Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 45: Thoát kén thành bướm.

Lời nói của Tần Thường làm Trương Hắc Ngưu sinh ra xúc động, tất nhiên hắn cũng mơ hồ cảm thấy cuộc sống như vậy không thể duy trì được lâu, hứan nhất định phải có sự chuẩn bị. Nhưng lúc này Tần Thường lại kéo tất cả lớp vỏ bọc ra ngoài, làm hắn xuất hiện dưới ánh sáng mặt trời, điều này làm hắn trở nên sầu não, hắn nói:

- Đúng vậy...Dù xây dựng lại Trương gia lão điếm thì cũng không còn như trước kia.

Biểu cảm của Trương Hắc Ngưu làm cho Tần Thường sinh ra xúc động, tình cảm đau buồn của một con người sắt đá như hắn làm nàng cảm thấy lực tương tác, nàng vội vàng dịch chuyển người trên ghế, đồng thời hít vào hai hơi thật sâu.

- Sau này ông chủ Trương tính toán thế nào?

Tần Thường cực kỳ hiếu kỳ, Trương Hắc Ngưu không giống như một người có cái nhìn đại cục, hành vi của hắn thường không quá đúng đắn.

Trương Hắc Ngưu không biết mình có tính toán gì không, nhưng hắn sẽ không cho người khác biết được ý nghĩ của mình, hắn nói:

- Không biết Tần cô nương có tính toán gì?

Tần Thường nhíu mày, nàng nói:

- Ta chỉ là một tiểu nữ nhân, nào có tính toán gì, gió đến gió thổi, mưa đến mưa xối, có cơm ăn, gả cho người, cả đời này chỉ cần như vậy là tốt.

Tần Thường nó như thế nhưng cũng cảm thấy đó chỉ là ngụy biện.

Trương Hắc Ngưu dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tần Thường, hắn cảm thấy mỹ nữ này đẹp nhưng hỏi một câu trả lời một nẻo, miệng không theo lòng, không được như Tú Nương, rất dứt khoát.

- Nhưng ông chủ Trương là anh hùng hào kiệt.

Tần Thường mỉm cười chuyển đề tài lên đầu Trương Hắc Ngưu:

- Tất nhiên sẽ không rơi vào tình cảnh như một tiểu nữ nhân, chỉ cần dựa vào võ công thiên hạ ít địch thủ cũng có thể thấy một vấn đề, biết đâu Trương gia lão điếm bị hủy cũng là một điều tốt.

- Xin chỉ giáo?

Trương Hắc Ngưu tuy không tiếp xúc với nhiều người nhưng cũng cảm thấy mỹ nữ trước mặt không phải là người thường, hơn nữa nếu xét theo vũ lực, sợ rằng cũng là cao thủ ở Hán Cô thành. Trên vấn đề võ công thì chưa ai có thể giấu được Trương Hắc Ngưu.

- Đại trượng phu cầm trong tay một vũ khí có ba mũi, tất nhiên sẽ có cơ hội sáng lập cơ nghiệp...Hoàng đến Đại Thu quốc chúng ta trước kia cũng có xuất thân thảo dân, đã từng làm ăn mày, làm hòa thượng, nhưng đã sáng lập nên cơ nghiệp Đại Thu quốc.

Tần Thường thấy Trương Hắc Ngưu hứng thú thì không khỏi thao thao bất tuyệt.

Trương Hắc Ngưu nhướng mày nói:

- Như vậy Trương mỗ mở quán ăn còn hơn cả hoàng đế khai quốc.

Tần Thường trừng mắt, thiếu chút nữa đã hất văng chén trà bên cạnh xuống đất, câu nói của Trương Hắc Ngưu vừa rồi quá đại nghịch, vì thế nàng ho khan một tiếng rồi nói:

- Ông chủ Trương hiểu lầm rồi, Thường Nhi chẳng qua chỉ nói hoàng đế khai quốc của Đại Thu quốc cũng có xuất thân không tốt mà thôi, nhưng nếu ăn mày và hòa thượng có thể làm hoàng đế, như vậy chẳng phải hoàng đế đầy đường sao?

Tần Thường khẽ mím môi, mình hình như cũng có chút đại nghịch, nhưng bây giờ triều đình đã loạn, nàng có nghịch cũng chẳng ai quan tâm.

- Ý của Thường Nhi chính là muốn ông chủ Trương dùng thân thủ cực kỳ cao minh, lại có đám người Lộ tiên sinh hỗ trợ mà vùng lên trở thành chư hầu một phương trong lúc Đại Thu quốc đang rối loạn, điều này không có gì là khó.

- Chư hầu một phương?

Trương Hắc Ngưu nói.

- Đúng vậy, Tần quận là vùng biên thùy tây nam, nhân dân thích vũ lực, quân lực cường thịnh, trước nay triều đình đều cực kỳ cố kỵ. Nhiều lần triều đình đã cắt giảm quân lực địa phương, hơn nữa còn áp sưu cao thuế nặng, làm cho lòng dân bi phẫn. Lúc này khắp nơi đều là đạo tặc, cũng không còn là một Tần quận cường thịnh như năm xưa, nhân dân Tần quận đã nổi giận, mà triều đình lúc này không thể quan tâm đến địa phương, rõ ràng là cơ hội tốt cho ông chủ Trương.

Tần Thường cố gắng cổ động.

- Tần cô nương giống như rất quen thuộc tình hình chính trị đương thời thì phải?

Trương Hắc Ngưu đề xuất một nghi vấn.

Tần Thường chợt sững sờ, nàng biết mình đã lắm lời, vì vậy che giấu:

- Thường Nhi từ nhỏ đã rất hiếu kỳ với những vấn đề này, vì vậy biết nhiều hơn một chút so với... ....

Trương Hắc Ngưu ngạc nhiên nói:

- Tần cô nương có xuất thân quan lại sao? Nếu không sao biết được những chuyện của triều đình thế này? Đại Thu quốc phổ biến chính sách ngu dân, những gia đình bình thường đều không biết chữ, lại càng không biết chuyện triều đình, nào có được như những lời phân tích của Tần cô nương?

- Điều này... ....

Tần Thường cảm thấy không tốt, nhưng đúng lúc nguy cấp lại có một ý nghĩ hữu hiệu:

- Huynh đệ và thúc thúc của tướng công của cô cô của Thường Nhi làm quan trong triều, bình thường Thường Nhi nghe bọn họ bàn luận nên biết được một chút, thật ra Thường Nhi cũng chỉ lặp lại lời nói của bọn họ mà thôi.

Tần Thường lại cảm thấy bức bối, sự tỉnh táo của mình gần đây chạy đi đâu mất rồi, sao lại mắc lỗi nữa?

Trương Hắc Ngưu nghiêm trang nói:

- Thì ra là thế, huynh đệ và thúc thúc của vị tướng công của cô cô kia quả nhiên có kiến thức bất phàm, làm cho Trương mỗ tâm phục. Nhưng lúc này Trương mỗ cũng không nghĩ sẽ là chư hầu một phương, bây giờ Trương mỗ chỉ mong sao sống tốt qua ngày là được.

Gương mặt Tần Thường chợt trở nên trắng bệch, trong lòng thầm may mắn vì không có người quen thấy được tình cảnh của mình bây giờ, nếu không sẽ cảm thấy rất thảm thương.

- Tú Nương đến.

Trương Hắc Ngưu tai mắt linh mẫn, hắn đã sớm nghe thấy tiếng động, khi vừa dứt lời thì thân thể trưởng thành xịnh đẹp của Tú Nương đã xuất hiện nơi cửa, nhưng ở bên cạnh nàng lại là... ....

Tiểu Thanh và Văn Trọng ngừng đùa giỡn, cả hai trợn mắt nhìn.

Tiểu cô nương nho nhỏ, gầy teo, cực kỳ xấu hổ và khϊếp đảm đang trốn sau lưng Tú Nương là ai? Nàng mặc một bộ y phục của Tiểu Thanh, trên đầu có hai bím tóc nhỏ, gương mặt tươi cười có chút biểu hiện của một mỹ nữ, lúc này trốn sau lưng Tú Nương dùng ánh mắt cẩn thận nhìn mọi người trong đại sảnh, giống như không quen hình tượng mới của mình.

Tiểu Thanh bĩu miệng, ánh mắt có hơi đỏ, nàng chỉ vào tiểu cô nương kia rồi nói:

- Y phục này là của Tiểu Thanh, Tiểu Thanh nhận ra, nương sao lại cho nàng ta mặc? Chẳng lẽ không muốn Tiểu Thanh... ....

Tiểu cô nương kia nghe nói như vậy thì cực kỳ mất tự nhiên, vì vậy mà không khỏi vặn vẹo người, muốn cởi y phục ra.

- Tiểu Thanh con nói bậy bạ gì vậy?

Tú Nương cười mắng:

- Con là nữ nhi tốt của mẫu thân, sao mẫu thân lại không cần con?

Tú Nương quay đầu nhìn tiểu cô nương đang uốn éo người nói:

- Không nên cử động, y phục này mẫu thân cho con, nha đầu Tiểu Thanh kia không hào sảng, con mặc kệ nó.

- Người ta chẳng phải không hào sảng.

Tiểu Thanh mất vui nói.

- Ngươi là... ....

Văn Trọng hình như lại nhận ra chút vấn đề.

Tần Thường còn đang bối rối trong tình cảnh thất bại, đúng lúc Tú Nương dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tần Thường:

- Tần cô nương làm sao vậy? Không khỏe sao?

Tần Thường lắc đầu, nàng khẽ nói:

- Đa tạ Trương phu nhân quan tâm, có lẽ là vài ngày qua có hơi mệt, nhưng không sao, nhưng tiểu cô nương này... ....

Tú Nương nở nụ cười thần bí.

- Tướng công đoán thử xem.

Tú Nương hỏi.

- Chuên Đầu.

Trương Hắc Ngưu đã sớm biết rõ, võ công của hắn đã đạt đến độ cao mà người thường khó thể tưởng, chút giả trang của tên ăn mày Chuyên Đầu không thể giấu được hắn. Hắn đã sớm biết giới tính của Chuyên Đầu, hắn lại tưởng mọi người đều biết, nhưng không ngờ mọi người lại có biểu cảm như vậy, điều này làm hắn cảm thấy khó hiểu.

- Quả nhiên không thể gạt được tướng công.

Tú Nương khen.

- Cái gì?

Văn Trọng chợt kinh hoàng, Tiểu Thanh lại vỗ tay nói:

- Sau này lại có một người chơi với ta.

Văn Trọng nghe nói như vậy thì chợt cảm thấy vui sướиɠ, ánh mắt nhìn về phía tiểu cô nương kia có thêm chút đồng tình.

- Mau bái kiến sư phụ của con.

Tú Nương đẩy tiểu cô nương nói:

- Cái tên Chuyên Đầu là không tốt, tướng công nên đặt cho nó một cái tên mới.

- Điều này... ....

Trương Hắc Ngưu lại gặp khó, tên của mình do Tú Nương đặt cho, hắn nói:

- Tiếc là Lộ tiên sinh không có mặt ở đây.

Tú Nương nhớ đến chuyện cũ mà biết mình đã làm khó Trương Hắc Ngưu, đúng lúc nàng nhìn về phía Tần Thường, nàng nói:

- Cũng không nên làm phiền Lộ tiên sinh, Tần cô nương tiếp xúc nhiều hạng người, hiểu rộng, vì vậy để Tần cô nương đặt tên cho Chuyên Đầu cũng tốt. Tần cô nương dịu dàng đoan trang, xuất thân nhà quyền quý, chắc chắn không khó khăn với vấn đề đặt tên... ....

Tần Thường có chút đo dự, nàng đảo mắt nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi lên người tiểu cô nương kia, lại thấy khát vọng của đối phương, nàng nói:

- Điều này, Chuyên Đầu còn nhỏ đã gặp khổ, khi gặp ông chủ Trương thì tương lai bừng sáng, điều này cũng tương ứng với tình cảnh con sâu nhỏ khổ sở phá kén thành bướm đẹp lộng lẫy, ta nghĩ rằng nên lấy tên là Trương Hóa Điệp, ít nhất cũng cùng họ với ông chủ Trương.

- Trương Hóa Điệp.

Tú Nương thầm nói, nàng cảm thấy rất tốt, có thể nói là tốt hơn so với mình. Ngay cả Tiểu Thanh cũng la hét muốn đặt tên, Tú Nương lập tức mắng lớn.

- Trương Hóa Điệp.

Tiểu cô nương thầm nhớ kỹ, trên mặt có hai dòng nước mắt chảy xuống.