Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 9: Mỹ nữ Tần Thường.

Tuy mỹ nữ ở trong ngực của mình nhưng trong đầu Trương Hắc Ngưu lại không có ý nghĩ gì khác, hắn chỉ dẫn động nhiệt khí của hơi nước suối nước nóng chậm rãi tác động lên người nàng. Mỹ nữ thoải mái vùng vẫy cơ thể như rắn, tâm tình của hắn cũng tiếp nhận cảnh giới trời xanh vô tình, mỹ nữ tuy gợi cảm nhưng đối với hắn cũng không có gì quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Sau khi dung chân khi đả thông tất cả kinh mạch của mỹ nữ thì hắn ôm mỹ nữ rời khỏi suối nước nóng, tuy nhiệt độ bên ngoài vẫn rất thấp nhưng với công lực của hắn thì không cần quan tâm, hắn nhìn lên bầu trời, cảm thán trời nhỏ bé. Cuối cùng hắn đặt mỹ nữ vào trong suối nước nóng, suối này không sâu, hắn lại đặt nàng ở một vị trí rất nông, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì.

Văn Trọng đi theo lão thái và nhìn thấy những loại rau vốn không thể được trồng vào mùa này, đây cũng chính là nguyên nhân làm cho Trương gia tửu điếm vẫn buôn bán rất tốt vào mùa đông. Những loại rau của lão thái chỉ được vài tháng mà thôi, nhưng như vậy cũng đã quá đủ cho Trương Hắc Ngưu. Bây giờ giá món ăn gấp mười gấp hai mươi lần trước đó, tất nhiên lợi nhuận của Trương Hắc Ngưu sẽ ngày càng nhiều. Nhưng hắn không quan tâm đến những vấn đề này, thế gian đối với hắn là một quảng đường kiếm thêm kinh nghiệm mà thôi. Tú Nương bây giờ đã có suy xét xem có nên mở rộng mặt tiền cửa hàng nửa hay không, vì bây giờ mặt tiền cửa hàng của bọn họ đã là không nhỏ, hơn nữa cũng đã làm cho người ta phải chú ý.

- Thật hay giả?

Văn Trọng không tin vào những bãi rau cỏ xanh mơn mởn trước mắt mình:

- Không thể nào, mùa này sao có thể trồng được những loại rau này?

- Không gì là không thể.

Lão thái cười ha hả:

- Chỉ cần đủ nhiệt độ là được, tiểu cốc này có được suối nước nóng độc đáo, bốn mùa trong đây đều như mùa xuân, hơn nữa rau lại được tưới bằng nước suối. Hơn nữa chúng ta chủ yếu trồng những loại rau mà mùa này không thể nào có được, cũng vì vậy mà ta và lão bà chỉ cần vất vả một quý là được, vì những mùa khác rau không đáng tiền.

Lão thái cười ha hả, có cơ hội giải thích như vậy thường làm cảm giác của lão là cực kỳ tốt. Văn Trọng đi qua những bãi rau, hắn giật mình thầm nghĩ đến lời nói của ông lão, vì vậy mà quên chạy đến hưởng diễm phúc của Trương Hắc Ngưu.

- Ngươi là ai?

Mỹ nữ đã hơi tỉnh, nàng mở to cặp mắt mê người tìm kiếm giữa mịt mù hơi nước, cuối cùng nghênh đón nàng lại là ánh mắt hòa ái của một lão bà, lúc này bà lão đang cầm quần áo đi đến nói:

- Cô nương mặc vào đi... ....

Trong lòng mỹ nữ chợt chấn động, đã lâu rồi nàng chưa từng được hưởng cảm giác ấm áp thế này. Mỹ nữ mặc bộ đồ vải bố lên thân thể trắng nõn trơn bóng của mình, nàng che thân thể của mình lại, trong lòng còn đang tiếc nuối cảm giác an toàn vừa rồi, cuối cùng đó là thật hay giả?

Tất cả đều là những món rau được hái từ trong vườn, được bàn tay tuyệt vời của bà lão biến thành những món ăn ngon miệng, năm người ngồi xúm xít quanh một cái bàn nhỏ. Lúc này mắt Văn Trọng liên tục nhìn thẳng, ánh mắt ngơ ngác nhìn gương mặt quốc sắc thiên hương trước mặt. Mỹ nữ bi người ta nhìn mà giống như không chút ngượng ngùng, ngược lại còn có hương vị ngạo nghễ như một công chúa, vì vậy mà Văn Trọng không biết xử lý ánh mắt của mình như thế nào, hắn liên tục lắc đầu và dùng ánh mắt quan sát mọi cử chỉ hành động của mỹ nữ. Tất nhiên tất cả cũng vì hắn khó thể chống chịu được vẻ đẹp bùng ra bốn phía của mỹ nữ, mà mỹ nữ giống như một mặt trời tỏa sáng, hắn không biết phải làm sao cho tốt.

Trương Hắc Ngưu lại một mình độc bá một cái bàn, đừng nghĩ thân thể hắn khổng lồ nhưng sức ăn lại không lớn, hắn chỉ nhấm nháp một chút rồi sau đó chỉ uống nước mà thôi. Ngược lại mỹ nữ có vẻ rất đói, nàng gặm lấy gặm để, liều mạng nhét thức ăn vào bụng mình. Thân thể của Trương Hắc Ngưu quá dọa người, chỉ cần nhìn khổ người cũng đủ làm người ta lui binh, mỹ nữ nhìn mà thầm nghĩ không biết đối phương là ai? Vì vậy nàng vừa ăn vừa đảo mắt nhìn khắp chung quanh.

- Cô nương đáng thương, cô tên gì?

Lão bà bà dùng ánh mắt yêu thương nhìn mỹ nữ nói:

- Sao cô lại đông cứng trong tuyết? Có phải đã lâu chưa được ăn ngon? Nhìn người lại thấy hơi gầy. Nếu không phải ông chủ Trương nhìn thấy cô, cứu cô ra khỏi đống tuyết... ....

- Ông chủ Trương?

Mỹ nữ tỏ vẻ hứng thú, nàng nhìn về phía mấy người trước mắt, Trương Hắc Ngưu bị nàng đào thải ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, vì khổ ngươi thế này giống như một người làm công hơn ông chủ, còn Văn Trọng thì còn quá trẻ, vì vậy chỉ còn mỗi lão nhân có thể là ông chủ mà thôi, nhưng lão bà vì sao lại gọi lão công của mình là ông chủ? Mỹ nữ cảm thấy khó hiểu.

- Chính là hắn, cậu ấy đã cứu cô.

Lão bà chỉ Trương Hắc Ngưu, mỹ nữ chợt hoảng sợ, lúc này Trương Hắc Ngưu cũng nói:

- Ta là Trương Hắc Ngưu, là ông chủ của Trương gia lão điếm ở Hán Cô thành... ....

Mỹ nữ ngẩng đầu nhìn Trương Hắc Ngưu mà cảm thấy hoảng hốt, người này quá to cao, nam nhân như vậy cứu mình, nếu dựa theo lẽ cũ thì là lấy thân báo đáp, nhưng bây giờ nàng cố gắng bỏ đi ý nghĩ đó. Dù sao thì nàng cũng là một người có thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp, chính nàng không thể chịu nổi sự xâm nhập với cơ thể khổng lồ của hắn, đây rõ ràng là muốn mạng người, vì nàng có thể bị đè chết. Lúc này mỹ nữ cũng không biết vì sao mình lại nghĩ như vậy, vì thế nàng chỉ biết liều mạng và cơm, đã lâu rồi nàng chưa từng ăn theo kiểu khủng khϊếp như vậy.

- Tiểu thư, tôi là Văn Trọng... ....

Văn Trọng bắt đầu xum xoe với mỹ nữ, lúc này mỹ nữ nhìn sang hắn, nàng do dự một lúc rồi nói:

- Rất vui khi được tương kiến, ta tên là Tần Thường... ....

Trương Hắc Ngưu thấy mỹ nữ căng thẳng, vì vậy hắn nghĩ cái tên này chưa chắc đã là thật.

- Cảm tạ chư vị đã giúp ta, phần ân tình này ta sẽ không quên.

Tần Thường đã ăn no, nàng khẽ nói. Trương Hắc Ngưu lại tiếp lời:

- Nhà của nàng ở đâu? Có cần đưa về không?

- Nhà sao?

Tần Thường cười khổ nói:

- Bây giờ ta đã sớm không còn nhà, chỉ còn lại một mình ta, bây giờ sống sót được hay không cũng là một vấn đề.

- Thật xin lỗi...Đã động đến chuyện thương tâm của nàng.

Trương Hắc Ngưu là người thế nào, tất nhiên hắn có thể nghe ra hương vị bi thương trong lời nói của Tần Thường.

- Vậy sau này làm sao bây giờ?

Văn Trọng lo lắng nói, nữ nhân như vậy mới gọi là mỹ nữ, bà chủ Tú Nương cũng rất đẹp nhưng dù sao cũng thiếu đi khí tức thanh xuân. Nếu so ra thì Tú Nương thắng ở sự trưởng thành, mà Tần Thường lúc này lại thăng ở vấn đề tuổi tác, hơn nữa dung mạo của nàng cũng hơn Tú Nương một bậc, đồng thời nàng cũng có khí thế ép người, uy nghiêm của một thiên kim tiểu thư là khó thể khinh thường. Tần Thường cũng không biết sau này mình nên làm gì, thiên hạ to lớn giống như không chỗ nào cho nàng dung thân, nàng mở miệng nhưng không biết nói gì cho tốt. Đúng lúc này Trương Hắc Ngưu nói:

- Quán ăn của chúng tôi là không nhỏ, nếu nàng có hứng, có thể đến quán chúng tôi... ....

- Như vậy được sao?

Tần Thường thật sự lo lắng mình sẽ mang lại phiền toái không cần thiết, nàng nói:

- Ta... ....

- Nếu không như vậy thì có thể ở lại tiểu cốc này, nhưng nơi đây chỉ có hai ông bà lão chúng tôi, khó tránh khỏi thiếu đi sức sống.

Lão bà nói, mà lão nhân thì liên tục nháy mắt ra hiệu, vì lão hy vọng Tần Thường có thể đến quán của Trương Hắc Ngưu, vì như vậy mới có ý. Lão thái chính là một người chỉ sợ thiên hạ không loạn như vậy.

- Ở lại tiểu cốc này không bằng ở trong khách sạn tin tức linh thông, như vậy có lẽ sẽ thích hợp hơn.

Trương Hắc Ngưu nhìn ra sự lo lắng của Tần Thường, hắn nói:

- Chỉ cần làm chút công tác là được.

Tần Thường rơi vào trầm tư, sau đó nàng đưa ra quyết định:

- Tôi sẽ đến ở trong quán của ông chủ Trương.

Văn Trọng thầm hoan hô, mỹ nữ trước mắt tuy không thể đυ.ng vào nhưng chỉ cần nhìn cũng quá tốt rồi. Mọi người ăn cơm xong thì Trương Hắc Ngưu để tiền lại, sau đó lại chất rau lên xe, cuối cùng hắn kéo xe đưa Tần Thường và Văn Trọng quay về. Hắn là người có nội lực thâm hậu, dù là kéo xe trong tuyết vẫn đi lại như thường, Văn Trọng vốn phải đi theo đẩy xe nhưng bây giờ lại bị xe kéo đi, mà Tần Thường lại cực kỳ may mắn được ngồi trên xe, được hưởng phần phúc lợi hiếm có. Đến nhanh mà về cũng nhanh, dưới sự ra sức của Trương Hắc Ngưu thì ba người nhanh chóng về thành, lúc này Tần Thường được bọc trong lớp quần áo dày cộp, khó phân biệt nam nữ.

Trương Hắc Ngưu có danh tiếng tốt ở trong thành, ai nhìn thấy hắn cũng chào, tất nhiên hắn cũng làm cho những thành phần vô lại trong thành phải bất hạnh mà thất nghiệp. Tần Thường ngồi trên xe luôn chú ý quan sát mọi hành động của Trương Hắc Ngưu, nàng càng nhìn càng thấy hắn giống người trong suối nước nóng. Tần Thường nhìn sau lưng Trương Hắc Ngưu mà không khỏi kéo căng cổ áo, khó thể tin giữa khí trời thế này mình mặc nhiều quần áo như vậy còn chưa chịu đựng được nhưng Trương Hắc Ngưu lại không quan tâm, lại kéo xe càng nhanh hơn, Văn Trọng cũng theo sau tương đối giỏi, chính nàng lại giống như một phế vật.

- Ông chủ đã về... ....

Bọn tiểu nhị thấy Trương Hắc Ngưu về thì tiến lên nghênh đón, bọn họ bắt dầu dỡ hàng trên xe xuống, Tần Thường cũng xuống xe, vì vậy mà đám tiểu nhị kỳ quái hỏi:

- Vị này là... ....

- Là tiểu nhị mới nhận.

Trương Hắc Ngưu nói bằng giọng không chút biểu cảm, hắn giúp đám tiểu nhị lấy hàng xuống, chuẩn bị một ngày buôn bán.

- Là tiểu nhị mới thu sao?

Đám tiểu nhị chợt ngẩn ngơ, tần thường đã mở khăn lụa che mặt ra, vì vậy mà vẻ đẹp phát xạ bốn phía, mọi người chợt khϊếp sợ vì dung nhan của nàng, đây là tiểu nhị sao? Giống như ông chủ mới thu tiểu thϊếp thì đúng.

- Nói cho bà chủ... ....

Mọi người giật mình mà không khỏi báo tin cho Tú Nương, vì vậy mà một tiểu nhị chạy đi. Dù sao một Tú Nương hiền lành cũng làm cho đám tiểu nhị cảm thấy quý mến, bây giờ ông chủ thu tiểu thϊếp, tất nhiên phải nhanh chóng báo cho nàng biết một tiếng. Đúng lúc này Tiểu Thanh lại từ bên trong chạy ra, nàng nói:

- Văn Trọng, ngươi đã về rồi...Cha, cha cũng về rồi... ....

Tiểu Thanh bổ nhào vào lòng Trương Hắc Ngưu, nàng chui vào lòng hắn, sau đó lại nhảy ra:

- Lạnh quá, lạnh quá!

Tiểu Thanh nói xong lại chụp vào Văn Trọng, điều này làm hắn vội vàng tránh ra. Đúng lúc này nàng lại phát hiện được sự tồn tại của Tần Thường, vì vậy mà nàng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn đối phương. Hai bên cùng là nữ tính nhưng Tiểu Thanh còn quá nhỏ tuổi, vì vậy nàng cũng không có bao nhiêu rung động vì Tần Thường, nhưng vì ý cảnh mà tâm tình ảnh hưởng nên nàng cảm thấy đối phương rất thuận mắt.

- Nàng ta là ai?

Tiểu Thanh dùng giọng kỳ quái hỏi.

Một bàn tay ngọc khẽ vén rèm lên, một người ngọc từ bên trong đi ra, hai mắt người ngọc chĩa vào Tần Thường, hai người đều cảm thấy kinh ngạc vì vẻ đẹp của đối phương:

- Nàng ta là ai?

Tú Nương cảm thấy uy hϊếp chưa từng có, trong lòng chợt căng thẳng.