên cầm đao kéo Vân Quan Nguyệt sang một bên. Lí Thập Di thấy vậy thì kinh hoàng:

- Các ngươi làm gì?

Lộ Dao nói:

- Chỉ tránh phiền toái không cần thiết mà thôi.

Một thân vệ cởi bỏ dây trói trên người Lí Thập Di, sau đó dùng thủ pháp cổ quái cởi bỏ cấm chế. Lí Thập Di lắc lư người đứng lên, chân khí khôi phục lại như bình thường, chẳng qua ngực và mặt còn hơi đau. Lão hít vào một hơi thật sâu, chân khí lưu động thong thả khắp toàn thân, gương mặt biến hình chợt khôi phục lại bình thường với tốc độ có thể thấy được, nhưng vẫn còn hồng nhuận so với người bình thường, ngực cũng giảm đau hơn phân nửa.

Nguyệt Hổ và Sơn Vạn Trọng thầm cảm thấy ngưỡng mộ, người này quả nhiên không hổ danh là cao thủ đỉnh cấp, thân khí công đã xuất thần nhập hóa.

Lí Thập Di nhìn Vân Quan Nguyệt, sau đó nhìn vài tên thân binh ở bên cạnh, biết rõ bọn họ dùng tính mạng của Vân Quan Nguyệt để kiềm chế chính mình, vì vậy mà trong lòng càng khinh thường. Lão Lý ta đây có tiếng nhất ngôn cửu đỉnh, chẳng lẽ còn chơi trò đùa giỡn sao? Lão nói:

- Các người cần quan tâm đến lão Vân, nếu lão Vân mất một cọng tóc, lão tử sẽ cho đám rùa các người biết tay.

- Đa tạ Lý huynh quan tâm.

Vân Quan Nguyệt ra vẻ không quan tâm, dù sao hắn cũng là người từng trải, chút chuyện cỏn con thế này chẳng là gì.

- Lão Vân, chút nữa ngươi phải cẩn thận.

Lí Thập Di nhìn Trương Hắc Ngưu nói:

- Đám bàng môn tà đạo các ngươi rất có thủ đoạn, vừa rồi dùng trò gì phong bế chân khí toàn thân lão phu?

Ai biết là trò gì? Trương Hắc Ngưu dạy võ cũng không ai biết tên, tuy Tống Bình Hòa chuyên đặt tên cho chiêu thức, nhưng đó là thứ mà Trương Hắc Ngưu mới truyền cho thủ hạ là thân vệ, còn chưa kịp đặt tên. Nhưng trước mặt lão già kia Tống Bình Hòa phải nói:

- Lão già này đúng là lắm tuổi nhiều bệnh, tên của thủ pháp này lão có tư cách biết sao?

- Hảo tiểu tử, lão tử nhớ kỹ ngươi.

Lí Thập Di trừng mắt nhìn Tống Bình Hòa, bây giờ lão đã khôi phục công lực, trong ánh mắt tất nhiên sẽ bùng ra khí thế mạnh mẽ. Khí thế phóng về phía Tống Bình Hòa, điều này làm hắn vô thức lui ra, đúng lúc có một người phóng đến trước mặt hóa giải. Hắn ngẩng đầu lên, đúng là người không ra người quỷ không ra quỷ Trần Đạo Đồng.

- Khá lắm, ngươi đã đến, không nên giao thủ ở đây vì sẽ phá hủy đi khá nhiều thứ.

Lí Thập Di kêu lên.