Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 48: Ác quỷ quay về.

- Á... ....

Ý niệm đầu tiên trong đầu Phong Linh Hương chính là rút trường kiếm ra, mà thân thể nàng chấp hành mệnh lệnh trong nháy mắt, đây là lần đầu tiên nàng thấy mình có thể đạt đến tốc độ như vậy. Khoảnh khắc nàng rút kiếm ra chợt cảm thấy mình nắm giữ tất cả đặc tính của kiếm, một kiếm rất hoàn mỹ.

Kiếm gãy, kiếm đâm vào ngực Trương Hắc Ngưu rồi gãy, không có chút bất ngờ nào xảy ra. Lúc này hắn đang cố gắng khắc chế hai bàn tay mình không thò vào ngực Phong Linh Hương, vì thế mà tất cả động tác của nàng hoàn toàn không có ý nghĩa gì với hắn, hắn không quan tâm, công kích mềm yếu như vậy không tạo nên thương tổn cho hắn, nhưng vấn đề là hắn sợ mình làm ra động tác nào đó không thuộc về mình.

Phong Linh Hương nhìn thân kiếm gãy, thấy công phu quá khủng bố của Trương Hắc Ngưu, lại thấy vài vết thương mà nàng khó thể nào quên trong ngực hắn, nàng chợt dùng sức ném thanh kiếm gãy về phía hắn. Lúc này hắn vung tay chụp lấy rồi nói:

- Nàng làm gì?

Thanh kiếm được luyện ra từ thép cực tốt bị Trương Hắc Ngưu bóp vụn trong tay, điều này làm Phong Linh Hương cảm thấy rét lạnh.

- Ta... ....

Phong Linh Hương nghẹn giọng không nói nên lời, nàng cảm thấy ngực mình mát lạnh, nàng cúi đầu xem mà cảm thấy lạnh từ chân lên đầu, chẳng lẽ mình lại bị chà đạp? Không, nàng không muốn tình cảnh kia lại tái hiện, nàng nhanh chóng phán đoán trạng thái của mình, vì vậy tức giận nói:

- Ác tặc ngươi..

Phong Linh Hương lóe người lên chạy ra ngoài Trương Hắc Ngưu hai trượng, hai mắt đã đỏ hồng.

- Trước kia chúng ta có biết nhau không?

Trương Hắc Ngưu nói một câu như vậy, gương mặt Phong Linh Hương chợt trở nên trắng bệch, toàn thân phát run. Chẳng lẽ nàng bị hắn nhận ra? Một luồng cảm giác yếu nhược chợt bùng lên, tình cảnh năm xưa bị hắn dạy bảo như một con mèo nhỏ chợt xuất hiện trong đầu, điều này làm hai chân nàng mềm nhũn, giống như muốn khụy xuống.

- Không.

Phong Linh Hương cố gắng chống lại cảm giác trong lòng, mình phải mạnh mẽ hơn, mình không còn là mình năm xưa nữa rồi.

- Nhưng ta cảm thấy chúng ta có nhận thức, thái độ của ngươi với ta cũng không tốt, rõ ràng có thù oán.

Trương Hắc Ngưu nói, trong đầu lại lóe lên hình tượng của nữ nhân này, xem ra nữ nhân này có mối liên hệ nào đó với thân thể kiếp này của hắn.

- Ngươi.

Phong Linh Hương không còn dũng khí tiếp tục ở lại, nàng sợ thân thể sẽ không chịu sự điều khiển của chính mình, vì vậy nàng vội vàng xoay người và chạy về phía cửa. Lúc này bóng dáng của nàng có chút phiêu hốt, mơ hồ còn có tiếng khóc vang lên. Trương Hắc Ngưu nhìn chằm chằm vào hình bóng của nàng, hắn càng cảm thấy quen thuộc, nữ nhân này chắc chắn có liên quan đến thân thể kiếp này của hắn.

- Tướng công.

Tú Nương ở trong phòng chợt kêu lên.

- Ta sẽ quay lại.

Trương Hắc Ngưu thu ánh mắt, Tú Nương ở trong phòng có chút lo lắng nên phải chui ra khỏi chăn ấm, nàng cẩn thận mở cửa phòng rồi nhìn chằm chằm vào Trương Hắc Ngưu:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Vẻ mặt Tú Nương có vẻ rất khó hiểu, ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Trương Hắc Ngưu.

Trương Hắc Ngưu lắc đầu, gió lạnh thổi qua, mồ hôi trên người đã khô nhưng hắn không sợ bị cảm, hắn nhún người nói:

- Không có gì, trở về thôi.,

- Người kia hình như là Phong Linh Hương, Phong cô nương.

Mỹ nữ thường có trí nhớ siêu việt với những mỹ nữ khác, Tú Nương có lẽ cũng như vậy.

- Nhãn lực của nàng rất tốt.

Trương Hắc Ngưu thuận miệng nói một câu, điều này làm cho gương mặt Tú Nương chợt đỏ bừng, nàng sợ Trương Hắc Ngưu hiểu lầm mình ghen, vi thế nàng nhăn nhó nói:

- Chỉ là Phong cô nương xinh đẹp, tất nhiên làm người ta sinh ra ấn tượng rất sâu.

Tú Nương khẽ dừng lại, sau đó nàng dùng giọng nhỏ như muỗi nói:

- Người ta cũng không ghen.

Tú Nương cũng không hỏi vì sao Phong Linh Hương lại xuất hiện ở đây, Trương Hắc Ngưu cũng không nói, vì vậy mà một đêm trôi qua như vậy.

Mặt trời bùng lên ở hướng đông, ngày hôm sau Trương Hắc Ngưu từ chối lời mời ở lại của đám người Lộ Dao, một nhà Trương Hắc Ngưu quay về vị trí cũ của Trương gia lão điếm. Bây giờ Hán Cô thành rất bận rộn, mọi người đang phải tu chỉnh, trùng kiến, thanh lý vật phẩm, thu nạp thi thể, những ngôi nhà cũ phần lớn đều đã cháy sạch, phần lớn mọi người không còn nhà để về. Nguyệt Hổ đưa người ra ngoài thành đào một hố sâu, những thi thể không được xác nhận và thi thể sơn tặc được ném xuống, sau đó châm vào một mồi lửa. Tống Bình Hòa thì liên tục thu thập tình cảnh đổ nát thê lương, thu lại những vật hữu dụng, những thứ vô ích thì ném đi, những kiến trúc không bị thương tổn thì sửa chữa lại, những kiến trúc hư hại quá nặng thì phá hủy.

Thời đại này kiến trúc phần lớn đều làm bằng gỗ, Trương gia lão điếm cũng là như vậy, dù khi cải biến hoàn cảnh đã dùng thêm chút vật liệu đá, bây giờ nhìn lại thì thấy chỉ còn tầng hầm là còn nguyên vẹn mà thôi.

- Thật sự không ở lại phủ thành chủ sao?

Văn Trọng có chút không tình nguyện.

- Nơi này mới là nhà của chúng ta.

Tú Nương rất có cảm tình với nơi này, nàng nói:

- Thu dọn đi.

Văn Trọng tuy mếu máo nhưng chỉ có thể xắn tay áo hỗ trợ mà thôi.

Thật ra tất cả những công việc lớn đều do Trương Hắc Ngưu tự ra tay, họa kích trong tay hắn lóe len, xà nhà hay hòn đá lớn đều bị đánh nát bấy, những phần hư hại quá nặng được phá đi, vài gian không mấy tổn hại được tu bổ lại, tất nhiên sẽ là cách biệt trời đất khi so với phủ thành chủ.

- Đừng biếng nhác.

Tú Nương dạy bảo Văn Trọng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhà cửa được tu kiến cũng nhanh chóng hoàn thành, tất cả những thứ gì hữu dụng đều được dùng sạch, vì thế mà vật liệu trong phủ thành chủ được lấy ra bổ sung. May mà phủ thành chủ trước đó đã có ý tích góp, có nhiều vật liệu, không thiếu thứ gì. Khoảng thời gian này đám người Lộ Dao có đi tìm Trương Hắc Ngưu để bàn bạc sự vụ trong thành, khi hắn quay về Trương gia lão điếm thì nơi đây đã trở thành trung tâm của Hán Cô thành. Lúc này Tống Bình Hòa cũng chọn ra năm tinh binh cho Trương Hắc Ngưu dạy bảo, cũng có hai người thủ hạ của Nguyệt Hổ. Mà khoảng thời gian này toàn bộ thành viên dong binh đoàn của Nguyệt Hổ cũng đến đủ.

- Không...Không tốt, sơn tặc đã quay lại.

Một người hô lớn, tình cảnh lập tức rối loạn.

Vẻ mặt đám người ở Trương gia lão điếm cũng không khỏi biến đổi, thương thế của thành thủ Lý Vịnh ngày càng tốt, vì thế hắn cũng đến đây tham gia hội họp. Hắn là người giữ vững nguyên tắc trung dung, vì thế mà phối hợp với mọi người rất tốt, lúc này hắn nghe có người hô sơn tặc đã quay lại thì cũng kịnh hoảng nhưng cũng lập tức phân phó:

- Đi ra đưa tên kia đến đây cho bổn tướng quân.

Sau đó có hai gã thân binh phóng ra.

Lộ Dao và Nguyệt Hổ cũng không căng thẳng nhưng trong mắt lóe lên cái nhìn kỳ dị, mà Trương Hắc Ngưu thì chẳng quan tâm. Không lâu sau kẻ lớn tiếng đã được đưa vào, người này thấy đám người ở đây thì thành thật hơn một chút:

- Tham kiến các vị đại nhân.

- Vừa rồi hô sơn tặc là có chuyện gì?

Lý Vịnh quét mắt nhìn mọi người, hắn nhá mắt với Tống Bình Hòa, vì thế mà Tống Bình Hòa hiểu ý và hét lên.

Người này chưa từng thấy tình cảnh khủng bố như vậy nên run bắn người lên và ngã xuống đất, Tống Bình Hòa được thui rèn qua chiến trận, vì thế mà lời nói có thêm vài phần sát khí, tên này run rẩy nói:

- Tiểu nhân không dám giấu, sơn tặc, tiểu nhân nhìn qua là hiểu, cầm đầu chính là tên thủ lĩnh sơn tặc đeo mặt nạ yêu quái trước đó đã tấn công Hán Cô thành chúng ta.

- Đeo mặt nạ yêu quái?

Lộ Dao khẽ gật đầu, sau đó lão chỉ một người trên đường cái rồi hỏi:

- Ngươi nói hắn sao?

Người này quay đầu và lập tức sợ đến mức toàn thân mềm như bún, hắn dùng ngón tay run rẩy chỉ chỉ vào tên vừa đi vào:

- Chính là hắn.

Một kỵ sĩ mặc khôi giáp đen, đầu đeo mặt nạ khủng bố giống như ác quỷ từ địa ngục đi lên, đúng lúc này hắn xuất hiện trước mặt mọ người.

Nguyệt Hổ vung tay ra hiệu, một thủ hạ tiến lên kéo tên khốn đã sợ mềm người ra ngoài.