Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 33: Rạng đông Hán Cô.

Tất cả mọi người đều hô lên vui sướиɠ, âm thanh thắng lợi từ bên ngoài dồn vào trong, sau đó lại rơi vào trong tai đám người đang cực kỳ lo lắng ngồi bên trong đại sảnh. Lúc này tất cả cảm giác sợ hãi, suy đoán, tất cả cảm xúc mặt trái đều bị quét sạch, mọi người bắt đầu hô hào, dùng tất cả phương pháp để biểu đạt sự sung sướиɠ của mình.

Trong đó có vài người quan trọng, Tú Nương chỉ cảm thấy khung cảnh xám xịt trước mắt trở nên bừng sáng đủ mọi sắc màu:

- Thắng, thắng rồi, ông chủ Trương của chúng ta đã đánh tan sơn tặc, tất cả chúng ta đều đã được cứu.

Chung quanh vang lên những âm thanh như vậy.

Những tiếng hô hào vui sướиɠ, kiêu ngạo, tự hào giống như bùng ra từ trong tuyệt vọng không cùng, Tú Nương là người đầu tiên ôm lấy Tiểu Thanh trong lòng chạy ra ngoài, Văn Trọng, tên ăn mày và rất nhiều phú hào nông thôn chạy theo sát phía sau.

- Ông chủ Trương quả nhiên quá tuyệt vời.

Mọi người trầm trồ khen ngợi.

- Đúng vậy, chỉ cần nhìn khổ người là biết, trong thiên hạ còn ai hùng tráng hơn sao?

Một thân hào nông thôn gầy như que củi nói.

- Hừ, khổ người của ta cũng không nhỏ, nhưng tất cả đều là thịt nhão, nào có thể so với ông chủ Trương... ....

Một tên mập thở hồng hộc nói, hắn là kẻ thiếu chút nữa đã bị tên thủ lĩnh thám tử sơn tặc xông vào chặt đầu.

- Ôi...Mạng nhỏ cuối cùng cũng được bảo vệ.

Một người nói.

Chỉ có Lộ lão nhân là tỏ ra kỳ quái, lão theo sát Tú Nương chạy ra ngoài.

"Mãnh tướng đương thời!"

Dù Tần Thường không thấy Trương Hắc Ngưu tự ra tay, nàng chỉ đứng ở một góc cũng có thể đưa ra kết luận như vậy. Lúc này toàn thân nàng đều đỏ hồng, y phục bị máu nhiễm đỏ, trong tay cầm hai thanh đao kiếm không biết đoạt được từ đâu. Tuy y phục trên người cũng có vài chỗ bị chém rách nhưng thân thể không bị thương tổn, đây rõ ràng là một chuyện khó tin giữa chiến trường chém gϊếŧ khủng bố. Nhưng điều này nàng lại làm được, trong cơ thể xinh đẹp nhu nhược lại ẩn giấu lực lượng khổng lồ, dù bây giờ nàng còn chưa thể nào khôi phục lại trạng thái tốt nhất.

Tần Thường tiện tay ném đao kiếm trong tay ra ngoài, nàng yên lặng nhìn Trương Hắc Ngưu đang được người người bao quanh nhưng không tỏ ra có chút dấu hiệu buồn vui, hắn là người thế nào? Biết đâu...Dù sao nàng cũng cần phải quan sát kỹ hơn, nàng cần người không những có võ học tuyệt thế, càng cần có mưu lược tuyệt thế để trợ giúp nàng đối kháng với các thế lực hùng cứ trên đại lục này, cần một nam nhân có lực lượng của đế vương.

Đám người Nguyệt Hổ vội vàng tiến lên nghênh đón Trương Hắc Ngưu, sau khi nguy hiểm qua đi thì sức sống của con người dần khôi phục trở lại.

- Trương huynh... ....

Nguyệt Hổ đi về phía Trương Hắc Ngưu, hắn càng đến gần càng cảm nhận được áp lực đáng sợ từ khí thế bùng ra trên người Trương Hắc Ngưu. Dù Trương Hắc Ngưu đã thu lại rất nhiều nhưng người vừa trải qua chiến đấu sống chết thường rất mẫn cảm, đặc biệt là một Nguyệt Hổ là người từng trải. Sát khí đập vào Nguyệt Hổ hắn, tuy chỉ là sự lơ đãng của Trương Hắc Ngưu nhưng cũng làm cho mấy người bên cạnh Nguyệt Hổ không dám lại gần.

Trương Hắc Ngưu kỳ quái quay đầu, hắn nhìn về phía đám người chung quanh mà lập tức hiểu ra vấn đề, vì thế hắn nhanh chóng thu lại tất cả khí thế quanh người. Khoảnh khắc này khí thế bức người đã biến mất nhưng người bình thường không cảm nhận được biến hóa thần kỳ này, chỉ cảm giác một Trương Hắc Ngưu giống như sát thần đã trở lại một ông chủ Trương mặt lạnh tim nóng như trước, vì thế mọi người cùng nhau đi lên.

Trong lòng Nguyệt Hổ chợt giống như có sấm động, càng là cao thủ càng có thể hiểu rõ những gì đáng sợ bên trong. Những cao thủ bình thường chỉ đánh giá về thể lực và kỹ thuật, cao thủ tuyệt đỉnh lại xem xét tinh thần và ý thức, kih vận dụng ý thức và tinh thần, nếu nói thông tục thì gọi là sát khí, khí phách, khí tức vương giả...Dù những người ở vào hoàn cảnh khác biệt, sau một thời gian dài cũng có được khí thế như vậy, vì thế mà binh sĩ cũng có sát khí, tướng quân cũng sẽ có khí phách, người có xuất thân hoàng gia cũng có thể được bồi đưỡng khí tức vương giả. Nhưng những người đó một khi hình thành khí tức của riêng mình sẽ chỉ biết phóng mà chẳng biết thu, chỉ có những cường giả võ đạo tuyệt thế mới có thể tùy tâm, tùy ý và tự do thao tác ý chí và tinh thần của mình. Chẳng lẽ Trương Hắc Ngưu trước mặt là tuyệt thế cường giả? Nhìn lầm sao? Khổ người quá lớn, cũng chỉ có thể coi là cao thủ nhất lưu, bây giờ xem ra...Nguyệt Hổ không thể nào phán đoán.

- May mà không nhục mệnh, Nguyệt Hổ cuối cùng cũng bảo vệ được phủ thành chủ.

Tuy một kích cuối cùng của Trương Hắc Ngưu quyết định đại cục nhưng không thể phủ nhận công sức của Nguyệt Hổ, nếu không thì Trương Hắc Ngưu đến đây và chỉ có thể được thấy một vùng phế tích mà thôi.

Nguyệt Hổ sống trên đời vài chục năm nhưng cũng tự nhận lần này là kiêu ngạo lớn nhất trong đời mình, so sánh nhân số hai bên, lại là trận chiến công thủ dữ dội, đây rõ ràng là lần đầu tiên trong đời gặp tình cảnh ác liệt như vậy, mà đàn ông thường có những tình cảm rất sâu với những lần đầu tiên.

- Khổ cực rồi.

Trương Hắc Ngưu nhìn người nam nhân trung niên hầu như đã bị khói lửa và máu huyết làm cho không nhìn ra tướng mạoi vốn có, hắn thản nhiên nói ra ba chữ. Khi thấy ánh mắt thỏa mãn và vui sướиɠ của đối phương, Trương Hắc Ngưu hiểu ý nghĩ trong lòng người này, hai bên hoàn thành sứ mạng, điều này làm trong lòng Trương Hắc Ngưu bùng lên những con sóng nhàn nhạt.

Chiến mã dưới chân chợt hí lên một tiếng, thân ngựa vốn đứng thẳng như thép chợt sụp đổ, Trương Hắc Ngưu chỉ mỉm cười nói một câu mà chiến mã bên dưới đã không còn chịu nổi. Thân thể khổng lồ của hắn chợt lóe lên đi đến bên cạnh, chỉ thấy toàn thân chiến mã co rút, máu tươi bùng ra từ thân thể như bị chọc dùi, sinh mạng cường thịnh chợt tắt như đèn cầy, xương cốt vang lên những âm thanh răng rắc, tất cả đều nghiền nát, lớp da bên ngoài cũng căng lên, tính mạng chiến mã không còn.

Xảy ra chuyện gì, Trương Hắc Ngưu nhìn chiến mã của mình mà cảm thấy kỳ quái, người chung quanh cũng tránh ra như gặp phải chuyện kinh dị, chỉ có Nguyệt Hổ và tên thủ lĩnh sơn tặc đứng bên cạnh Trương Hắc Ngưu như nô bộc, ánh mắt cố gắng thu liễm nhưng vẫn bùng ra thần quang.

- Trương huynh... ....

Nguyệt Hổ giống như hiểu rõ nghi vấn trong lòng Trương Hắc Ngưu, hắn nói:

- Ngựa này tuy thần lực nhưng dù sao cũng là vật phàm, cũng không thể chịu đựng sự ăn mòn gân khí khi bị huynh cưỡi. Vừa rồi huynh phát khí ra còn có thể giữ lại tính mạng của nó, bây giờ huynh thu lại, thân thể vốn đã bị ăn mòn toàn diện đã bùng phát, không thể cứu.

Trương Hắc Ngưu đưa tay ấn lên người chiến mã đã trở thành thịt nát, hắn mỉm cười, một luồng chân khí phóng qua người chiến mã, quả nhiên đúng như lời nói của Nguyệt Hổ. Đám người bên cạnh cũng hiểu ra và hô lên:

- Ông chủ Trương quả nhiên là thiên thần hạ phàm, ngựa phàm không thể nào chịu đựng được.

Nhưng điều này cũng làm Trương Hắc Ngưu cảm thấy âu sầu, như vậy mình không thể cưỡi ngựa sao?

Nguyệt Hổ cười nói:

- Tất nhiên còn có phương pháp khác, nếu không công lực đến cấp bậc của Trương huynh sẽ rất phiền toái. Tiểu đệ biết một phương pháp không gây thương tổn thậm chí còn tăng mã lực, làm cho chiến mã có được thần lực.

Đám người chung quanh nghe được đều nói thần kỳ, chỉ có Nguyệt Như chu miệng nhỏ, thầm nghĩ thật hay giả vậy? Có phương pháp tốt như vậy mà nói với người sao? Chẳng lẽ cha mình đang nịnh Trương Hắc Ngưu?

Trương Hắc Ngưu cũng lấy làm kỳ quái, hắn nói:

- Đa tạ Nguyệt đoàn trưởng.

Lúc này tên thủ lĩnh sơn tặc sau lưng Trương Hắc Ngưu khẽ nói:

- Thật sự có phương pháp này, thuộc hạ cũng biết.

- Trương huynh khách khí rồi.

Nguyệt Hổ nói:

- Nếu không chê thì có thể gọi một tiếng là Nguyệt Hổ...Danh xưng đoàn trưởng lại có vẻ xa lạ.

- Vậy cũng được, ta... ....

Trương Hắc Ngưu đang nói thì cảm nhận được điều gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Một bóng dáng nữ nhân yểu điệu xinh đẹp tuyệt luân xuất hiện trước mắt mọi người, ánh mắt hai người vừa tiếp xúc đã quấn lấy nhau, mọi người đều hiểu và tránh ra tạo nên một con đường.

- Tướng công.

- Tú Nương.

Bóng dáng xinh đẹp đã nhập vào lòng Trương Hắc Ngưu, khoảnh khắc này thiên địa chỉ còn hai người tồn tại.

Đúng là một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu, Nguyệt Như đỏ mắt nhìn Trương Hắc Ngưu, khoảnh khắc này nàng cảm thấy có gì đó ê ẩm, giống như muốn khóc.